Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo

Chương 28: Chương 28




Giờ ra chơi, Dụ Hạ đang vùi đầu giải đề, nữ sinh cùng bàn đưa đầu qua, gõ bàn cậu, nhắc nhở cậu: "Dụ Hạ, ở ngoài có người tìm cậu, kêu cậu ra ngoài."

Dụ Hạ ngẩng đầu lên, liếc mắt về phía cửa trước, Vu Phong Dương đã lâu không gặp đang hai tay đút vào túi quần, cà lơ phất phơ đứng ở trước cửa lớp học, cũng không quan tâm có bao nhiêu người đang trộm nhìn cậu ta.

Thấy Dụ Hạ giương mắt nhìn sang, đối phương nhướng mày với cậu, Dụ Hạ hờ hững, không thèm nhúc nhích.

Nữ sinh cùng bàn nhỏ giọng hỏi cậu: "Dụ Hạ, sao cậu biết cậu ta? Nghe nói mới lớp 11 mà nổi danh lưu manh, ngày nào cũng ở ngoài đánh nhau với người ta."

"Từng là bạn cùng phòng mấy ngày mà thôi." Dụ Hạ thuận miệng trả lời một câu, đứng dậy ra khỏi lớp học.

Hai người đứng ở ngoài hành lang lớp học, Vu Phong Dương không có vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi Dụ Hạ: "Anh muốn thế nào mới chịu đưa số điện thoại của Thích Du ở nước ngoài cho tôi?"

Dụ Hạ giống như đang nghe chuyện cười, hỏi ngược lại cậu ta: "Cậu còn chưa hết mơ tưởng à? Cậu không phải đã quen bạn trai mới rồi sao? Sao còn nhớ đến Thích Du?"

Từ sau khi chuyện lần trước, Dụ Hạ đã không thấy người này một khoảng thời gian, mãi đến khi tan học mấy ngày trước, tình cờ nhìn thấy cậu ta và một nam sinh ăn vặt ở ngoài trường, hai người kề vai đút ăn cho nhau rất thân thiết, cậu còn tưởng rằng tên này đã từ bỏ Thích Du rồi, không ngờ mới có mấy ngày, người này vậy mà không biết xấu hổ tới hỏi cậu phương thức liên lạc của Thích Du.

Vu Phong Dương đen mặt trong nháy mắt, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện đó không liên quan tới anh, anh chỉ cần nói số điện thoại Thích Du cho tôi là được rồi."

"Không có."

Dụ Hạ quay người muốn đi, bỗng nhiên dừng bước, quay người lại ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Vu Phong Dương, cho đến khi thấy đối phương tức giận muốn mắng người, mới yếu ớt mở miệng: "Nói cho cậu cũng không phải là không được, trừ khi... cậu đồng ý với tôi một điều kiện."

Lông mày Vu Phong Dương nhíu một cái: "Điều kiện gì?"

"Giả làm bạn trai tôi, diễn với tôi một màn kịch."

Vu Phong Dương: "..."

Vu Phong Dương nhìn thấy ánh mắt Dụ Hạ trong phút chốc trở nên quái lạ cực kỳ, cảnh giác lui về sau một bước: "Anh muốn làm gì, tôi không có hứng thú với anh, tôi chỉ thích Thích Du, anh không phải thầm mến tôi chứ? Vậy thì anh hết hy vọng đi vẫn chưa muộn."

Dụ Hạ kích động trợn mắt, trả lời cậu ta: "Còn không ngại nói cậu chỉ thích Thích Du, cậu yên tâm, tôi cũng không có hứng thú với cậu, nói rồi chỉ cần cậu diễn với tôi một màn kịch, diễn tốt tôi sẽ đưa phương thức liên lạc của Thích Du cho cậu."

"... Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, tôi không rảnh lừa cậu."

Vu Phong Dương do dự một lát, khẽ cắn răng, đồng ý: "Anh tốt nhất nói phải giữ lời."

Dụ Hạ cười: "Đương nhiên."

Tan lớp tự học buổi tối về nhà đã qua 10 giờ, lúc Dụ Hạ vào nhà, phòng sách đang sáng đèn, hôm nay Thích Tầm Chương về còn sớm hơn cậu, Dụ Hạ hô một câu "Chú, cháu đã về", rồi trực tiếp vào phòng.

Giải đề một lát, 10 giờ 30, Dụ Hạ đi tắm, nằm sấp lên giường cầm điện thoại nhắn tin cho Thích Du: "Hôm nay bạn trai cũ của cậu lại tới làm phiền tớ, tớ thấy vẫn là cho số điện thoại của cậu cho cậu ta, tự các cậu giải quyết đi."

