Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo

Chương 13: Chương 13




Thích Tầm Chương... Thích Tầm Chương?!

Nhìn thấy cái tên này, trong đầu Dụ Hạ trống rỗng trong nháy mắt, lúc hoàn hồn lồng ngực tựa hồ nén lại một luồng khí nặng nề, lên không được xuống cũng không xong, làm cậu thấy vô cùng khó chịu.

Người bố cậu thích lúc trước quả nhiên là Thích Tầm Chương, sao có thể trùng hợp như vậy, cứ phải là Thích Tầm Chương?

Dụ Hạ ngây ngô nghĩ, nếu như bố cậu không thích người đó, ông ấy sẽ không thi rớt đại học, sẽ không chọn đi làm, sẽ không gặp mẹ cậu, sẽ không có sự tồn tại của mình trên đời, những chuyện này,... Có phải là sự tuần hoàn của nhân quả đều đã được định sẵn từ trước?

Những từ ngữ Dụ Đoan dùng để miêu tả Thích Tầm Chương không ngừng quanh quẩn trong đầu Dụ Hạ, biết được người đó chính là Thích Tầm Chương, những diễn tả mờ nhạt không rõ ràng dường như được cụ thể hoá một cách sâu sắc, cậu đột nhiên hình như hiểu được Dụ Đoan, vì sao thời niên thiếu mới biết yêu, lại điên cuồng thích người này như vậy.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Thích Tầm Chương ở ngoài phòng làm việc giáo viên, cậu thực sự có một loại cảm giác, người này khác với những người khác, rõ ràng là bố Thích Du, chính cậu cũng không sao hiểu lại bị anh thu hút, sẽ không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng của anh, sau khi lấy được phương thức liên lạc của anh thì lại vui vẻ vô cùng, tối đến thì luôn nhớ tới anh.

Loại cảm giác mơ hồ khó diễn tả bằng lời này, cậu không phải là không hiểu, chỉ là không muốn nghĩ sâu vào, lý trí có ý thức mà lảng tránh nhưng rồi lại không kìm lòng được.

Thở dài một hơi, Dụ Hạ nhét quyển nhật ký vào trong cặp, tâm trạng nhất thời rơi xuống hố sâu, chẳng trách lúc trước Thích Tầm Chương lại đột nhiên chủ động muốn phương thức liên lạc cậu, còn kiên nhẫn nghe cậu phí lời, Thích Tầm Chương chắc đã biết quan hệ của cậu và Dụ Đoan rồi nhỉ? Nghĩ cũng đúng, dù sao bố cậu vì Thích Tầm Chương mà làm chân bị thương, nghỉ học 2 tháng cuối nên không đỗ đại học. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, Thích Tầm Chương chắc chắn vẫn còn muốn bù đắp, bố cậu không còn, cũng chỉ có thể bù đắp cho cậu?

Dụ Hạ cảm thấy, bù đắp kiểu như vậy, cậu hình như không muốn chút nào.

Ngô Minh Lệ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, đã nằm trong phòng ICU hơn một tuần, mỗi ngày tốn rất nhiều tiền, số tiền được rút ra từ ba thẻ ngân hàng rất nhanh đã hết, bệnh viện giục đóng tiền lần nữa, Dụ Hạ chạy hai bên giữa trường học và bệnh viện, lo âu đến nỗi sắp trọc cả đầu rồi.

Thích Tầm Chương gặp được cậu ở cửa bệnh viện, cậu mới vừa từ trong bệnh viện đi ra, đang chuẩn bị đạp xe chạy về trường, bị Thích Tầm Chương từ trên xe bước xuống cản lại.

Nhìn thấy Thích Tầm Chương, Dụ Hạ ngẩn người, lấy lại tinh thần cười khan, chào hỏi anh: "Chú, đã lâu không gặp."

Thích Tầm Chương cau mày hỏi cậu: "Mẹ cậu xảy ra chuyện rồi à?"

"... Sao chú biết được?"

"Nghe giáo viên của cậu nói" Thích Tầm Chương không giải thích thêm, "Bây giờ có rảnh không? Đưa tôi lên thăm mẹ cậu một chút."

Đi theo sau Thích Tầm Chương lên lầu, tâm trạng Dụ Hạ phức tạp không nói nên lời, Thích Tầm Chương quan tâm đến chuyện trong nhà của cậu, còn đặc biệt đến bệnh viện thăm mẹ cậu, có lẽ nguyên nhân là do bố cậu, bất luận thế nào, Thích Tầm Chương đúng là một người tốt niệm tình cũ.

Ngô Minh Lệ vẫn hôn mê bất tỉnh, duy trì sự sống nhờ vào cái máy thở, bọn họ chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn qua cửa sổ, Dụ Hạ nhỏ giọng nói cho Thích Tầm Chương: "Sức khoẻ mẹ cháu lúc trước cũng rất tốt, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa đã nhiều ngày rồi, vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ nói, khả năng trị khỏi không lớn, kêu cháu phải chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt."

