Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo

Chương 2: Chương 2




Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

————————————-

Lúc đầu Tổ Kỳ còn tưởng rằng là mình nhìn lầm, hai con mắt cậu híp lại, nhìn chăm chú, liền nhận ra hai người kia quả nhiên là Đường Mạc Ninh cùng với đạo diễn Ôn lúc trước từng gặp trong công ty.

Tổ Kỳ cùng Tiết Giác ở trong một căn nhà gỗ cạnh biển, bãi cát và bể bơi tư nhân đều được bố trí đầy đủ, địa điểm quay chụp là trong bể bơi trước nhà gỗ.

Khoảng sân này không lớn, xung quanh đường hàng rào cây cao bằng nửa người bao quanh, hai bên trái phải là những căn nhà gỗ y như vậy, chỉnh tề như một mà đứng lặng gần mặt biển.

Bởi vì hàng rào tường cây ngăn cách hai căn nhà không cao, Tổ Kỳ dễ dàng có thể xuyên thấu qua cửa sổ sát đất sáng ngời của căn nhà gỗ bên kia, nhìn thấy hai người đang ngồi gần cửa sổ sát đất đang làm gì.

Bọn họ có vẻ như đang ăn điểm tâm.

Bàn kiếng đơn giản trong suốt đang bày sandwish, Đường Mạc Ninh cùng đạo diễn Ôn ngồi đối diện nhau, hai người vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.

Bức tranh này thoạt nhìn đặc biệt hài hòa, chẳng qua là khi Đường Mạc Ninh trong lúc vô tình ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Tổ Kỳ, khuôn mặt bỗng trở nên vặn vẹo.

Đường Mạc Ninh dừng động tác chốc lát, lập tức không tự chủ được trợn tròn đôi mắt, trong ánh mắt hắn tràn đầy khó tin, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

Tổ Kỳ tại sao lại ở chỗ này…

Đáng tiếc sự thực là Tổ Kỳ không chỉ có xuất hiện ở trước mặt Đường Mạc Ninh, còn hơi nhếch miệng, tràn đầy phấn khởi vung tay về phía hắn.

Thời khắc này, trong mắt Đường Mạc Ninh tràn đầy lệ khí như muốn ngưng kết thành vật chất.

Tiết Giác còn đang xoắn xuýt vụ quần áo cũng chú ý tới động tác của Tổ Kỳ, hắn nhăn lại mày: “Làm sao vậy?”

Tổ Kỳ hướng về vị trí Đường Mạc Ninh nhấc cằm, có chút mất hứng mà mở miệng: “Đường Mạc Ninh cũng ở đây.”

Nghe vậy, lông mày Tiết Giác nhất thời nhăn càng chặt hơn, hắn quay đầu thuận ánh mắt Tổ Kỳ nhìn sang, vừa vặn cùng lúc đạo diễn Ôn quay đầu bốn mắt nhìn nhau.

Đạo diễn Ôn hơi ngẩn người, nhìn rõ ràng đối diện là Tiết Giác, vừa nãy bởi vì Đường Mạc Ninh bày ra bộ dạng hẹp hòi mà khó chịu cũng quẳng ra sau đầu, hắn hướng Tiết Giác lộ ra một nụ cười khá là lấy lòng.

Chỉ là nụ cười kia xuất hiện trên khuôn mặt luôn nghiêm túc chính kinh của đạo diễn Ôn, thấy thế nào thế nào cảm giác buồn cười.

Tổ Kỳ giật mình kéo kéo quần áo Tiết Giác: “Anh quen đạo diễn Ôn?”

“Khả năng trước đây lúc xã giao có gặp qua,bây giờ tôi không nhớ rõ.” Tiết Giác nói chuyện đồng thời sắc mặt lạnh nhạt mà đối với đạo diễn Ôn gật đầu, xem như là chào hỏi.

Tổ Kỳ cẩn thận nghĩ, mới cảm giác đạo diễn Ôn quen biết Tiết Giác đúng là bình thường, tuy rằng Tiết thị chủ yếu sản nghiệp trong phương diện bất động sản, thế nhưng cũng ít nhiều đặt chân đến các mảng khác, chỉ là không sâu thôi.

Mà đầu tư truyền hình chính là hạng mục Tiết Giác gần hai năm nay để ý trọng điểm, là một nhà đầu tư giàu có, bất kể đi đến nơi nào Tiết Giác đều là bị vây quanh, như đạo diễn Vương cùng đạo diễn Ôn là kẻ thích chế tác các tác phẩm lớn nên tranh nhau vây quanh Tiết Giác.

Tổ Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì, còn nói: “Vậy hắn ta có đến nói chuyện với anh không a…”

Vốn là ở đây gặp phải Đường Mạc Ninh cũng đã đủ sốt ruột, bây giờ lại đến quấy rối hành trình của bọn họ, Tổ Kỳ cảm giác sự hăng hái trước đó đã bị quét sạch đi phân nửa.

