Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo

Chương 20: Chương 20




Đảo mắt đã đến cuối năm, ngày cuối cùng của năm, còn 15 phút nữa là tan học buổi chiều, trên bục giảng giáo viên còn đang múa bút thành văn viết lên bảng, học sinh ngồi phía dưới đều đã nôn nao rục rịch.

Hôm nay không có lớp tự học buổi tối, ngày mai năm mới còn được nghỉ học một ngày, lâu lắm rồi mới có được ngày nghỉ trọn vẹn, đối với đám học sinh lớp 12 khổ cực này mà nói, thật sự là một niềm an ủi rất lớn.

Dụ Hạ không tập trung mà ghi chép, nữ sinh cùng bàn đang cùng nữ sinh ngồi hàng trước nhỏ giọng nói chuyện: "Buổi tối đi chơi một chút đi, đón năm mới."

"Tớ phải suy nghĩ đã, tớ còn đề thi chưa làm xong đây."

"Ngày mai làm tiếp, buổi tối cùng đi quảng trường trung tâm xem countdown nhé?"

Dụ Hạ nghe xong không khỏi cong khóe môi, cúi đầu xuống hộc bàn lén nhắn tin cho Thích Tầm Chương: "Chú, đêm nay vẫn tăng ca sao?"

"Ừm."

Một chữ này, nhìn cũng đủ thấy qua loa, Dụ Hạ nhếch khóe miệng, không có trả lời lại.

Bởi vì không phải đi lớp tự học buổi tối, Dụ Hạ không kêu tài xế đến đón mình, ra khỏi trường đi xe bus, đang lúc giờ cao điểm, trên đường kẹt xe khủng khiếp, xe bus chạy một đoạn lại ngừng, màn đêm rất nhanh đã buông xuống.

Dụ Hạ ngồi bên chỗ cửa sổ, nhìn thành phố về đêm với những ánh đèn rực rỡ sắc màu vừa được bật lên, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Tới một giao lộ, xe cộ xếp thành hàng dài chờ đèn tín hiệu giao thông, Dụ Hạ buồn bực ngán ngẩm mà ngáp một cái, liếc nhìn về phía trước, trong phút chốc mở to hai mắt.

Xe Thích Tầm Chương đỗ chéo phía trên hàng xe, là chiếc mà anh thỉnh thoảng hay tự lái, Dụ Hạ nhớ được biển số xe, cậu chắc chắn không nhận ra sai.

Không nghĩ nhiều, Dụ Hạ đứng lên đi về phía cửa xe, nói với tài xế muốn xuống xe.

Tài xế xe bus không để ý tới cậu, lại chạy về phía trước thêm một đoạn, đến trạm xe bus mới chịu dừng xe mở cửa.

Dụ Hạ nhảy xuống xe, xe Thích Tầm Chương đã qua giao lộ, tăng tốc độ chạy về phía trước, Dụ Hạ chạy đuổi theo hai bước, có chút thất vọng dừng lại.

Vốn tưởng rằng gặp ngay lúc Thích Tầm Chương tan làm về nhà, có thể ngồi xe của anh, kết quả không đuổi kịp, lại còn phải bắt thêm chuyến khác.

Trời đã hoàn toàn tối hẳn, Dụ Hạ thầm than mình xui xẻo thực sự, lúc định đi về lại thấy được xe Thích Tầm Chương ở phía trước quay đầu xe, lái vào trong toà nhà cao tầng bên đường.

Cậu bước nhanh chạy tới, ngẩng đầu nhìn toà nhà trước mặt, là khách sạn 5 sao.

Không biết nghĩ tới điều gì, Dụ Hạ khẽ xì một tiếng, lấy điện thoại ra gửi tin cho Thích Tầm Chương: "Chú tan làm chưa?"

Qua năm phút, bên kia trả lời lại: "Chưa, còn đang tăng ca, cậu ăn cơm tối đi, không cần chờ tôi."