Thích Tầm Chương vốn muốn an ủi cậu vài câu, chỉ thấy sắc mặt cậu bình tĩnh, thần sắc cũng rất bình tĩnh, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt ngược trở vào.

Đứng ở cửa phòng ICU được một lúc, hai người cùng nhau đi xuống lầu, Thích Tầm Chương nói đưa Dụ Hạ về trường, Dụ Hạ không từ chối, cùng anh lên xe.

"Cậu ăn cơm chưa?" Thích Tầm Chương hỏi Dụ Hạ.

Dụ Hạ khẽ lắc đầu: "Vốn là định về trường ăn..."

Thích Tầm Chương kêu tài xế tìm một quán ăn, dẫn Dụ Hạ đi vào, sau khi ngồi xuống, Dụ Hạ có chút mất tập trung lật menu, Thích Tầm Chương cầm menu qua, gọi nhân viên phục vụ đến, nhanh chóng gọi vài món.

Dụ Hạ cúi đầu, mặt dí vào trong cốc nước.

Thích Tầm Chương hỏi cậu: "Tâm trạng không tốt sao? Lo lắng chuyện của mẹ cậu à?"

Con ngươi Dụ Hạ chuyển động, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Thích Tầm Chương lại hỏi: "Viện phí của mẹ cậu đủ chưa? Không đủ tôi giúp cậu trả, cậu không cần lo lắng, tôi có quen biết vài chuyên gia bác sĩ ở phương diện này, có thể nhờ bọn họ tới giúp mẹ cậu hội chẩn."

Dụ Hạ lúng túng nói: "Chú, chú giúp cháu như vậy, sao cháu có thể không ngại, cháu không thể trả nổi ân tình này."

"Không sao, không cần trả."

Dụ Hạ cắn chặt môi, trầm mặc rất lâu, hỏi Thích Tầm Chương: "Chú, chú đột nhiên giúp cháu như vậy,... Chắc cũng phải có nguyên nhân đúng không?"

Ánh mắt Thích Tầm Chương hơi ngừng lại, nhạt giọng giải thích: "Tôi biết bố cậu, hồi cấp ba tôi và cậu ấy là bạn thân, tuy rằng chúng tôi hơn 10 năm không liên lạc với nhau, cậu ấy cũng đã qua đời, lúc trước tôi nợ cậu ấy một ân tình, bây giờ giúp cậu ấy chăm sóc cậu và mẹ cậu là nên mà."

"À" Dụ Hạ kéo dài âm thanh, ngước mắt nhìn về phía Thích Tầm Chương, "Chú, thì ra chú quen bố cháu, thật đúng là trùng hợp."

Thích Tầm Chương khẽ nhăn mày lại, không biết có phải là ảo giác của anh không, dáng vẻ này của Dụ Hạ, giống như thực ra cậu đã sớm biết lại cố ý thăm dò ý nghĩ của mình: "Ừm, quen."

Con ngươi Dụ Hạ khẽ động: "Vậy chú biết bố cháu sao lại chết không?"

Nghe vậy, thần sắc Thích Tầm Chương tối tăm trong nháy mắt: "Biết."

Sau khi biết được quan hệ giữa Dụ Hạ và Dụ Đoan, anh đã cho người đi điều tra kỹ càng lại chuyện của Dụ Đoan, năm đó anh đối với Dụ Đoan vẫn luôn hổ thẹn trong lòng, sau này bởi vì xảy ra sự việc này, anh đi du học, tới khi mấy năm sau trở về làm sao cũng không liên lạc được với Dụ Đoan, thoáng một cái đã mười mấy năm, không thể ngờ rằng Dụ Đoan lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để kết thúc sinh mạng của mình.

Dụ Hạ nhẹ nhàng "Xì" một tiếng: "Vậy chú cũng biết bố cháu trước đây vẫn luôn thầm mến chú, đúng không?"

"... Biết, cậu ấy có nói với tôi."

Dụ Hạ cười: "Nhưng bố cháu tự sát không phải là do chú mà, bỏ vợ con lại đằng sau rồi đi theo người đàn ông khác, kết quả chưa tới 2 năm người đàn ông đó liền bỏ ông ta, ông ta không chịu được mới tự sát, chú cần gì phải áy náy?"

Hai hàng lông mày Thích Tầm Chương càng nhíu chặt lại: "Chuyện đó không liên quan tới cậu."

"À, cháu biết rồi" Dụ Hạ bừng tỉnh, "Bởi vì bố cháu vì chú mà làm chân bị thương, thi đại học thất bại, lại bị chú làm đau lòng, không đi học lại, ma xui quỷ khiến mới có những chuyện sau này, cho nên chú cảm thấy áy náy đúng không?"

Thích Tầm Chương không phủ nhận: "Tôi ít nhiều cũng phải chịu một phần trách nhiệm."

Dụ Hạ cười bĩu môi: "Chú thật đúng là người quá tốt rồi, cái gì cũng ôm về mình."

