Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo

Chương 17: Chương 17




Mấy ngày đông lạnh, Dụ Hạ mặc trên người quần áo rất dày, lúc ở bệnh viện áo phao đã cởi ra khoác lên người, ở trong còn mặc thêm hai áo len.

Thích Tầm Chương giúp cậu nhìn một chút, đề nghị: "Tay áo len của cậu nhỏ quá, không cởi xuống dưới được, chỉ có thể cắt ra, ngày mai tôi kêu người đi mua cho cậu mấy bộ quần áo đến, không thì cậu mặc đồ Tiểu Du cũng được, nó còn nhiều quần áo mới vẫn chưa mặc, để trong tủ không có mang đi."

Dụ Hạ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Thích Tầm Chương lấy kéo tới, cẩn thận cắt tay áo len ra giúp Dụ Hạ, cuối cùng chỉ còn lại chiếc áo thun trên người.

Dụ Hạ nhìn Thích Tầm Chương cười: "Chú, cháu còn phải tắm, chú cũng cắt áo thun ra giúp cháu luôn đi."

"Trời lạnh như vậy, không tắm một ngày cũng không sao đâu." Thích Tầm Chương khuyên cậu.

"Không được đâu ạ, hôm nay cháu bị mấy đứa kia đuổi theo, mồ hôi ướt hết rồi, cho dù không tắm cũng phải lau một chút, nếu không cháu thật sự ngủ không được, khó chịu lắm."

Dụ Hạ nhìn chằm chằm Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương dời ánh mắt đi chỗ khác, cầm kéo lên lần nữa, giúp cậu cắt áo thun.

Thân thể trắng muốt dường như có thể nhìn thấu vào bên trong từ từ hiện ra ở trước mắt, Dụ Hạ có vẻ gầy, nhưng cơ thể cũng không quá gầy yếu, trên cánh tay và lồng ngực thậm chí còn có chút bắp thịt, đã từ từ có dáng vẻ của người trưởng thành, đây là thành quả của việc chăm chỉ chạy bộ mỗi buổi sáng cùng với tập thể dục tạo thành.

Thích Tầm Chương ho khan một tiếng, nhắc nhở cậu: "Mau vào phòng tắm đi, đừng để bị lạnh, cẩn thận một chút, đừng để trúng vô tay."

Dụ Hạ chớp chớp mắt, xoay người đi lục quần áo tài xế đem tới cho cậu, đồ nhiều vô cùng lộn xộn, cậu khom người đứng bên giường sắp xếp một lát, cả nửa ngày chưa xong. Thích Tầm Chương nhìn không khỏi cau mày, cầm lấy chiếc áo lúc nãy anh vứt qua một bên, bước tới khoác lên vai cậu: "Trong phòng ấm cũng đừng có khoả thân như vậy, cậu vào phòng tắm trước đi, tôi giúp cậu tìm quần áo."

Dụ Hạ cười bĩu môi: "Chú, cháu tìm quần lót, chú giúp cháu tìm không hay lắm đâu?"

Thích Tầm Chương lảng tránh ánh mắt, trầm giọng nói: "Cậu tắm xong mau ngủ đi, đừng lề mề đến quá khuya."

"Vâng."

Đưa mắt nhìn Thích Tầm Chương đi ra khỏi phòng, Dụ Hạ cười ngã lên giường, nhưng đáng tiếc vẫn không biết Thích Tầm Chương rốt cuộc là một người quân tử hay là kẻ giả đứng đắn, mà tính hướng cũng không rõ, nếu không cậu đã trực tiếp lao vào quất luôn rồi.