Tiết Giác dường như đoán được Tổ Kỳ đang lo lắng cái gì, nặn nặn tay cậu, cười nói: “Không để ý tới hắn là được rồi.”

Trong lúc hai người nói chuyện,đạo diễn Ôn bên kia đang đi theo đường mòn đến bên chỗ bọn họ, mỗi tòa nhà gỗ trước sân không có cửa, có thể tùy ý ra vào.

Cơ hồ là trong chớp mắt, đạo diễn Ôn đã đi tới bể bơi đối diện, phía sau hắn còn có Đường Mạc Ninh đang mang vẻ mặt biệt nữu.

“Tiết tổng.” Đạo diễn Ôn chà xát tay, có chút do dự, như là vừa muốn đi đến chỗ Tiết Giác lại lo lắng làm như vậy không quá thích hợp, một trận xoắn xuýt sau, hắn vẫn là lựa chọn ở chỗ đối diện đứng lại.

Tiết Giác cũng không có muốn chủ động đi về phía đạo diễn Ôn, giữa hai lông mày viết đầy lạnh nhạt.

Tầm mắt đọa diễn Ôn ở bốn phía nhìn chung quanh một vòng, lại bên dừng lại chốc lát trên người Tổ Kỳ đang đứng cạnh Tiết Giác, nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra, liền tươi cười: “Hai người cứ bận việc của mình đi, tôi ở chỗ này chờ là tốt rồi.”

Tiết Giác nguội lạnh nói: “Đạo diễn Ôn có chuyện gì sao?”

“Chính là kịch bản trước đo tôi từng đề cập mấy lần, đã dem bản điện tử gửi đến mail cậu, có lẽ là Tiết tổng quý nhân bận rộn, liền quên mất chuyện này, cho nên…” Đạo diễn Ôn còn chưa nói nói hết lời, có thể nội dung phía sau cũng không cần nói cũng biết.

Tiết Giác gật gật đầu: “Sau hẵng nói đi.”

“Có thể có thể.” Đạo diễn Ôn vui mừng gật đầu, hắn có thể cùng Tiết Giác nói chuyện đã rất thỏa mãn, không nghĩ tới còn có thể tranh thủ cơ hội đàm phán.

Đạo diễn Ôn vui mừng không thôi, liền tìm ghế tựa, yên tĩnh như kê mà ngồi xuống.

Đường Mạc Ninh chỉ có thể đàng hoàng đi theo đạo diễn Ôn, trên ghế dài còn không ít đạo cụ quay chụp, vừa vặn chỉ đủ để đạo diễn Ôn ngồi, Đường Mạc Ninh tìm nửa ngày đều tìm không ra chỗ ngồi, cuối cùng vẫn là đứng bên cạnh ghế dài.

Tuy rằng Tổ Kỳ không thích Đường Mạc Ninh, thế nhưng cậu không thể kêu đạo diễn Ôn đem Đường Mạc Ninh đuổi ra ngoài, vì vậy thu lại tâm tình bực dọc trong lòng, chuyên tâm vùi đầu vào quay chụp.

Bọn họ ngày hôm nay tổng cộng chụp hai bộ, một bộ trong bể bơi, một bộ khác thì ngoài bãi cát, thợ chụp ảnh muốn mượn danh nghĩa Tổ Kỳ cùng Tiết Giác làm nổi danh tiếng studio, thời điểm quay chụp yêu cầu so với hai người khách hàng bọn họ còn nhiều hơn, gắng đạt tới mức mỗi chi tiết đều đẹp đến tinh xảo.

Vì vậy đoàn người quay chụp đến chạng vạng bảy giờ đồng hồ mới kết thúc công việc, cơm trưa cũng nhờ phòng khác phục vụ, để nhân viên đưa tới tùy tiện ăn vài miếng.

Sau khi tẩy trang và thay quần áo, Tổ Kỳ cảm giác cả người như sống lại, cậu căn bản quên mất bên ngoài còn có người chờ nên lôi kéo Tiết Giác đi ăn tối.

Nào có biết hai người mới vừa đi ra nhà gỗ, liền gặp phải đạo diễn Ôn đang tiến vào.

Vừa thấy Tiết Giác, đọa diễn Ôn đang thấp thỏm bỗng nở nụ cười, hắn nhỏ giọng dò hỏi: “Tiết tổng là muốn đi ra ngoài sao?”

Tiết Giác vẫn thái độ y như buổi sáng hoàn toàn xem đạo diễn Ôn là người trong suốt, Tổ Kỳ còn tưởng rằng hắn vẫn sẽ không quan tâm đ*o diễn Ôn, lại nghe Tiết Giác mở miệng nói: “Chúng tôi chuẩn bị đi ăn cơm, đạo diễn Ôn cũng cùng đi sao?”

Tổ Kỳ hơi kinh ngạc, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tiết Giác, chỉ thấy Tiết Giác sắc mặt như thường, vẻ mặt hắn thậm chí so với ban ngày càng thêm bình dị gần gũi chút.

