Đơn Giản Yêu Hận

Chương 11: Khám nghiệm tử thi (Thượng)




- Cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ !!!

Nó không ngờ gặp được Thiên Tỉ, càng không ngờ gặp được Thiên Tỉ trong hoàn cảnh này. Đầu nó rối bời, những cảm xúc cứ đan xen với nhau làm nó khó tài nào thoát nỗi

- Cháu . . . mời cô . . . cô vô nhà ạ !

- Trời ơi ! Mơ sau ! Nắng lên rồi mà mày còn mơ hã Giao ! – Nó đứng thừ ra một lúc. Thiên Tỉ đi phớt ngang liếc nó một cái.

Người nó mới gặp chính là Dịch Dương Thiên Tỉ của lòng nó. Bởi nó mới đứng hình 5s như vậy. Nó liền đóng cửa chạy vào phòng. Chạy qua mặt của Thiên Tỉ. Đóng sầm cửa lại, cảm xúc của nó không thể tả nổi. Nó chẳng thể bước ra nhìn Thiên Thiên một lần nữa. Mẹ nó liền vào kêu nó. Nó loay hoay thay bộ đồ thật đẹp rồi mới dám bước ra. Nó xinh thật ! Cái váy trắng cao trên đùi tí, tóc xõa, thơm phức mùi hoa hồng.

- Cháu chào cô ạ ! Nó chào mẹ Thiên rồi liếc qua nhìn Thiên một cái thật nhanh.

- Cô chào cháu. Đây là Thiên Giao mà mẹ nhắc với con nè. Cô bé dễ thương đúng không con ? Mẹ Thiên nhìn Thiên rồi nói.

- Vâng ! - Thiên Tỉ lạnh lùng đáp

Nó muốn xỉu chập hai. Có một chữ vâng thôi có cần động lòng người vậy không. Giọng bình thường nghe đã muốn chết, lần đầu nó nghe ở ngoài nó còn muốn đâm đầu chết hơn nữa. Nó cứ đứng như tượng đến khi mẹ nó có khẩu lệnh.

- Sao con không ngồi xuống !

- À dạ vâng ! – Hồn nó vừa nhập về

Hai người lớn nói chuyện rôm rả. Mấy dì hàng xóm cũng đã có mặt đông đủ. Nó ngồi im ru còn Tỉ thì đang nghịch điện thoại Nam Nam thì ngồi ăn bánh. Nó ngồi chút cái nhìn trộm Thiên Thiên một cái. May mà Thiên Thiên không phát hiện.

- Giao ! Còn dắt Thiên Tỉ vô phòng chơi đi ! Hai đứa cũng ngang tuổi nhau mà có gì đâu Để bạn ngồi đây hoài

- Dạ ! Nó đứng phăng dậy đi vô phòng

- À quên ! Mời cậu vào phòng ! – Nó không dám nhìn thẳng Thiên mà cứ nhìn xuống đất.

- Ừm ! - Thiên vẫn không biết đó là fan mình nên khá là bình thường. Đến khi vào phòng.

- Đây là phòng của mình ! Nó mời người ta vô mà không thèm nhớ đến là cái phòng mình toàn hình người ta cho tới khi

- Cậu thích Dịch Dương Thiên Tỉ à ?

Nó đứng xựng lại. Giờ nó chỉ muốn kiếm cái lỗ nào để chui vào thôi. Đường nào cũng chết. Nó chưa kịp trả lời thì Thiên Thiên lại nói tiếp.

- Khi nãy cậu nhìn tôi hơi nhiều !

Rồi. Xác định hôm nay là ngày nhớ đời của nó. Nó quay đầu lại rồi đáp.

- Không !

- Vậy tại sao lại nhiều hình tôi thế ? - Thiên nghiêng đầu hỏi nhẹ nó.

- À . . .

- Còn có cả gấu kuma nữa này ! – Thiên cầm con Kuma trên giường nó lên

- Tớ cũng thích kuma ! – Nó giựt con kuma lại

- Cậu chưa trả lời tôi ?

- Thì . . . tại thấy đẹp nên mua về thôi. Đâu phải riêng hình cậu !

- Khải hay Nguyên ?