Chưa tới 2 phút, Thích Du trả lời lại một loạt dấu chấm than, điện thoại cũng gọi tới, Dụ Hạ ấn nút nghe, âm thanh Thích Du ở đầu bên kia vội vã vang lên: "Hạ Hạ! Tớ nói không cho phép cậu đưa số điện thoại của tớ cho cậu ta! Không cho không cho!!"

Dụ Hạ gảy lỗ tai, bất đắc dĩ nói: "Cậu nói nhỏ một chút, đừng kích động như vậy."

Thích Du uất ức: "Hạ Hạ, cậu đừng mà, đã nói không cho rồi mà, xin cậu thương xót, đừng để ý đến cậu ta."

"Cậu ta cứ kiếm tớ cũng rất phiền mà, đại thiếu gia." Dụ Hạ oán giận, "Tớ nói thật với cậu, mới mấy ngày trước, tớ thấy cậu ta có bạn trai mới rồi, chắc là học sinh lớp 10, hai người thân mật đút nhau ăn đồ ăn ở cửa hàng ngoài trường học, cậu ta sớm đã không cần cậu nữa, chỉ có cậu vẫn cứ giống như kẻ ngốc, ngoài miệng nói không muốn để ý đến cậu ta, kỳ thực vẫn luôn nghĩ đến người ta."

Dụ Hạ nói xong, Thích Du lúc nãy còn rầm rì bỗng nhiên không nói tiếng nào nữa, trầm mặc gần nửa phút, mới ủ rũ mở miệng: "Ừm, tớ biết rồi..."

Dụ Hạ vừa nghe liền biết tên ngốc này lại buồn rồi, rõ ràng tên chó Vu Phong Dương tính ăn c*t không đổi được, lúc trước cũng là bởi vì cậu ta bắt cá nhiều tay mới chia tay, bây giờ còn chưa thấy rõ: "Tớ nói cậu biết là để cậu nghĩ thoáng một chút, bây giờ cậu ta còn hỏi tớ phương thức liên lạc của cậu, tớ cũng không biết cậu ta rốt cuộc muốn làm gì, tớ thấy cậu vẫn là nói rõ ràng với cậu ta đi, đều tốt cho tất cả."

"... Ừm."

"Vậy tớ đưa số điện thoại cho cậu ta thật nhé?"

"Sao cũng được, dù sao cậu cũng đã quyết định rồi."

Dụ Hạ còn muốn nói thêm vài câu an ủi cậu, chợt nghe tiếng bước chân ngoài phòng khách, vội vàng đổi loa ngoài thành tai nghe, đợi 2 giây, tiếng gõ cửa vang lên.

Dụ Hạ hô một tiếng "Mời vào", tiếp tục nói chuyện với Thích Du ở đầu bên kia: "Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, không sao, ngày mai tớ nói với cậu tiếp, cúp trước đây."

Thích Du mới vừa trải qua một trận thất tình, rất không tình nguyện: "Hạ Hạ, cậu trò chuyện với tớ nữa đi."

"Không được đâu, đã mấy giờ rồi, tớ còn phải đi ngủ, ngày mai nói tiếp, cậu ngoan đi."

Cúp điện thoại, Dụ Hạ chuyển mình ngồi dậy, cười nhìn Thích Tầm Chương đang đứng ở cửa nhìn cậu: "Chú, có chuyện gì sao?"

Thích Tầm Chương bình tĩnh đánh giá cậu, trầm giọng hỏi: "Đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Sao còn chưa ngủ?"

Dụ Hạ cười chớp mắt: "Chú, cháu nói chuyện điện thoại với ai hình như là chuyện riêng tư của cháu mà, chú muốn biết như vậy à?"

Thích Tầm Chương không tra hỏi nữa: "Uống sữa không? Tôi đi pha cho cậu."

Dụ Hạ gật đầu: "Cảm ơn chú."

Năm phút sau, Thích Tầm Chương đưa sữa đã pha xong tới, Dụ Hạ vẫn như trước ngồi xếp bằng trên giường bấm điện thoại, anh để cốc lên tủ đầu giường, nhắc nhở Dụ Hạ: "Uống xong nhanh đi rửa mặt rồi ngủ đi, đừng chơi điện thoại nữa."

Tầm mắt Dụ Hạ không có dời khỏi màn hình điện thoại, "Vâng" một tiếng, không hề để ý đến anh.

Thích Tầm Chương khẽ nhíu mày, nhắc nhở cậu lần nữa: "Không được chơi điện thoại nữa, nhanh uống hết sữa rồi đi ngủ."