Dụ Hạ đá một cước vào hòn đá nhỏ ven đường, có chút phiền muộn, rõ ràng là lái xe tới khách sạn, cũng không biết làm gì trong đó, còn nói ở công ty tăng ca.

Cậu không hề rời đi, ngồi xuống bồn hoa bên ngoài khách sạn, buồn bực ôm cánh tay bắt đầu ngẩn người.

2 tiếng trôi qua, trời cũng đã dần khuya, Dụ Hạ ngồi đến hai chân gần như muốn phát ngứa, giương mắt liền thấy xe Thích Tầm Chương từ bãi đậu xe dưới hầm chạy ra, không chờ cậu phản ứng, xe đã vòng tới trước cửa chính khách sạn dừng lại.

Có người mở cửa xe phía bên cạnh tài xế, ngồi vào.

Là một người phụ nữ, một người phụ nữ trẻ rất đẹp.

Dụ Hạ chớp chớp mắt, đứng tại chỗ không nhúc nhích, đèn ngoài cửa khách sạn rất sáng, có thể mơ hồ nhìn được khuôn mặt Thích Tầm Chương trong xe, anh đang quay đầu nói chuyện với người ngồi chỗ kế bên tài xế, khoảng chừng qua 2 3 phút, mới khởi động xe.

Dụ Hạ nhếch khóe miệng, mắt nhìn xe lái tới, không tránh.

Đèn xe sáng rực chiếu sáng nửa bên mặt cậu, lúc xe đi qua tới chỗ cạnh cậu thì đột nhiên dừng lại, Thích Tầm Chương đẩy cửa xe ra, bước xuống xe đi đến, cau mày hỏi cậu: "Dụ Hạ, sao cậu lại ở đây?"

Dụ Hạ nhìn anh cười: "Lúc nãy cháu đi qua chỗ này, nhìn thấy xe đi vào, cháu muốn chờ chú về chung, nên ngồi ở đây."

Vẻ mặt Thích Tầm Chương có chút nghiêm túc: "Muộn như vậy không về nhà, ngồi đây mấy tiếng rồi?"

Dụ Hạ chột dạ, chuyển mắt: "Cháu ngồi quên thời gian luôn rồi, không biết đã trễ thế này."

"Nếu như tôi vẫn không ra? Cậu định ngồi đây tới sáng à?"

Dụ Hạ cười cười: "... Sao có thể."

Thích Tầm Chương không nói gì nữa, bỏ lại câu "Lên xe", quay người vào trong xe trước.

Dụ Hạ theo sau, mới vừa ngồi lên xe đã nghe được mùi nước hoa phụ nữ vô cùng nồng nặc, cậu không khỏi cau mũi, ho nhẹ một tiếng.

Người phụ nữ chỗ cạnh tài xế quay đầu lại chào cậu, khẽ cười: "Cậu nhóc, chào cậu."

Dụ Hạ lẩm bẩm một câu "Tôi không phải cậu nhóc", hỏi cô: "Chị ơi, chị là bạn gái chú à?"

Người phụ nữ khẽ cười thành tiếng, Thích Tầm Chương nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, người phụ nữ nhướng mày với anh, trả lời Dụ Hạ: "Cậu thấy sao?"

Dụ Hạ bĩu môi: "Em thấy không phải, chị không phải kiểu người chú thích."

Hình như không nghĩ tới Dụ Hạ sẽ nói như vậy, người phụ nữ tiếp tục cười hỏi cậu: "Tại sao?"

"Chị quá xinh đẹp, sợ là chú sẽ không chịu nổi."

Người phụ nữ cười đến càng thêm thoải mái, Thích Tầm Chương quay đầu liếc nhìn Dụ Hạ một cái, trong ánh mắt ngầm có ý nhắc nhở.