Nhận ra được ánh mắt Tổ Kỳ, Tiết Giác ở bề ngoài không hề bị lay động, lén lút khẽ nhéo nhẹ tay cậu.

Tổ Kỳ: “…”

Tổ Kỳ không cam lòng yếu thế ngắt lại hắn hai cái, cậu rất muốn biết Tiết Giác đang có ý đồ gì, chẳng qua là đang đứng trước mặt đạo diễn Ôn và Đường Mạc Ninh nên không tiện hỏi.

Nhưng mà Tiết Giác tựa hồ cảm thấy như vậy chơi rất vui, hơi hơi dùng sức mà nắm chặt tay Tổ Kỳ, tiếp tục như vò mì mà nhào nặn, độ cong khóe miệng làm sao đều không đè ép được.

Hai người bọn họ cư như hai đứa con nít mà nhào nặn tay nhau nửa ngày, đến lúc bị đạo diễn Ôn phát hiện sau đó lúng túng ho khan hai tiếng, mới đổi thành thành thật yên tĩnh nắm tay.

“Xung quanh đây có nhà hàng ngoài trời, tôi đã đặt vị trí tốt nhất, chúng ta bây giờ liền đi đi?”Đạo diễn Ôn dò hỏi.

Tiết Giác im lặng không lên tiếng đem động tác nắm tay trở thành mười ngón giao nhau, sau đó mặt không hề cảm xúc gật gật đầu: “Đi thôi.”

“Được.” Đạo diễn Ôn cười nói, liền đi ở phía trước dẫn đường, vừa nãy quay người thời điểm thoáng nhìn hai người nắm chặt tay, trong lúc nhất thời trong lòng không biết là tư vị gì.

Dư quang trông thấy Đường Mạc Ninh vẫn còn đang sửng sờ không nhúc nhích, đạo diễn Ôn bỗng có một luồng tâm tình chán ghét, không khỏi hơi khó chịu nói: “Còn đứng đơ ra đó làm gì? Không muốn ăn cơm thì trở về cho tôi!”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị Đường Mạc Ninh bị hét giật mình, thoáng chốc từ trong trạng thái ngẩn ngơ tỉnh lại, hắn khẽ cúi đầu, vội vã đi lên trước cùng đạo diễn Ôn đi song song.

Đạo diễn Ôn đem bộ dạng rụt rè khiếp sợ của Đường Mạc Ninh đều thu vào mắt, từ chóp mũi phát ra một tiếng hừ khinh thường.

Thật ra hai tiếng trước, đạo diễn Ôn vẫn là rất yêu thích Đường Mạc Ninh, Đường Mạc Ninh da dẻ trắng trẻo xinh đẹp, trên giường nhiệt tình buông thả dưới giường ngoan ngoãn nghe lời, là loại hình hắn rất thích từ trước đến nay.

Ôn đạo cùng Đường Mạc Ninh ở cùng nhau thời gian không lâu, đối với tiểu tình nhân này rất hứng thú, nên có thể thỏa mãn mọi tâm nguyện của tiểu tình nhân,trong đó liền bao quát chuyện vận dụng quan hệ đem một số quảng cáo không thuộc vê Đường Mạc Ninh đưa cho cậu ta, cùng với giúp cậu ta có chỗ dựa cũng như thu thập tàn cuộc.

Đường Mạc Ninh ở trong công ty làm ra chuyện gì, đạo diễn Ôn đều biết, chỉ có điều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua thôi.

Hắn cũng biết gần đây Đường Mạc Ninh đang bôi đen một diễn viên nhỏ tên Tổ Kỳ, khắp nơi truyền một ít tin tức giả dối, còn lấy thanh danh của hắn ra đảm bảo, doạ đến người khác ngẩn người.

Đạo diễn Ôn từ đầu tới đuôi căn bản không đem những chuyện này để ở trong lòng, mãi đến hai tiếng trước, hắn chờ đến phát chán trên điện thoại di động tìm tòi một chút tin tức về Tiết Giác, liền thấy Tiết Giác cùng Tổ Kỳ sắp cử hành hôn lễ cùng với một số hình ảnh ân ái của hai người trên weibo.

Lúc đó đạo diễn Ôn liền cảm thấy tên Tổ Kỳ rất quen tai, lại lập tức không nhớ ra được, hắn quay đầu lại hỏi Đường Mạc Ninh, có phải là hắn đã gặp qua Tổ Kỳ.

Đường Mạc Ninh trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Thấy là thì chưa thấy, thế nhưng em đã từng đề cặp với anh rất nhiều lần.”

Nghe Đường Mạc Ninh nói, đạo diễn Ôn lúc này mới nhớ ra —— thì ra diễn viên nhỏ mà hắn ngầm đồng ý cho Đường Mạc Ninh bôi đen là người yêu nhỏ của Tiết Giác…

Trong giấy lát đạo diễn Ôn cảm thấy như trời sắp sụp.

Bởi vậy bây giờ, Đường Mạc Ninh trong lòng đạo diễn ôn từ địa vị bảo bối trở thanh tai tinh, nếu không phải còn có những người khác ở đây, hắn đã sớm đem Đường Mạc Ninh chửi mắng một trận và đá đi rồi.