- Khải ! - Nó bí quá nên nói bừa cho Khải

- À. Để tôi nói với anh ấy là cô bé cạnh nhà tôi thích anh ấy !

- Thôi đừng !

- Sao vậy ?

- Tớ không thích. Đó là chuyện của tớ. Để tự tớ nói.

Thiên sầm mặt lại. Bước ra chỗ khác không thèm nói chuyện tới nó. Nó đứng đằng sau thở một cái mạnh. Trời sao mình lại nói dối chứ. Đúng là . . .

- Cậu từ Việt sang à ? – Thiên vừa hỏi vừa đi lại bàn học nó.

- Ừm ! – Nó vọt chạy tới dang tay ra chặn lại.

Vì trên bàn nó có nhiều khung hình của Thiên lắm. Thế nào cậu ấy cũng biết chuyện đó.

- Làm gì vậy ?

- Tủ sách của tớ có nhiều sách hay lắm !!! – Nó chỉ chỉ tay lại tủ sách

- Nhưng tớ thích đứng đây !

- Ở đây có gì mà xem – Nó cầm tay lôi Thiên Thiên lại tủ sách

Không ngờ nó lại hành động một cách không tỉnh táo như vậy. nó đang lôi tay ai vậy trời. Người mà 3 năm nay nó chỉ nhìn được trên hình. Cái cảm giác đó lại tới. Nó đang trong trạng thái hôn mê thì

- Không định buông à ? – Thiên nhìn tay cậu ấy rồi nói

- . . . – Nó giật tay lại thật mạnh làm Thiên Tỉ ngơ ngác nhìn nó.

- Thiên Thiên ơi về nè con ! – Mẹ Thiên kêu.

- Dạ vâng !

Thiên và nó cùng đi ra nhưng nó đi cách Thiên cả một mét. Vì nó biết, nếu không giữ khoảng cách. Không biết nó sẽ hành động gì nữa đây.

- Tôi về đây ! – Thiên khẽ nói với nó làm nó đứng như trời tròng.

Tối hôm đó nó hoàn toàn không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là nó thấy Thiên Tỉ. Nó cứ nhắc với mình đây chỉ là mơ thôi. Nhưng chỉ là bịa đặt. Nó chìm vào giấc ngủ một cách cực nhọc. Tại nhà Thiên. Lúc cả nhà Thiên về cũng có ngồi nói chuyện một hồi lâu rồi mới đi ngủ.

- Ngày mai con đi học nhảy lại ! – Thiên nói với mẹ

- Ùm . Con có cần mẹ chở đi không ?

- Không ạ ! Con tự đi được ạ

- Con được nghỉ hết tháng này à ?

- Dạ chưa biết. Nhưng giữa tháng 8 con đi Trùng Khánh dự lễ. Khoảng 2 3 ngày gì đó.

- Ùm

- Cô bé đó tên Thiên Giao hã mẹ ? – Thiên bỗng dưng hỏi mẹ về chuyện của nó.

- Ừm. Có chuyện gì không con ? Cô bé đó thật sự rất ngoan, lại còn xinh xắn nữa.

- Dạ không có gì ! Con chỉ hỏi vậy thôi. Tại trong phòng cô ấy toàn hình TFBoys mẹ ạ.

- Chắc fan TFBoys đây mà. Mà cô bé thích con à ?

- Dạ không ! Con cũng không biết . . .

Buổi trò chuyện của hai mẹ con đều nhắc đến nó. Làm nó ở bên nhà hắt xì liên tục.

Sáng hôm sau. Nó thức trễ hơn thường ngày. Khoảng mười giờ nó mới lết ra khỏi phòng. Nhìn xung quanh nhà không có ai cả. Nó chỉ thấy mẩu giấy dán lên tủ lạnh của mẹ nó.

- “ Mẹ với cha đi đến công ty giải quyết một số việc khoảng đến tối mới về. Đồ ăn mẹ làm sẵn hết rồi. Con muốn ăn gì thêm thì đi mua nhé. Tiền mẹ để trên bàn. Đóng cửa cẩn thận nha con !

cầm sandwich, tay cầm nước cam nó đi lại ghế. Bật đài yêu thích lên coi. Và nó chẳng có ý định bước ra khỏi nhà để mua thứ gì cả. Vừa cắn miếng bánh nó liền nghe tiếng chuông. Nó nhíu mày. Nó mới thức lại có người kiếm.