Dụ Hạ không nói gì nữa, yên lặng dựa vào ghế, Thích Tầm Chương bật nhạc, bài nhạc cũ trữ tình tiếng Anh của thế kỷ trước chậm rãi như dòng nước mà phát ra, nối tiếp nhau trong không gian yên tĩnh.

Người phụ nữ chỗ kế bên tài xế khẽ hát theo, phát âm tiếng Anh của cô rất chuẩn, hát hay vô cùng, dừng một đoạn, cười nói: "Không ngờ bây giờ anh còn nghe bài này."

Mắt Thích Tầm Chương nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: "Nghe quen rồi."

Dụ Hạ khẽ nhắm mắt lại, cậu ngồi xe Thích Tầm Chương mấy lần, nhạc trong xe đều chỉ có một album nhạc tiếng Anh, trước đây cậu chưa từng nghe qua. Mà cô gái xinh đẹp bên cạnh Thích Tầm Chương này, rất hiển nhiên biết được nguyên nhân Thích Tầm Chương thích nghe mấy bài hát này.

Xe dừng bên ngoài khu nhà trọ, trước khi xuống xe, người phụ nữ hỏi Thích Tầm Chương lần cuối: "Lần sau còn có cơ hội gặp nhau không?"

Thích Tầm Chương trầm mặc không nói, người phụ nữ không chớp mắt nhìn anh, chờ một lát, lắc đầu cười, đẩy cửa xe ra bước xuống xe.

Đưa mắt nhìn bóng lưng người phụ nữ biến mất trong toà nhà khu nhà trọ, con ngươi Dụ Hạ chuyển động, nằm úp sấp xuống chỗ sau lưng vị trí cạnh tài xế, mở lời với Thích Tầm Chương: "Chú, chị gái này không phải là bạn gái chú, là bạn gái cũ của chú nhỉ?"

Thích Tầm Chương vốn đang chuẩn bị khởi động xe, nghe cậu nói như thế liền quay đầu, nhìn thấy chút ý tứ sâu xa trong mắt anh, Dụ Hạ cười: "Chú đừng có nhìn cháu như vậy, cháu nói sai à?"

"Không, cô ấy đúng là bạn gái trước của tôi." Thích Tầm Chương thản nhiên thừa nhận.

Dụ Hạ thầm "xời" một tiếng, tiếp tục cười hỏi anh: "Chú, hai người hẹn hò khi nào? Thời gian hẹn hò bao lâu? Tại sao chia tay vậy?"

"Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Tò mò ấy mà, dáng dấp chị ấy xinh đẹp như vậy, hai người sao lại chia tay? Chẳng lẽ bị cháu nói trúng thật, chị ấy xinh đẹp quá, chú không chịu được?"

Thích Tầm Chương không để ý tới cậu, quay người lại khởi động xe.

Dụ Hạ thấy vẫn chưa đủ, đang muốn nói thêm gì nữa, Thích Tầm Chương vừa lái xe vừa hỏi cậu: "Cậu ăn cơm tối chưa?"

"... Chưa ạ."

Thích Tầm Chương có chút bất đắc dĩ: "Cũng bởi vì nhìn thấy xe tôi vào khách sạn, nên cơm tối cũng không ăn, ngu ngốc ngồi chờ yên ngoài cửa?"

"Chú, cháu sai rồi." Dụ Hạ ngoan ngoãn nghe mắng.

"Muốn ăn gì?"

"Gì cũng được ạ, cháu không chọn."

Thích Tầm Chương dẫn cậu vào một quán ăn, sau khi chọn món xong, một lần nữa mà dạy bảo Dụ Hạ: "Cậu còn là học sinh lớp 12, tối không về nhà một mình ở ngoài không an toàn, ăn cơm muộn như vậy cũng không tốt cho dạ dày, lần sau đừng làm chuyện như thế nữa."

Dụ Hạ gật gật đầu: "Vâng."