Trên đường đến nhà hàng, đạo diễn Ôn trước sau thấp thỏm bất an, suy nghĩ tìm cớ để Đường Mạc Ninh mau cút, để tránh khỏi Tiết Giác cùng Tổ Kỳ truy cứu trách nhiệm liên lụy đến hắn.

Đáng tiếc mãi đến tận khi bốn người bọn họ đi đến chỗ ngồi, đạo diễn Ôn cũng không tìm ra lý do thích hợp.

Ngay lúc đạo diễn Ôn đang uể oải từ bỏ ý nghĩ này, chợt nghe Tiết Giác ngồi ở đối diện nói rằng: “Vị này chính là bạn của ngài sao?”

Đạo diễn Ôn nhìn về phía Tiết Giác, phát hiện Tiết Giác ánh mắt dừng trên người Đường Mạc Ninh.

“Là bạn của tôi, bạn của tôi.” Đạo diễn Ôn thuận thế trả lời, hoàn tận lực kéo xa khoảng cách giữa hắn và Đường Mạc Ninh, sau đó quay đầu đối Đường Mạc Ninh nói, “Cậu không phải còn có việc sao? Không bằng cứ đi đi, chờ tôi cơm nước xong sẽ thương lượng tiếp chuyện sự kiện kia với cậu.”

“Cái gì?” Đường Mạc Ninh theo không kịp mạch não của đọa diễn Ôn, một mặt mơ màng mà nhìn hắn.

Đạo diễn Ôn không cho Đường Mạc Ninh thời gian phản ứng, dưới bàn dùng sức đạp cẳng chân đối phương một cước, đạp Đường Mạc Ninh đột nhiên hút vào ngụm khí lạnh, đau đến lông mày đều vắt thành một đoàn.

Nếu là trước đây đạo diễn Ôn thấy Đường Mạc Ninh như vậy, nhất định sẽ đau lòng đến tột đỉnh, vào giờ phút này lại hoàn toàn không hề bị lay động, cũng bởi vì Đường Mạc Ninh trì độn mà thần sắc càng lạnh lẽo.

“Cậu đi nhanh lên đi, đừng để người ta chờ lâu.” Ý tứ đuổi người tương đối rõ ràng.

Lần này dù là Đường Mạc Ninh có ngốc cũng nghe rõ ý tứ của đạo diễn Ôn, nhất thời trên mặt có chút không nhịn được, lại nhìn Tổ Kỳ đang vui vẻ xem trò vui, tức giận xấu hổ mà cắn răng đứng dậy rời đi.

Đường Mạc Ninh rời đi trái lại khiến bầu không khí trên bàn ăn trở nên thoải mái không ít, ít nhất là đạo diễn Ôn thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh liền đem ý nghĩ thượng vàng hạ cám ném ra sau đầu, hết sức chuyên chú cùng Tiết Giác thảo luận kịch bản năm sau.

Bỏ qua nhân phẩm cùng tính cách, đạo diễn Ôn trong mảng phim ảnh đúng là có thiên phú cực cao, không nếu không cũng sẽ không mới ba mươi đã ôm nhiều giải thưởng lớn quốc tế, còn nổi danh ở nước ngoài.

Tiết Giác đối với kịch bản đạo diễn Ôn bỏ ra năm năm viết rất hứng thú, ngay cả Tổ Kỳ cũng nghe say sưa ngon lành.

Vốn là Tiết Giác định tìm nhân viên trong công ty đi tìm đạo diễn Ôn bàn bạc một chút, chỉ là nếu lúc này hắn đã tìm tới cửa, vậy Tiết Giác làm việc trực tiếp luôn.

Ai bảo vị đạo diễn Ôn cùng Đường Mạc Ninh dính líu quan hệ.Vì vậy khi đạo diễn Ôn nghe Tiết Giác nói cần cân nhắc lại một chút, thì liền bối rối.

“Sao, tại sao còn phải cân nhắc chứ? Cậu không phải rất thích kịch bản của tôi sao? Tiết tổng, phía tôi bên này công tác chuẩn bị sắp bắt đầu, thật sự không chịu nổi kéo dài nha!”

So với đạo diễn Ôn nôn nóng bất an, Tiết Giác lại rất bình tĩnh, ý vị thâm trường cười nói: “Ngài hẳn phải biết tôi tại sao cân nhắc mới đúng.”

Nghe vậy, đạo diễn Ôn ngẩn ra, trong phút chốc như hiểu ra được gì.

Sau khi khúc nhạc dạo này trôi qua, Tổ Kỳ cùng Tiết Giác ở trên biển chơi năm ngày.

Trước khi xuyên qua Tổ Kỳ sinh sống ở trong nội thành, công tác bận rộn, hiếm khi ra ngoài du lịch, một lần duy nhất đi biển nước ngoài chơi là do tham gia hoạt động ở công ty.

