Đơn Giản Yêu Hận

Chương 23: Quái bệnh (Hạ)




- " Hôm nay tôi cùng TFBoys, thần tượng lòng tôi cùng nhau chụp ảnh. Tôi sẽ đóng khung và đặt nó lên bàn học của mình. Tôi cũng không biết nói thế nào để diễn tả hết cảm xúc của mình lúc này. Một cảm giác lâng lâng làm môi tôi lúc nào cũng mỉm cười khi nhớ lại. Tôi cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ ba năm nay của mình. Ước mơ tưởng chừng chỉ xuất hiện vào mỗi tối trước khi tôi đi ngủ. Nhưng hôm nay nó đã được thực hiện. Thú thật, tôi thích anh, không phải là dạng tình yêu của fan dành cho thần tượng mà là tình yêu của một đứa con gái dành cho một đứa con trai. Dù biết mối quan hệ của mình sẽ không được công khai và được mọi người chúc phúc như bao cặp đôi khác nhưng tôi vẫn đồng ý. Chỉ cần trong lòng chúng tôi có hình bóng đối phương là được rồi. Nói cho các bạn biết nhá. Ngoài tôi và TFBoys thì bất kì ai cũng không biết chuyện này cả. Ở ngoài, chúng tôi vẫn là người xa lạ, hơn một chút thì là hàng xóm của cậu ấy. Mười bảy tuổi. Cái tuổi đầy trải nghiệm của đời tôi. Đột ngột chuyển sang Bắc Kinh sinh sống, đột ngột gặp được anh, đột ngột trở thành người yêu của anh. Thật vui sướng biết bao khi tự cắn môi mình và cảm thấy đau. Tôi yêu anh ! Thần tượng lòng tôi ! Jackson Yi ! " - Nó đóng quyển nhật kí lại. Vươn vai một cái thật sảng khoái rồi nhảy tọt lên giường. Đánh một giấc tới sáng.

Sáng hôm sau nó lại thức trễ, nó hối hả chạy ra bến xe.

- May quá ! Xe bus chưa tới ! - Nó nắm thanh sắt thở hì hục

- Chuyến xe thứ hai rồi cô ạ ! - Thiên Tỉ đứng nhìn nó

- Cái gì ? Cậu cũng mới thức à ? - Nó la làng

- Thức từ sớm - Thiên vẫn lạnh tanh trả lời

- Cậu định cúp học à ? - Nó ngồi xuống ngước lên hỏi Thiên Tỉ

- Thử một lần xem sao - Thiên bước đi nó đứng lên chạy theo sao

- Này ! Cậu định đi đâu thế ?

- Không biết ? - Cậu vẫn cứ đi

- Ăn kem đi, hay ăn gà đi. Tớ đói quá ! * Huhu * - Nó ôm bụng lết theo

- * Quay lại nhìn nó một cái rồi bước đi cách cả mét *

- Đồ xấu xa ! Biết vậy đi ăn một mình cho rồi, muốn ăn gì cũng được ! - Nó liếc Thiên Tỉ

- Nói gì ?

- Còn bao xa nữa vậy ? - Nó đánh trống lãng

Thiên Tỉ bước vào một quán hoành thánh. Cách trang trí của quan mang đậm phong cách thời vua chúa. Cậu đi lên lầu, lựa chỗ có cửa sổ rồi ngồi xuống.

- Wow ! Hoàng thánh thơm quá ! - Nó ngồi xuống hít một hơi

- Đói lắm rồi à ? - Bây giờ cậu mới quan tâm nó

- Ùm ùm !

- Cho con hai tô hoành thánh. Cậu có muốn ăn bánh ú nhân thịt không ? - Thiên nhìn thực đơn rồi hỏi ý nó

- Ăn ăn !

- Cho con một phần luôn đi bác !

Nó thò đầu ra cửa sổ ngắm nhìn con đường cổ. Cậu thì ngã người ra sau nhìn nó. Cậu lấy điện thoại ra chụp hình nó nhưng bị nó phát hiện.