Ngày hôm sau là thứ sáu, Thích Tầm Chương giúp cậu xin nghỉ, không cần phải đi học, nhưng Dụ Hạ vẫn như trước sáng luôn dậy đúng giờ, sau khi rửa mặt đi ra khỏi phòng, nghe được tiếng động từ bên phòng tập thể hình truyền đến, đi qua nhìn một chút, Thích Tầm Chương đang trên máy chạy bộ đổ mồ hôi như mưa.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thích Tầm Chương mặc quần đùi áo thun ở nhà, Dụ Hạ kỹ lưỡng quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng tán thưởng một tiếng, Thích Tầm Chương cho dù là ngoại hình hay gương mặt, xét về góc độ nào thì cũng đều là cực phẩm, cậu đều cực kỳ yêu thích.

Từ trong gương nhìn thấy Dụ Hạ bước vào, Thích Tầm Chương giảm tốc độ chạy, vừa nói chuyện với cậu: "Trong bếp có đồ ăn sáng, cậu cứ lấy ăn đi, nước trái cây đồ uống đều ở trong tủ lạnh, trong tủ còn có đồ ăn vặt, cậu muốn ăn gì thì tự lấy là được."

Dụ Hạ đi tới, nằm dài trên đầu máy chạy bộ phía trước, ngửa đầu nhìn Thích Tầm Chương: "Chú, thân hình chú đẹp thật."

Thích Tầm Chương dường như không muốn để ý tới tên nhóc như cậu, vẫn duy trì tốc độ chạy chậm đều đặn trên băng chuyền, Dụ Hạ không hề cảm thấy ngại ngùng, tiếp tục nói với anh: "Chú nhìn còn trẻ như vậy, là vì chăm tập thể hình đúng không?"

Thích Tầm Chương liếc nhìn cậu một cái, thuận miệng trả lời: "Vận động nhiều tốt cho cơ thể."

"Vậy chú bao nhiêu tuổi rồi?"

"36."

"Ồ..."

Trong lòng Dụ Hạ nhanh chóng tính toán một chút, Thích Du lớn hơn cậu 6 tháng, cho nên Thích Tầm Chương quả nhiên là 17 18 tuổi đã có con.

Trời.

Thích Tầm Chương từ trên máy chạy bộ bước xuống, Dụ Hạ lấy khăn mặt vắt ở bên cạnh đưa cho anh: "Chú lau mồ hôi đi."

Thích Tầm Chương kỳ lạ nhìn cậu: "Sao còn đứng trơ ở đây, không đi ăn sáng à?"

Dụ Hạ cười, cau mũi một cái: "Chúng ta ăn chung đi."

Cặp mắt đào hoa của đứa trẻ này luôn phấn chấn tinh thần, vui vẻ rạng rỡ, Thích Tầm Chương dời ánh mắt đi chỗ khác: "Đi thôi."

Lúc ăn sáng, Dụ Hạ hỏi Thích Tầm Chương hôm nay có phải tới công ty không, Thích Tầm Chương gật đầu: "Phải đi một chuyến, buổi chiều về, cậu ở nhà ôn tập bài tập, buổi trưa sẽ có dì giúp việc tới nấu cơm."

Chữ "nhà" này làm Dụ Hạ thấy rất dễ chịu, cậu cười híp mắt đáp lại: "Vậy chú về sớm một chút nha."

"Ừm."

Ăn sáng xong Thích Tầm Chương liền ra khỏi nhà, Dụ Hạ đi lên ban công, đêm qua bên ngoài tuyết rơi cả một vùng, đâu đâu cũng toàn một mảnh trắng xóa, cậu chuyển mắt nhìn một lượt xung quanh, ánh mắt rơi xuống lối ra tiểu khu không xa phía trước, một lát sau, chỉ thấy xe Thích Tầm Chương từ dưới hầm dừng lại chờ cây gạt mở ra.

Đưa mắt nhìn xe đi xa, Dụ Hạ cầm điện thoại lên, nhắn cho Thích Tầm Chương: "Chú đi sớm về sớm."

Thích Tầm Chương thấy thông báo nhảy ra trên màn hình, con ngươi hơi tối, trả lời: "Cậu cố gắng học cho tốt, đừng chơi điện thoại."

Dụ Hạ lơ đễnh khẽ hừ một tiếng, dẹp điện thoại, trước khi vào phòng, đi một chuyến tới phòng sách Thích Tầm Chương trước.