Nhưng mà lần du lịch kia đối với Tổ Kỳ không mấy đặc biệt, các đồng nghiệp đều mang theo người nhà, cậu lại là một cẩu độc thân, lúng túng đến không đất dung thân.

Mà lần này có Tiết Giác làm bạn, cảm thấy dù đi đến nơi nào cũng có ý nghĩa, cho dù ở trong khách sạn chẳng ra khỏi cửa thì cả hai cũng không cảm thấy chán.

Thế nhưng điểu khiến Tổ Kỳ kinh ngạc chính là, mấy ngày nay cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng Đường Mạc Ninh, ngược lại là đạo diễn Ôn cách vách vẫn cứ đều đều chạy sang chào hỏi.

Tổ Kỳ không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ coi là Đường Mạc Ninh có công tác phải xử lý hoặc là sợ sệt bị phóng viên chụp phải nên đi trước, nào có biết hắn và Tiết Giác nghỉ phép trở về, đi đến công điều đầu tiên nghe được chính là bát quái về Đường Mạc Ninh.

Tiểu Đặng Tử vô cùng thần bí mà đem Tổ Kỳ kéo đến phòng hội nghị, nhìn rõ ràng bốn bề vắng lặng mới nhỏ giọng nói rằng: “Đường Mạc Ninh bị vợ đạo diễn Ôn đánh.”

“Cái gì?” Tổ Kỳ kinh ngạc, “Chuyện khi nào?”

“Hai ngày trước.” Tiểu Đặng Tử vừa nói vừa cảm khái lại có chút cười trên sự đau khổ của người khác, “Nghe nói tìm người đi đánh, đem Đường Mạc Ninh đánh cho vào viện đến bây giờ còn chưa có đi ra, hơn nữa cố ý đánh chỗ thịt nhiều, không lưu lại vết tích quá nặng, hơn nữa người ta là vợ chồng, e sợ Đường Mạc Ninh muốn đuổi theo trách cũng không được.”

Nói xong, Tiểu Đặng Tử sách một tiếng, cuối cùng tổng kết một câu, “Cũng không biết Đường Mạc Ninh vì sao lại chọc phải vợ chồng đạo diễn Ôn, ngược lại Vương tổng rất tức giận, tiền đồ dời này của hắn coi như xong rồi.”

Tổ Kỳ vẫn là không có nghĩ thông suốt: “Chuyện này cùng đạo diễn Ôn có quan hệ gì?”

“Đạo diễn Ôn cùng vợ hắn ta mỗi người đều có cuộc sống riêng, trước đây hắn ta nuôi nhiều tình nhân như vậy, vợ hắn không hề kêu lên một tiếng, lần này đến phiên Đường Mạc Ninh, vợ hắn lại đột nhiên nhảy ra, với danh nghĩa chính thất đem Đường Mạc Ninh đánh sống dở chết dở, anh không cảm thấy kỳ quái sao?”

Tổ Kỳ gãi gãi đầu: “Đúng là có chút kỳ quái…”

Thế nhưng nếu như nếu thêm vào cuộc đối thoại giữa đạo diễn Ôn và Tiết Giác mấy ngày trước thì liền không kỳ quái.

Đạo diễn Ôn có ý định muốn giáo huấn Đường Mạc Ninh để Tiết Giác xem, mặc dù Đường Mạc Ninh cùng hắn qua lại một thời gian, nhưng lại ra tay tuyệt tình như vậy.

Không tới hai ngày, Tổ Kỳ liền thấy tên Đường Mạc Ninh lên hot search, nói là Đường Mạc Ninh ôm đùi đạo diễn Ôn, ở trong công ty hoành hành bá đạo tùy ý cướp đoạt tài nguyên của nghệ sĩ khác, Đào Hách cũng bị cư dân mạng lôi ra chửi.

Đào Hách không nhịn được công kích, chưa có sự đồng ý của công ty đã đăng weibo thanh minh, còn oán than bình luận trên mạng và tuyên bố lui khỏi weibo.

Còn bọn họ có lui khỏi weibo hay không, mọi người không biết được, duy nhất biết đến là những người này sau lần đó cơ hồ sẽ không xuất hiện trên bất kỳ show truyền hình nào nữa.

Chuyện của Đường Mạc Ninh ở trên mạng huyên náo sôi sùng sục, còn liên luỵ ra một loạt người bị hại, Tổ Kỳ chính là một trong số đó, cho nên sau đó Tổ Kỳ liền dựa vào đó lên hot search.

Vào lúc này Tổ Kỳ không quan tâm lắm chuyện trên mạng, lễ cưới sắp tới, rõ ràng hết thảy công tác chuẩn bị đều làm xong hết, nhưng cậu vẫn thấy căng thẳng.

Thậm chí có thời điểm nửa đêm tỉnh lại, rồi cũng ngủ lại không được.

Trước lễ cưới một ngày, Tổ Kỳ cả đêm ngủ không được, không nhịn được rón rén lăn qua lộn lại, nhưng không ngờ đem Tiết Giác đã ngủ từ lâu đánh thức.