Thích Tầm Chương càng bất đắc dĩ, có lẽ Dụ Hạ ở tuổi này đang trong thời kì phản nghịch, con anh như vậy, Dụ Hạ cũng như vậy, thế nhưng cách giáo dục Thích Du không thể nào dùng trên người Dụ Hạ, dù sao mình ngay cả người giám hộ của cậu cũng không bằng.

Thấy Thích Tầm Chương đầy mặt nghiêm túc, Dụ Hạ nhanh chóng bày tỏ thái độ: "Chú đừng giận, cháu thật sự biết sai rồi, cháu đảm bảo không có lần sau, lúc đó cháu chỉ là tò mò, vì chú nói với cháu chú đang tăng ca, kết quả cháu thấy xe chú vào khách sạn..."

Thích Tầm Chương bị cậu nói tới có chút nghẹn lời, lúc anh trả lời tin nhắn Dụ Hạ là lo lắng cậu sẽ chờ mình về ăn cơm tối, mới thuận miệng nói mình đang tăng ca để cho cậu ăn trước, mà không ngờ sẽ bị cậu bắt gặp ở bên ngoài khách sạn.

"Cho nên chú với chị gái kia đi khách sạn, là cùng đi ăn cơm tối sao?"

"Ừm, cô ấy là bạn đại học của tôi, lúc trước luôn ở nước ngoài, ngày hôm qua mới về nước, tôi mời cô ấy ăn bữa cơm."

Dụ Hạ cười: "Bạn đại học à? Chị ấy nhìn thật sự rất trẻ, vậy chị ấy..."

Câu nói kế tiếp Dụ Hạ không nói ra hết, nhưng Thích Tầm Chương lại có thể đọc được ý nghĩ từ trong đôi mắt mang theo ý cười nhạo của cậu, nhẹ giọng giải thích: "Không phải, cô ấy không có liên quan với Thích Du, lúc tôi biết cô ấy, Thích Du cũng đã ra đời."

"À, cháu nghĩ sai rồi." Ý cười trong mắt Dụ Hạ chưa xoá đi, "Chú, cháu thấy chị ấy hình như muốn hợp lại với chú, chú không có ý đó sao?"

Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Quá khứ chính là quá khứ, không cần thiết."

Dụ Hạ tán đồng nói: "Cháu cũng thấy như vậy."

Đáng tiếc Thích Tầm Chương thật sự là thẳng, sự nhận thức này nhiều ít cũng làm cho Dụ Hạ thấy có chút thất bại: "Chú còn hẹn hò với cô gái nào khác nữa không?"

Thích Tầm Chương ngước mắt liếc nhìn cậu một cái: "Cậu cứ tò mò như vậy à?"

Dụ Hạ vội vàng gật đầu: "Người như chú, chắc được rất nhiều phụ nữ yêu thích nhỉ?"

"Cậu biết phụ nữ là thế nào à? Không phải cậu không thích phụ nữ sao?" Thích Tầm Chương hỏi ngược lại cậu.

Dụ Hạ không đồng tình: "Dù sao thì cũng không đến mấy người như mẹ cháu, cháu thấy chú mà muốn có bạn gái, nhất định có thể tìm được người vô cùng tốt, ừm, còn tốt hơn chị gái mới nãy kia."

Thích Tầm Chương không thèm để ý nói: "Công việc bận quá, tạm thời chưa có ý định này."

Dụ Hạ cười cười: "Vậy cháu làm phiền chú như vậy, có phải cũng chiếm dụng rất nhiều thời gian của chú không?"

Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới, Thích Tầm Chương đẩy canh tới trước mặt Dụ Hạ, nhắc nhở cậu: "Nhân lúc còn nóng uống canh trước đi."

Dụ Hạ không nhúc nhích đũa, cố chấp nhìn anh, chờ anh trả lời.

Âm thanh Thích Tầm Chương trầm xuống: "Sẽ không phiền đâu, cậu không cần cảm thấy có gánh nặng như vậy."

Dụ Hạ nở nụ cười nữa: "Vậy...cảm ơn chú."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.