Dụ Hạ cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng Thích Tầm Chương, cười không cho là đúng: "Chú, chú quản rộng quá rồi, cháu nhắn tin với người ta cũng không được sao?"

Thích Tầm Chương giơ tay vò tóc cậu: "Cậu ngoan chút đi, đã là lớp 12 rồi, làm gì có ai cứ ôm điện thoại bấm suốt vậy."

Thân thể Dụ Hạ ngửa ra sau, né tránh bàn tay của anh, Thích Tầm Chương hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên Dụ Hạ tránh không cho anh đụng vào.

Dụ Hạ vẫn dáng vẻ cười hì hì, dường như vẫn chưa cảm thấy được có chỗ nào không đúng: "Chú, chú đừng cứ sờ tóc cháu, cháu đâu phải đứa trẻ 3 tuổi."

Thích Tầm Chương lúng túng rụt tay về: "Vậy thì nhanh uống sữa đi."

Dụ Hạ nghe lời mà cầm lấy cốc, ùng ục mấy hớp cho hết sữa vào bụng, cuối cùng liếm môi một cái, để cốc xuống: "Uống xong."

Thích Tầm Chương cầm lấy cốc, thấy khóe môi cậu còn dính vào vết sữa, con ngươi hơi tối, theo bản năng mà vươn tay lau giúp cậu, Dụ Hạ nghiêng mặt, khẽ cười: "Chú, chú như vậy không được đâu, chút lại sờ đầu cháu, chút lại sờ mặt cháu, giống như quấy rối vậy."

Con ngươi Thích Tầm Chương trầm hơn chút, kỳ thực anh sớm có cảm giác, từ sau khi chuyện hôm đó, Dụ Hạ liền không bám lấy mình không như trước nữa, một tuần này dường như lui về thái độ bình thường của người lớn và đứa trẻ nên có, giống như mong muốn của anh.

Thế nhưng...

"Cậu lại đang có ý đồ gì vậy?"

Thích Tầm Chương không tin, Dụ Hạ lại đột nhiên thay đổi thái độ, cậu coi như ham muốn mới mẻ, cũng sẽ không thể trước khi chưa đạt được gì trong tay thì dễ dàng từ bỏ như vậy.

"Cháu có thể có ý đồ gì, " Dụ Hạ giả ngu, "Chú nghĩ nhiều quá rồi, hôm đó sau khi chú nói cháu đã suy nghĩ kĩ càng lại, điều chú lo lắng không phải là vô lý, cháu không nên một lòng dốc sức vào người chú, cháu nên nhìn những người khác nữa."

Thích Tầm Chương không có kiên nhẫn nghe tiếp: "Cậu sắp thi đại học rồi, đừng nghĩ mấy thứ không có thực tế này."

"Vậy không được đây, học tập khô khan như vậy, dù sao cũng phải tìm chút thú vui để điều hoà lại."

Dụ Hạ cười híp mắt nhìn Thích Tầm Chương, một gương mặt nhìn như vô tội làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì, Thích Tầm Chương hỏi: "Cho nên, vừa nãy cậu đang nói chuyện với người nào đó đấy à?"

"Chú muốn biết như vậy sao?"

"Dụ Hạ, " Âm thanh Thích Tầm Chương lạnh xuống, hai con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm Dụ Hạ, "Đừng cố ý dùng chuyện như vậy nói đùa."

"Cháu không có nói đùa, " Dụ Hạ chuyển chuyển mắt, nhỏ giọng lầu bầu, "Chỉ là một bạn học, thương lượng một chút chuyện, chú nghĩ nhiều quá rồi."

Thích Tầm Chương lẳng lặng nhìn cậu, giống như đang muốn nhìn thấu cậu, Dụ Hạ một chút cũng không chột dạ, một lần nữa nhấn mạnh: "Thật đó, chú thật sự nghĩ nhiều quá rồi."

Trầm mặc trong chốc lát, Thích Tầm Chương không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ nói: "Đi rửa mặt rồi ngủ đi."

Thích Tầm Chương đi ra tới cửa phòng, Dụ Hạ gọi anh lại: "Chú, nếu cháu bỗng nhiên lại thích người khác, chú sẽ không vui sao?"

Thích Tầm Chương quay đầu lại, ý vị thâm trường nhìn cậu, không hề trả lời.

Dụ Hạ kéo dài âm thanh: "Chú..."

Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu, không để ý đến cậu, đi ra ngoài giúp cậu đóng cửa phòng.

Dụ Hạ tức giận nhéo tai gấu Teddy đang ôm trong tay, lắc đầu là sao? Sẽ không có không vui hay là vốn không tin cậu sẽ thích người khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.