Tiết Giác dùng tay đem Tổ Kỳ kéo vào trong ngực, trên đỉnh đầu cậu hôn một cái, trong thanh âm còn có sự khàn khàn chưa tỉnh ngủ: “Mất ngủ?”

“Ừm…” Tổ Kỳ như con mèo nhỏ ở trong lồng ngực Tiết Giác rầu rĩ trả lời, “Em hơi lo lắng.”

Nghe Tổ Kỳ nói, Tiết Giác bật cười, nhất thời thanh tỉnh không ít, hắn một bên hôn trán Tổ Kỳ một bên thấp giọng nói rằng: “Chúng ta đã là vợ chồng, coi như bữa tiệc mời khách bình thường còn chúng ta thì lên đài biểu diễn như hoa hậu một chút.”

Tổ Kỳ ngẩn người, nhất thời bị hình dung của Tiết Giác chọc mất hứng, trong đêm tối mà trừng Tiết Giác một cái, ý thức được đối phương căn bản thấy không rõ vẻ mặt của mình, liền nhéo hông thịt của Tiết Giác một cái.

“Có người diễn tả lễ cưới của mình như vậy sao? Anh cho là đi qua đi lại liền xong?”

Tiết Giác bị đau mà hít một hơi, liền vội vàng đem Tổ Kỳ ôm càng chặt hơn, thuận thế bắt được cái tay không an phận của cậu, dùng giọng điệu xin tha nói: “Được được, tôi là lần đầu tiên kết hôn nên không hiểu lắm.”

“…” Tổ Kỳ dựa vào trong lồng ngực Tiết Giác, lạnh lẽo mà nói, “Anh còn muốn kết hôn lần hai?”

Tiết Giác phản xạ có điều kiện mà trả lời: “Không nghĩ, đời này có em là đủ rồi.”

Dục vọng cầu sinh dồi dào khiến Tổ Kỳ không nhịn được cười ra tiếng, thu liễm lại vẻ mặt nghiêm túc, hai tay sờ soạng nâng mặt Tiết Giác lên, sau đó đem môi của mình lại gần.

Ngay sau đó, hai người đồng thời mất ngủ.

Náo loạn một đêm kết quả chính là ngày thứ hai bọn họ cũng không thể dậy đúng giờ, mãi đến tận khi Ông Ngọc Hương ở bên ngoài gõ cửa đến thùng thùng vang trời, hai người trong chăn mới tỉnh dậy.

Cùng xem thời gian, đã là tám giờ sáng.

Tổ Kỳ cùng Tiết Giác cuống quít rời giường mặc quần áo rửa mặt, đi đến phòng khách, phát hiện người phụ trách trang phục,chuyên gia trang điểm cùng với nhân viên công tác hôn lễ công ty toàn bộ vào chỗ, đều mắt ba ba chờ bọn họ.Nhưng bọn họ dù giận cũng không dám nói gì.

Âu phục mặc trong lế cưới là Tiết Giác cố ý mời người thiết kế làm riêng, hai bộ đồ cơ bản có nét tương đồng,nhưng quan sát tỉ mỉ nhưng có thể phát hiện rất nhiều chi tiết nhỏ không giống, đồng thời số đo rất vừa vặn thích hợp.

Tổ Kỳ thay xong quần áo, liền ngồi ở trong phòng ngủ để chuyên gia trang điểm tạo kiểu tóc các thứ.

Ngũ quan cùng da dẻ cậu cũng không cần trang điểm nhiều, ngay cả lúc đóng phim cũng vậy, cho nên chuyên gia trang điểm chỉ đánh một lớp phấn mỏng và chỉnh lại lông mày cho cậu, thời gian tập trung chủ yếu vào tạo kiểu cho tóc.

Vốn là chuyên gia trang điểm còn muốn làm ra tạo hình đẹp hơn, nhưng Tổ Kỳ có chút ngồi không yên, kêu chuyên gia trang điểm không cần quá tỉ mỉ chỉ cần gọn gàng là được.

Nhiều keo xịt tóc quá nhìn cái đầu như bôi đầy mỡ, vẫn là tóc ngắn thanh tân tự nhiên khá là đẹp đẽ.

Không tới nửa giờ, Tổ Kỳ bên này liền chỉnh lý xong, nhân viên công tác của công ty hôn lễ để Tổ Kỳ trong phòng ngủ chờ một chút, ngoài cửa lớn Tiết gia có rất nhiều phóng viên đang ngồi xổm đợi, bọn họ phải đi chào hỏi mới được, để tránh khỏi gây nên tắt đường.Tổ Kỳ chờ đến buồn bực ngán ngẩm, ngồi ở trên giường chơi điện thoại, nào có biết mới vừa mở ra weibo, liền nghe một trận tiếng khóc, ngay sau đó là tiếng bước chân Ông Ngọc Hương ôm Tiết Thiên Vạn vội vội vàng vàng đi tới.