Thích Du nói tủ lạnh nhỏ nằm ở cạnh cái bàn, Dụ Hạ ngồi xổm người xuống, mở tủ lạnh ra lục lọi một chút, bên trong ngoại trừ hai chai rượu, đúng thực là chất đầy sôcôla đầy đủ các loại mùi vị.

Cậu lấy một viên ra, vậy mà lại là vị đào mật, không nhịn được cười ra tiếng, híp mắt suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, tiếp tục nhắn cho Thích Tầm Chương một tin: "Chú, cháu có thể ăn sôcôla trong cái tủ lạnh nhỏ được không?"

Thích Tầm Chương ngược lại không trách cứ cậu tùy tiện vào phòng sách lục lọi đồ, rất nhanh trả lời lại: "Cứ tự nhiên, cậu muốn ăn thì cứ lấy."

Dụ Hạ mở giấy bọc ra, ngậm viên kẹo sôcôla vào, vị sôcôla nồng nặc trộn lẫn với vị ngọt của đào mật tràn ngập trong khoang miệng,...thực sự quá ngọt.

Dụ Hạ che miệng miễn cưỡng nuốt xuống, nụ cười trên môi lại không kiềm được, vừa nghĩ tới Thích Tầm Chương vậy mà thích mấy thứ đồ ngọt như vậy, không hiểu sao cậu lại nhảy nhót lên, giống như là phát hiện ra một bí mật khủng khiếp nào đó, làm cậu đặc biệt phấn khởi.

Sau khi trở về phòng, Dụ Hạ cầm điện thoại bắt đầu lên baidu tìm cách làm sôcôla thủ công, ghi lại tất cả các nguyên liệu cần thiết, mới hài lòng tắt điện thoại, tập trung lại bắt đầu giải đề.

5 giờ chiều, từ trong đống đề bò ra ngoài, Dụ Hạ mở điện thoại ra nhắn tin cho Thích Tầm Chương: "Chú, chú vẫn chưa về ạ?"

5 phút trôi qua, tin mới gửi đến: "Đang họp, muộn chút."

"Muộn chút là bao lâu?"

"Tầm 7 giờ."

"Vâng, vậy cháu chờ chú về ăn chung."

"Không cần, cậu ăn trước đi, không cần chờ tôi."

Dụ Hạ bĩu môi, không có trả lời, một lần nữa lấy đề toán ra làm.

7 giờ, Thích Tầm Chương vẫn chưa về, Dụ Hạ nằm nhoài trên bàn buồn bực cầm điện thoại gõ gõ lên đầu, muốn nhắn tin hỏi, sau một hồi do dự thì vẫn là không nhắn nữa, đứng dậy đi ra phòng khách.

Nửa tiếng trước dì giúp việc đã nấu cơm xong rồi đi, Dụ Hạ không có tâm trạng ăn, ngồi vào ghế sôpha, tiện tay ấn mở TV.

Thích Tầm Chương khi về thì đã sắp 9 giờ tối, trong nhà không bật đèn một màu đen kịt, chỉ có màn hình TV mơ hồ lộ ra ánh sáng, Dụ Hạ đang ngủ gối đầu trên tay vịn ghế sôpha.

Thích Tầm Chương bước tới, vươn tay khẽ đẩy bờ vai cậu, Dụ Hạ nhắm hai mắt cọ cọ mặt vào sôpha, quay đầu chuyển hướng, lại tiếp tục ngủ.

Thích Tầm Chương bất đắc dĩ, thấp giọng gọi cậu: "Dụ Hạ."

Đứa nhỏ rốt cục cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Thích Tầm Chương mới mê man mà chớp mắt, sửng sốt một lúc mới khôi phục lại, theo bản năng liền muốn đứng lên, bị Thích Tầm Chương đè lại: "Tay cậu, chú ý một chút."

"Tay cháu không sao, chú cuối cùng cũng về rồi."