Thích Tầm Chương đâu cần phải chịu trách nhiệm gì? Người dụ dỗ Dụ Đoan bỏ vợ bỏ con cũng không phải anh, Dụ Đoan chết cũng không phải vì anh, nhiều nhất cũng chỉ là Dụ Đoan thay anh cản một vụ tai nạn xe năm đó làm chậm trễ việc thi đại học, nhưng cho dù Dụ Đoan có đỗ đại học, bi kịch sau này cũng chưa chắc sẽ không xảy ra.

Về mặt tình cảm, không thích chính là không thích, Thích Tầm Chương từ trước đến nay chưa nợ bố cậu cái gì cả.

Âm thanh Thích Tầm Chương trầm xuống: "Tính cách cậu vẫn luôn như vậy sao? Nhanh mồm nhanh miệng, lời nói như dao đâm, cứ thích cố tình gây khó chịu cho người khác?"

"... Sao chú lại nói cháu như thế, cháu còn chưa trưởng thành mà, không học được bộ dáng quanh co lòng vòng của người lớn, có sao nói vậy thôi, chú không thích nghe sao?"

Thích Tầm Chương không đáp, chỉ trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị cẩn thận quan sát cậu.

Dụ Hạ đưa tay lên sờ sờ mũi, vẻ mặt sụp đổ, âm thanh cũng thấp xuống: "Xin lỗi chú, cháu chỉ nói đùa với chú thôi, cháu không có cố tình làm cho chú khó chịu..."

Thấy Thích Tầm Chương không có phản ứng gì, Dụ Hạ ảo não mà cắn chặt môi, sau khi căng thẳng trong chốc lát, Thích Tầm Chương gắp cho cậu một đũa đồ ăn, âm thanh chậm lại: "Ăn đi, đừng để đồ ăn nguội."

Dụ Hạ cũng không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn hai cái thì buông đũa, Thích Tầm Chương hỏi cậu: "Không hợp khẩu vị à?"

"Không phải, cháu ăn không vô, còn phải nhanh về trường học, buổi chiều cháu còn có lớp."

"Ăn đi rồi nói sao, lát nữa tôi đưa cậu về, sẽ không muộn đâu."

"Nhưng..."

"Ăn cơm."

Dụ Hạ đành phải cầm đũa lên một lần nữa, tức giận chọc chọc vào trong chén cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Thật bá đạo", Thích Tầm Chương liếc cậu một cái, không nói gì, trầm mặc cúi đầu ăn đồ ăn.

Trong lòng Dụ Hạ vẫn không thoải mái lắm, không có gì để nói cũng phải tìm cái để nói: "Chú hỏi tính cách cháu như thế nào là sao? Chú thấy tính cách cháu không tốt ạ?"

Thích Tầm Chương giương mắt, bất động thanh sắc nhìn cậu: "Cậu cảm thấy tính cách cậu như vậy được xem là tốt không? Lúc trước không phải mâu thuẫn với bạn cùng phòng, còn bị người ta đuổi ra khỏi phòng sao?"

"Đó là do bọn họ không nói lý lẽ, hợp tác với nhau nhằm vào cháu" Dụ Hạ cãi, "Lẽ nào cháu không nên làm gì, mặc cho bọn họ bắt nạt sao? Dựa vào cái gì chứ?"

"Lúc trước cậu đã thiếu chút nữa bị nghỉ học, mới vừa về trường học lại mâu thuẫn với bạn học, cậu vẫn còn may mắn, trường học lần này không xử lý kỷ luật cậu, nhưng nếu thêm lần nữa thì vẫn chưa chắc, đã bụng dạ hẹp hòi muốn trả thù gì đó cũng phải xác định xem bản thân mình trả nổi cái giá này không, nếu muốn nhờ vào thi đại học mà đổi đời, không cần tính toán chi li những chuyện khác như vậy, không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn được."

Dụ Hạ đỏ cả mắt: "Cháu không làm sai, là bọn họ bắt nạt cháu trước."

Thích Tầm Chương đưa giấy ăn qua: "Lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, cậu nói cho tôi, tôi giúp cậu giải quyết, đừng cứ cứng đối cứng với người ta, không cần thiết."

Dụ Hạ sững sờ, hục hặc mà nhận lấy giấy ăn, lung tung lau mắt, Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu: "Tên quỷ nhỏ này, cá tính không giống bố cậu chút nào, một người thành thật như cậu ấy, sao lại sinh ra một người con trai như cậu vậy?"

Dụ Hạ trực tiếp nghẹn họng, cả nửa ngày mới lên tiếng: "Vậy Thích Du cũng không giống chú, chú bá đạo như vậy, sao tính Thích Du cứ yếu đuối như thế? Chuyện này lại nói không đúng rồi."

Nhắc tới Thích Du, thần sắc Thích Tầm Chương hơi tối: "Nó từ nhỏ không ở cạnh tôi, không giống tôi là phải."

Dụ Hạ nói trong lòng, cháu mới bảy tuổi cha đã mất rồi: "Chú, mẹ ruột Thích Du là bạn cùng lớp với chú và bố cháu phải không?"

Thích Tầm Chương trầm ngâm nói: "Việc này không liên quan tới cậu."

"Ồ..."

"Nhanh ăn đi, ăn xong rồi tôi đưa cậu về trường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.