“Tiểu Kỳ…” Ông Ngọc Hương mặc một chiếc sườn xám màu hồng, tóc nhuộm màu đen búi gọn gàng sau gáy, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ nhu hòa, chỉ là giờ khắc này bà kéo thẳng nghiêm mặt, bất đắc dĩ nói rằng, “Thiên Vạn vừa khóc, ta thực sự dỗ không được nó…”

Từ khi Tổ Kỳ về nhà, Tiết Thiên Vạn lại bắt đầu dính cậu, có lúc không nhìn thấy cậu liền nha oa khóc lớn, cũng đá ngã lăn một đống bình dấm chua của Ông Ngọc Hương.

Tổ Kỳ vội vàng để điện thoại di động xuống, ôm lấy Tiết Thiên Vạn không mấy giây, nhóc con lập tức ngừng lại tiếng khóc, hai bàn tay nhỏ víu lấy quần áo Tổ Kỳ, vui tươi hớn hở mà cười không ngừng.

Tổ Kỳ thấy thế thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười, khinh nhéo nhẹ mũi Tiết Thiên Vạn một cái: “Tiểu quỷ tâm cơ.”

Sự thực chứng minh, Tiết Thiên Vạn thật sự là cái tiểu quỷ tâm cơ, vốn là ngày hôm qua còn rất yên tĩnh, kết quả tới ngày quan trọng như hôm nay, liền bắt đầu quậy, nhất định phải là Tổ Kỳ ôm nhóc, một khi rời khỏi  Tổ Kỳ liền bắt đầu lôi kéo cổ họng gào khan.

Bất đắc dĩ Tổ Kỳ không thể làm gì khác hơn là ôm nhóc con lên xe hoa.

Tiết Giác từ lâu sớm xuất phát đến giáo đường chờ đợi, thật vất vả ngóng trông xe hoa ra, đi tới mở cửa, kết quả nhìn thấy Tổ Kỳ ôm Tiết Thiên Vạn a a a a xuống xe.

“…” Nụ cười Tiết Giác trong nháy mắt đọng lại ở trên mặt, cạn lời mà cùng Tiết Thiên Vạn mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, cuối cùng cắn răng nghiến lợi mở miệng hỏi, “Nó tại sao lại ở chỗ này?”

Tổ Kỳ cũng đặc biệt bất đắc dĩ: “Em cũng hết cách rồi, không ôm thì nó liền khóc.”

Tiết Giác luôn luôn sủng đứa con nhà mình hiếm thấy máu lạnh một hồi: “Vậy hãy để cho nó khóc đi, thực sự là chiều cho nó mà.”

Tổ Kỳ nhún vai một cái, thở dài.

Tiết Giác mắt lạnh nhìn Tiết Thiên Vạn ha ha cười không ngừng nửa ngày, cũng là không thể làm gì khác hơn nặn nặn hai má bụ bẫm của nhóc con, nửa yêu thương nửa trách cứ nói: “Cái bóng đèn nhỏ, món nợ này đợi đến khi con lớn sẽ tính.”

Nghệ sĩ trong giới kết hôn thường chỉ mời một số bạn bè thân quen, hơn nữa là toàn bộ lễ cưới đều phong bế,không cho ký giả và truyền thông vào, mặc dù như thế vẫn có phóng viên sống chết muốn chụp ảnh hiện trường.

Tiết Giác đã sớm công bố ngày tổ chức lễ cưới ra ngoài, Tổ Kỳ liền bị các ký giả đánh túi bụi truy hỏi.

Tổ Kỳ tự biết tránh không khỏi, thẳng thắn xin nhờ Đoạn Khải phát thư mời cho ký giả và truyền thông, còn lấy danh nghĩa Tiết Giác mời hai MC nổi danh làm chủ trì hôn lễ và hiện trường phát sóng trực tiếp.

Ngày đó, bất kể là hiện trường hay là trên mạng đều rất náo nhiệt.

Càng làm cho mọi người thấy buồn cười chính là, lúc Tổ Kỳ tiến vào lễ đường còn ôm theo con trai, nhóc con cũng không có có mặc trang phục cầu kỳ, mặc quần áo trẻ sơ sinh thông thường, trên đầu con mang theo mũ thỏ con ngốc ngốc.

Trong lúc nhất thời, hiện trường cười vang, màn hình phát sóng trực tiếp cũng bị bình luận “Ha ha ha” cùng “Thật đáng yêu” phủ đầy.

Chỉ có Tiết Thiên Vạn làm người trong cuộc là vô tri vô giác, mở to đôi mắt óng ánh tò mò nhìn bốn phía, thấy mọi người cười đến sung sướng, nhóc cũng cùng nhếch miệng cười rộ lên, hai cái tay nhỏ bé không ngừng lay động.

Cũng may lúc tổ chức nghi thức, Ông Ngọc Hương cưỡng ép đem Tiết Thiên Vạn ôm đi.

Giáo đường bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, từng sợi từng sợi xuyên thấu cửa sổ thủy tinh nhiều màu sắc với hoa văn cầu kỳ chiếu vào lễ đường, tựa hồ đem không khí bốn phía đều nhuộm thành đủ mọi màu sắc.