- Cậu làm gì thế ? - Nó quay lại nhìn thẳng vào điện thoại

- Chụp hình cậu chứ làm gì ! - Thiên Tỉ cười nhìn nó

- Xoá đi mà . . . - Nó vừa năn nỉ vừa xoay lại lấy điện thoại ra

- Không là không !

- Đồ ăn tới đây ! - Cô chủ quán nhiệt tình tiếp đãi

- Cháu cảm ơn ạ ! - Cả hai lễ phép

- Ngon quá ! Khoan khoan để tớ chụp hình lại cái. Vì đây là lần đầu tiên hẹn hò mà ! - Nó hí hửng giơ cái điện thoại ra chụp

- Hẹn hò gì chứ ? Lo ăn đi. - Thiên chụp cái điện thoại nó

- Chụp thì phải chụp cả hai chứ ! - Thiên Tỉ tự động đòi chụp cùng nó

- Đây đây đưa tớ coi với. * Haha * Đây là tấm thứ hai tớ chụp chung với cậu ! - Nó mừng rơn

- Cậu tính đóng khung nữa à ? - Thiên gắp miếng hoành thánh vừa thổi vừa nói

- Sao cậu biết ?

- Trên bàn cậu toàn khung ảnh ?

- Hã ? Sao cậu thấy ? Tớ nhớ tớ che lại rồi mà

- Thôi lo ăn đi

Đến bây giờ thì nó cũng chưa biết là hôm đó ai đã bế vào nhà. Thiên Tỉ tuy bề ngoài lạnh như băng nhưng đôi lúc rất dịu dàng và quan tâm nó.

- Này ! - Thiên đưa cái dĩa bánh cho nó

- Hã ? - Miệng nó còn ngậm đầy hoành thánh

- Cái đó ít nóng ! Ăn đi

- Cám ơn ! - Nó mỉm cười nhìn cậu

Hai đứa đi ăn sáng đến tận giờ ăn trưa. Con phố vắng người trông thấy. Nhờ vậy mà hai đứa cũng có thể lại gần nhau hơn.

- Thiên Tỉ ! Tụi mình chụp hình này đi ! - Nó lôi tay Thiên đi một cách tự nhiên

- Chỗ này kì trước Nhật Nam dẫn tớ đi nè ! Vui lắmm !

- Không thích ! - Nghe nó nhắc tới Nhật Nam là cậu lại thấy khó chịu

- Sao vậy ? Đi mà - Nó lay lay cánh tay Thiên Tỉ

- Thích thì đi với cậu bạn của cậu ấy - Thiên Tỉ giận lẫy bỏ đi

- Xớ ! - Nó xí Tỉ một cái rồi vấp cục đá té một cái bịch

- Aida !

- Bị làm sao vậy ? - Nghe tiếng nó la Thiên Tỉ liền quay lại

- Uida ! Vấp cục đá đau muốn chết !

- Ai biểu đi không nhìn đường ! - Thiên Thiên dìu nó lại băng đá

- Lo nhìn cậu chứ nhìn ai mà nói ! - Nó mếu nhìn Thiên Tỉ

- Trày hết đầu gối rồi. Thật là - Thiên vừa chùi vừa la nó

- Tớ có muốn đâu ! - Nó nói rồi nhìn qua bên đường

- Wow ! Cái tiệm váy cưới bên kia đẹp quá mình vào xem thử đi - Nó đứng bật dậy chạy qua bên cái tiệm

- Này ! - Thiên nhìn nó lắc đầu

Cả hai đẩy cửa vào tiệm áo cưới. Hai đứa y như vợ chồng sắp cưới vậy. Thiên Thiên ngồi bên ngoài đợi nó thay áo. Nó bước ra với bộ váy ren trắng tinh tựa thiên thần. Mái tóc hạt dẻ để xoã trông nó chẳng khác gì cô dâu trẻ chuẩn bị về nhà chồng. Thiên Tỉ giật mình, đứng lên nhìn nó

- Xinh thật đấy ! - Ngoài mẹ cậu thì nó là người con gái đầu tiệ được cậu khen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.