- Chào buổi sáng ! – Giọng nói ấm áp đang cầm trên tay cái bánh kem to đùng.

- Chào buổi sáng ! – Nó cũng đang buồn ngủ nên không cần biết ai là ai.

- Của cậu ! – Thiên Thiên đưa cái bánh cho nó.

Miếng sandwich nó liền dồn hết vô họng. Lấy hai tay bê cái bánh. Miệng Tỉ nhết cười rồi quay đi. Nó ngó theo tính cảm ơn nhưng miệng nó ngậm đầy bánh thế này làm sao cảm ơn được.

- Cậu ấy đi đâu thế nhỡ ? Đi theo xem sau ! – Nó cười đắc ý rồi lấy cái áo khoác lẻn theo sau.

Thiên Tỉ đi xuống tầng. Lội đến trạm xe bus. Nó vẫn lủi thủi theo sau. Mũ đội kín đầu. Đứng trước ZAHA club nhìn Thiên Tỉ bước vào. Nó vẫn ngồi trước bồn cây đợi. Chân nó đạp đạp mấy chiếc lá khô xung quanh. Miệng nó lẩm bẩm theo nhạc. Bỗng có người giựt mũ nó xuống.

- Ai thế ? – Nó quay qua cáu

- Đi theo làm gì ? – Thiên Tỉ hỏi

- Không đi theo cậu – Nó đứng dậy, phủi phủi cái mông

- Vậy ngồi đây làm gì ? – Mồ hôi Thiên chảy xuống cằm do vừa nhảy xong

- Này – Nó chìa miếng khăn giấy ra đưa cho Thiên Tỉ

- Không cần

- Vậy thôi ! – Nó lấy lau mặt mình luôn.

Thiên Tỉ đi trước nó đi sau. Tự nhiên Thiên dừng lại tiến về phía nó.

- Uống nước không ? – Thiên Tỉ chủ động mời nó đi uống nước.

- Cũng được. – Kiềm lòng lắm nó mới nói được như vậy. Không là nó nhảy cửng lên rồi.

- Đi xa tôi 1m ! – Cậu ấy quay đầu lại nói rồi đi tiếp

Chân nó dài. Chân Tỉ còn dài hơn. Không những một mét. Nó cách Thiên Tỉ gần chục mét. Nó bĩu môi lườm cậu ấy. Nó không ngờ cậu ấy nổi tiếng thật rồi. Vừa đi có xíu mà fan đã lại chụp hình. Nó nghĩ nó nên đi xa Thiên ra để tránh gây phiền phức cho cậu ấy. Vì fan bao vây nhiều qua nên Thiên Thiên lên taxi về nhà luôn. Nó nhìn Thiên đi mà cứ vẩy vẩy tay như khùng giữa đường. Thiên Tỉ về nhưng nó thì vẫn tung tăng đi dạo. Mệt lả người thì nó mới đón taxi đi về. Nó vừa cúi đầu vừa đi thì có người chặn ngoài đầu thang máy.

- Đi đâu mới về ? – Thiên đứng chắn lại hỏi nó

- Vòng vòng – Nó mệt vì lội vòng vòng nãy giờ nên cũng hết hơi nói chuyện.

- Một mình ?

- Ừm ! Một mình – Bụng nó réo lên

- Chưa ăn à ? – Thiên có vẻ lo lắng cho nó hơn lúc đầu

- Ăn rồi ! – Cái bụng phản chủ kêu to

- Đi theo tôi !

- Thôi không phiền cậu đâu. Tớ tự nấu được. Thật mà !

Thiên kéo tay nó đi vào thang máy. Đến tầng trệt.

- Ăn gì ?

- Ừm ăn gì cũng được !

Thiên nhìn nó ăn mà không nói gì. Hình như nó đói lắm rồi thì phải. Trời cũng tối nên khá vắng người. Bỗng có tiếng kêu. Cả hai cùng ngước lên nhìn.

- Jackson Yi ! Điện thoại cậu đâu sau tớ gọi không nghe máy ? – Cách gọi của cô gái đó cực kì thân thiết. Cô gái đó là ai ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.