Mục sư đọc một chuỗi lời dài, Tổ Kỳ nghe được không kỹ lắm, cằm cậu khẽ nâng, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Tiết Giác.

Tiết Giác đứng dưới ánh nắng lung linh nhiều màu sắc càng thêm không giống hiện thực, lông mi dày khẽ hạ, phủ trên mặt một tầng bóng tối nhàn nhạt, hắn rũ con ngươi, ánh mắt nhìn trên mặt Tổ Kỳ, nhu hòa đến mức có thể hòa tan cùng ánh nắng xung quanh.

“Cậu nguyện ý không?”

Tổ Kỳ nghe thấy mục sư hỏi cậu.

Cậu dừng một chút, không biết làm sao, vào đúng lúc này, cậu đột nhiên có chút nghẹn ngào.

“Tôi nguyện ý.” Âm thanh có chút khàn khàn, lại từng chữ từng chữ nói tới đặc biệt rõ ràng.

Ánh mắt Tiết Giác khẽ chớp, không chờ câu hỏi  của mục sư, trầm thấp nói một câu “Tôi cũng nguyện ý”, sau đó nâng mặt Tổ Kỳ lên, cúi đầu ngậm vào đôi môi của cậu.

Phía dưới vang lên một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tổ Kỳ dư quang trông thấy Hằng Cảnh Thần, Đường Du Khoan, Đoạn Khải cùng Tiểu Đặng Tử và hai tiểu trợ lý, còn có đoan Cung Tường và cùng Liễu Tĩnh Lưu Tuệ San, còn có một số người bạn cậu quen khi quay show tạp kỹ, thậm chí Dư Mỹ Đồng cùng Kiều Y Dương cũng ngồi ở phía dưới…

Ngay cả bốn ông chủ hợp tác với vườn trái cây cũng tới, phía sau cùng còn có A Đào, A Thụ và Cát Tường Tam Bảo mà Tổ Kỳ mang tới…

Bọn họ đều nhìn cậu và Tiết Giác.

Vào giờ phút này, Tổ Kỳ dường như lơ lửng trên mây, thân thể nhẹ nhàng, thật không chân thực.

Cậu trước đây vẫn luôn đem những người này coi là người giấy, bây giờ phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, chính những người cậu xem là “Người giấy” lại khiến cho cậu có cảm giác “Sinh hoạt” chân chính, mà không phải xác chết di động.

Trước khi xuyên qua lẻ loi hiu quạnh…

Trước khi xuyên qua đều đơn độc sinh hoạt…

Trước khi xuyên qua…

Mọi thứ đều lắng đọng trong ký ức mơ hồ, chỉ có người ngồi ở dưới đài cùng Tiết Giác trước mắt là rõ ràng như thế.

Đồng thời Tổ Kỳ lại có chút vui mừng, may là cậu lúc mới vừa xuyên việt tới không có chạy mất, bằng không có lẽ bây giờ cậu đã có một cuộc sông hoàn toàn khác.

Nhưng không còn Tiết Giác bên cạnh thì không còn ý nghĩa gì nữa.

Tổ Kỳ lung ta lung tung mà suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên cảm giác đầu lưỡi đau xót, thoáng chốc ý thức được cậu bị Tiết Giác cắn một chút.

“Chuyên tâm nào.” Tiết Giác bất mãn mà nói, hai mắt nheo lại bên trong hiện ra ý cười dịu dàng.

Tổ Kỳ tâm tình sung sướng, dùng sức trên môi Tiết Giác hôn ba một cái, tằng hắng một cái nói rằng: “Em yêu anh.”

Tiết Giác biểu tình đứng đắn gật đầu: “Ừm.”

Tổ Kỳ không hài lòng: “Chỉ như vậy?”

Tiết Giác nhíu mày: “Chứ thế nào?”

“Lẽ nào vào lúc này anh không nên nói chút gì hả?”

Tiết Giác cố ý giả ngu, nháy mắt mấy cái nói: “Tôi nên nói cái gì?”

“… Nói anh yêu em.”

“Em yêu anh.”

*Ở đây Tổ Kỳ dùng chữ 我 (đại từ nhân xưng chỉ tôi, tao, anh em), Tiết giác cũng dùng chữ 我 để chơi chữ và trêu Tổ Kỳ lại.

“………” Tổ Kỳ tức đến mặt đều sắp bạo phát, hận không thể nhảy dựng lên đem Tiết Giác đánh một trận tơi bời.

Tiết Giác không nhịn được cười, kéo Tổ Kỳ qua, hôn lên vành tai cậu, hạ thấp giọng nói: “Tôi yêu em… Cũng rất vui vì được một lần nữa yêu em…” Tổ Kỳ trong nháy mắt hiểu ý hắn, trong khoảnh khắc đôi mắt cùng chóp mũi đều đỏ, một lúc lâu mới trả lời: “Em cũng vậy.”

[HOÀN CHÍNH VĂN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.