Thích Tầm Chương cau mày hỏi cậu: "Sao chưa ăn cơm? Đồ ăn trên bàn nguội hết rồi."

"Cháu nói chờ chú về cùng ăn." Dụ Hạ nói, mắt nhìn vào đồng hồ điện thoại, thất vọng "A" một tiếng, "Đã 9 giờ rồi, chắc chú đã ăn cơm tối rồi."

"Vẫn chưa" Thích Tầm Chương cởi áo khoác, vén tay áo lên, "Đi thôi, tôi đi hâm nóng đồ ăn lại."

Thích Tầm Chương hâm thức ăn, Dụ Hạ đứng bên cạnh pha cà phê, Thích Tầm Chương liếc cậu một cái, nhắc nhở: "Cà phê uống ít chút đi, phải uống sữa tươi."

Dụ Hạ lắc đầu: "Không được đâu, lát ăn cơm xong, cháu còn phải làm tiếp một đề, vừa nãy ngủ quên, không uống cà phê không chịu đựng được..."

"Sức khoẻ quan trọng, chịu khó cũng không cần phải như vậy."

Dụ Hạ cười: "Chú không phải cũng từng học lớp 12 sao? Lớp 12 không phải đều như vậy?"

Thích Tầm Chương không đồng ý nói: "Lớp 12 đúng là rất quan trọng, mà cũng không phải được ăn cả ngã về không như cậu tưởng tượng đâu."

"Lời nói này của chú không phải là đang nguyền rủa cháu học lại sao?"

Thấy Thích Tầm Chương cau mày, Dụ Hạ liền cười ha hả mà thêm vào một câu: "Chú đừng nghiêm túc như vậy mà, cháu thật sự không còn là trẻ con, cháu từ nhỏ đã biết tự chăm sóc mình rồi."

Thích Tầm Chương giơ tay vỗ vỗ bờ vai cậu: "... Trong lòng cậu hiểu rõ là được."

"Chú còn nói cháu, chú không phải cũng là ngày nào cũng tăng ca, 9 giờ tối còn chưa ăn cơm sao."

Thích Tầm Chương nhất thời nghẹn lời, không nói gì nữa, chỉ tiện tay xoa xoa tóc Dụ Hạ, quay người tiếp tục đi hâm đồ ăn.

Dụ Hạ ngớ người trong chốc lát, sau đó đứng sau lưng anh le lưỡi một cái.

Cậu còn chưa làm xong mặt quỷ, Thích Tầm Chương đã quay người lại nói một câu với cậu: "Trước khi thi đại học, cậu ở lại đây đi, sau này mỗi sáng tôi cho tài xế đưa cậu đi học, tối tan lớp tự học thì đón cậu về."

Đứa trẻ Dụ Hạ này nội trú trong trường không biết lại có thể nổi lên mâu thuẫn gì với bạn học nữa không, Thích Tầm Chương nghĩ, mình có thể giúp cậu được thì cố gắng giúp nhiều một chút.

Dụ Hạ ngạc nhiên xong lại cười: "Chú, cái này không hay lắm, cháu sao được, khác gì cùng cháu đuổi Thích Du đi, tu hú chiếm tổ chim khách."

"Không đâu."

"Chú không sợ Thích Du ghen tỵ à?"

Thích Tầm Chương giải thích rõ: "Tôi không có quá nhiều thời gian để quản nó, nó ra nước ngoài, có cô nó chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho nó tốt hơn."

"Ồ..., vậy cháu có thể ở lại thật sao?"

Thích Tầm Chương yên lặng nhìn Dụ Hạ, trong ánh mắt đứa trẻ này rõ ràng đều là vui sướng với thích thú, nhưng ngoài miệng lại cẩn thận dè chừng, không biết đây là thật hay giả bộ: "Vậy cậu muốn ở lại không?"

Không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, Dụ Hạ khẽ run, gật đầu: "Muốn."

"Vậy thì ở lại đây đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.