Đơn Giản Yêu Hận

Chương 18: Lâu tướng hồ ly




Nó quay lại ôm chầm lấy Thiên Tỉ. Nước mắt nó tuôn ra không kìm lại được. Lần này nó không khóc vì đau mà là vì hạnh phúc. Cuối cùng cả hai cũng nói ra được lòng mình. Thiên Tỉ lấy tay xoa xoa đầu nó.

- Nín đi mà ! Đi ăn nhé ! - Thiên Tỉ dịu dàng hỏi nó

- * Gật gật * * Hít hít * - Mắt nó đỏ hoe nhìn Thiên Thiên

Đi cùng Thiên một lúc thì tâm trạng nó tốt hơn hẳn. Nó quay sang hỏi Thiên.

- Cậu ghen à ? - Nó cười tươi

- Không !

- Khi nãy cậu nói cậu ghen mà !

- Không có ! - Thiên làm lơ nhìn ra chỗ khác

- Cậu ghen mà. Há há. Thiên Tỉ ghen kìa. - Nó tiếp tục trêu Thiên Tỉ

- Cậu có im không ! - Thiên Tỉ bí quá quay qua mắng nó

- Không ! - Nó ngước lên trả lời Thiên

Thiên Tỉ lấy hai tay bẹo má nó cho cái tội nói nhiều, Thiên dắt nó đi ăn xong rồi dắt nó về. Trên đường đi, hai đứa nó cứ giỡn suốt.

Về tới nhà, nó nhào lại ôm mẹ nó rồi chạy tọt vào phòng.

- Con bé hôm nay bị làm sao vầy nè - Mẹ nó ngạc nhiên

Nó hí ha hó hửng. Nó vừa tắm rửa xong đi ra định lấy điện thoại lên mạng thì có tin nhắn đến.

- [ Ngủ ngon ! ]

- Là Thiên Tỉ nhắn cho mình. - Nó lăn lăn trên nệm vui sướng

- [ Cậu cũng vậy ! Ngủ ngon ] - Nó trả lời.

Nó thẩy điện thoại lên đầu rồi ngủ. Trong mơ nó thấy nó và Thiên đang ngồi ăn trưa vui vẻ thì thầy giám thị tới gõ bàn một cái.

- * Cạch * Điều 10 : Cấm học sinh yêu đương trong trường !

Nó giật mình ngồi bật dậy. Nó quơ quơ lấy cái điện thoại. Cả chục cuộc gọi nhỡ của mẹ nó. Đồng hồ thì điểm đúng 8h. Tình hình là tối qua vui quá nên nó nằm lăn lộn một hồi rồi mới ngủ nên quên cài đồng hồ. Còn mẹ nó thì đi từ sớm nên cũng không ai kêu nó. Thành ra . . .

- Cái gì ? 8 giờ rồi ! Chết tôi rồi ! - Nó la làng

Nó chạy vào nhà tắm thay lẹ lẹ bộ đồ. Tóc chưa kịp chải nó đã vội chạy ra bên xe bus. Đến trường.

- Trời cái cổng cao vậy - Nó ngán ngẩm nhìn cái cổng

- Thôi liều chứ sao giờ ! - Nó leo vào một cách nhanh chóng.

- Mệt quá ! - Nó thở hì hục

- Học sinh mới mà đã đi trễ - Chú bảo vệ nhìn nó lắc đầu.

- Lần đầu mà chú ! - Nó cười tươi rồi chạy vào trường

Nó khòm lưng đi từ từ vô lớp. Thầy đang viết bài trên bảng liền quay lại chọi viên phấn vào nó.

- Aida ! - Nó la lên

- Thiên Giao ! - Thầy quay xuống nhìn nó

- Dạ ! - Nó đứng dậy

- Thầy đã mượn tổ trực đem hai thùng nước lên dùm em rồi đấy ! - Thầy nhẹ nhàng nói.

- Thôi mà thầy . Em mới có đi trễ lần đầu mà thầy ! - Nó chấp tay lại xin thầy

- Điều 10 : Cấm học sinh đi trễ - Thầy đọc bảng nội quy

- Ủa điều 10 là cấm học sinh yêu đương mà ta . - Nó nhiễm " Phòng tự học nam sinh " quá rồi.

Cả lớp cười rộ lên. Nó xách hai xô nước ra cửa đứng mà mặt như đưa đám.

- Khi nào mới được bỏ xuống đây ! Đứa nào lấy nước mà cả thùng vậy không biết ! Huhu - Nó khóc thầm.

Nó đứng được một lúc thì Thiên Tỉ đang cầm danh sách lớp đi qua. Thấy nó Thiên Tỉ đứng lại nhìn nó. Cậu cười lộ đồng điếu.

- Bị làm sao thế ? - Cậu hỏi nó

- Bị phạt chứ làm sao - Nó phụng phịu đáp

- Đáng đời ! Ngủ cho lắm ! - Thiên Tỉ trả thù nó

- Cậu ! - Nó đang nói thì thầy đi ra nhìn nó.

- Em nói chuyện một mình à ?

- Dạ đâu có ! Em nói chuyện với. . . - Nó xoay qua định chỉ Thiên Tỉ thì cậu đi mất tiêu

- Với ai ? Thôi vào lớp học đi. Cuối giờ ở lại làm vệ sinh !

- Dạ ?

- Một là làm vệ sinh, hai là đứng đây tới giờ ăn trưa em chọn cái nào ?

- Dạ thôi em chọn làm vệ sinh ! - Nó bỏ hai xô nước xuống cái bịch làm nước văng lên hết mặt thầy.

- Em em xin lỗi thầy ! - Nó xin lỗi rồi chạy vô chỗ ngồi.

- * Haha * - Nó đã làm cho cả lớp được một trận cười lớn.

Cuối giờ, mọi người đều về hết. Nó đang soạn tập thì Nhật Nam đi lại.

- Cậu có cần tớ giúp không ?

- Thôi không phiền cậu đâu. Tớ làm được mà

- Um vậy thôi mình đi học thêm đây. Có gì thì gọi cho mình nhé. - Cậu đưa số điện thoại cho nó.

- Um mình biết rồi.

Nó đang loay hoay chồng bàn ghế lên thì Thiên Tỉ đứng ngoài cửa nhìn nó.

- Tội nghiệp quá ! - Thiên lắc đầu chọc nó

- Tại cậu chứ tại ai ! - Nó vừa làm vừa nói

- Tại tôi ? Tôi đâu có mượn cậu thức trễ

- À không có gì ! - Ý nó là lại cậu làm nó vui quá nên nó mới quên cài báo thức đấy

Nó đang lau thì Thiên Thiên vào giựt cây lau của nó. Nó cảm thấy biết ơn nên chạy đi mua nước cho cậu.

- Cám ơn !

- Tại thấy cậu tội quá thôi !

Thiên giúp nó lau hết cái lớp. Nó vừa đi mua nước xong liền chạy vào chỗ Thiên đang đứng.

- Đừng có chạy ! Chỗ đó tôi mới đổ nước lau sàn ! - Thiên la lên

Vừa nói xong. Nó đã chạy tới chỗ đó. Nó trợt ngã ra sau. Thiên bỏ cây lau nhà xuống làm đổ hết thùng nước. Cậu nhào tới bắt lấy nó. Một cảnh tượng mà hai nhân vật chỉ có một người vui vẻ. Nó nằm lên cậu. Còn cậu thì làm nệm đỡ lấy thân nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.