Bạch lão tiên sinh vì chuyện chính mình bị khóa tài khoản rất là tức giận bất bình một phen, La Mông nhờ ông ta giúp xem trạng huống thân thể của Bé Khỉ, ông lão này cũng chính là tùy tiện nhìn hai cái, lại qua loa bắt mạch, nói là bộ dạng bé con không tồi, thân thể rất tốt, bảo bọn anh không cần lo lắng.
Xét thấy tính cách của ông lão này xác thực có chút không đáng tin, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không xác định ông ta rốt cuộc là nghiêm túc xem rồi mới mới nói không vấn đề, hay là bây giờ ông lão này tâm tình không tốt, tùy tiện nói. Vẫn là quyết định chờ thêm mấy tháng, lại dẫn Bé Khỉ đi Đồng thành một chuyến, xem bác sĩ nói như thế nào.
Sau khi bán đi mấy viên kê linh này, La Mông liền nhớ thương đối đám gà trống gà mái nhà anh, nghe Hầu mập nói, ngày đó con gà trống này là Đại Bảo bắt được, La Mông liền dẫn Nha Nha, Đại Bảo đi cái đồi nhỏ hóng gió của gà trống gà mái nhà mình.
“Đại Bảo, tới, ăn cái bánh quy, chà, rất ngoan”. La Mông trước lấy bánh quy dụ dỗ nó.
“Gâu! Đại Bảo phe phẩy cái đuôi nhỏ lông xù, cao hứng gặm bánh quy La Mông đút cho nó.
“A ô a ô……”.
“Được, mày cũng có một cái”.
“Tới, ngủi ngửi một cái”. La Mông nói xong liền từ trong cái túi buộc kín miệng lấy ra mấy sợi chỉ, để Đại Bảo nhóc này ngửi ngửi, mấy sợi chỉ này chính là buổi tối một ngày trước lúc anh lấy kê linh từ trong mề gà cắt xuống.
“Gâu ô!”. Đại Bảo ngửi mấy sợi chỉ này, sủa khẽ một tiếng, ngay tại ra hiệu của La Mông áp sát hàng rào, Nha Nha hàng này cũng vào theo hỗ trợ.
“Cụ cục cục cục cục cục!”.
“Gâu gâu!”.
“Chíp chíp chíp”.
“Con này? Con này có?”.
“Gâu gâu!”.
“Được! Tao đánh dấu nó”.
Sau một trận gà bay chó sủa, Đại Bảo rất nhanh liền cắn một con gà trống lớn, Nha Nha hàng này theo sau dùng hai chân trước đè một cái, con gà trống này không thể động đậy, La Mông cao hứng phấn chấn theo sau, nhanh chóng buộc một sợi dây lên chân con gà trống, lại khen ngợi một hồi đối Nha Nha, Đại Bảo.
Ở trên Ngưu Vương trang, mọi người đều biết, gà bị buộc chân bên chuồng gà đều là không thể tùy tiện bắt, bình thường đều là lão Chu quyết định gà trống nhỏ phải chừa lại làm gà giống mới có thể buộc cái dây trên chân, ngẫu nhiên cũng có lúc Tiếu lão đại tới buộc lên, hàng này coi trọng con gà trống nhỏ nào, nhất thời lại không vội ăn, liền để con ông đánh dấu trước.
“Ngoan, ăn cái bánh quy, lại đi tìm”. La Mông đút một cái bánh quy cho Đại Bảo, bảo nó tiếp tục tìm.
“Gâu!”. Đại Bảo hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lại xông vào chuồng gà.
“Cục cục cục cục cục!”.
“Làm tới không tệ, tới, ăn một cái bánh quy”.
“……..”
“Bé ngoan, lại ăn một cái bánh quy”.
“……..”
“Tới, ăn bánh quy”.
“……..”
Sau non nửa nừa tiếng đồng hồ, La Mông chấn kinh rồi! Nhà bọn anh thế nhưng có nhiều gà trống mang kê linh như vậy! Trước đây anh bán đi nhiều gà trong này như vậy, không phải cũng có rất nhiều con mang kê linh? Chính là trước đây anh cũng không có nghe người ta nói tới, chẳng lẽ mọi người đều quăng bỏ kê linh? Phung phí của trời!
“……..”
“Cục cục cục cục cục cục!”.”.
“Chíp chíp chíp chíp!”.
“Gâu gâu!”.
“Tới, ăn bánh quy!”.
“……..”.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, La Mông rốt cục bắt đầu dao động tín nhiệm đối Đại Bảo: “Đại Bảo à, nhà chúng ta thật sự có nhiều kê linh như vậy?’.
“Gâu gâu!”. Đại Bảo cao hứng phe phẩy cái đuôi, hôm nay nó bắt rất nhiều gà, ăn rất nhiều bánh quy, thật là cao hứng! Lát nữa chủ nhân có phải đều giết hết mớ gà này hay không? Gâu! Thật nhiều thịt gà!
“Nhóc con mày xác định?”.
“Gâu gâu!”.
“…….”
Hơn một tiếng rưỡi sau, nhà bọn anh gần như có một nửa gà trống nhỏ đều bị La Mông làm ký hiệu, Đại Bảo con này nhưng thật ra cũng không thích vồ gá mái lắm, sống ở bên chuồng gà lâu như vậy, Nha Nha đại khái cũng có chút hiểu được gà mái là muốn phải để dành đẻ trứng, không thể vội vã ăn thịt.
La Mông rốt cục ngồi không yên, nhiều kê linh như vậy! Này vẫn còn? Vì thế anh lập tức liền tóm một con gà trống nhỏ Đại Bảo vừa mới cắn, mang về căn nhà nhỏ của mình, vì để ngừa vạn nhất, công tác giết gà vẫn là phải tiến hành ở nhà mình, miễn cho tới khi đó xuất hiện kê linh, lại bị vây xem.
Lão Chu tự mình làm thịt con gà trống nhỏ này, nhổ lông mổ bụng, đều móc hết nội tạng bên trong ra, đặt ở trong một cái thau, tìm tới tìm lui nửa ngày, thủy chung không có thu hoạch, cuối cùng anh chưa từ bỏ ý định, đều lục lọi phân gà một lần, kết quả vẫn là giống nhau, lông gà cũng không nhìn thấy một cọng, đừng nói gì tới kê linh!
“Còn tìm hả? Đừng tìm nữa, trên thế giới làm sao có nhiều kê linh như vậy chứ?”. Ông La nhưng thật ra biết chuyện La Mông bán mấy viên kê linh kia sáu mươi vạn, người lớn nhà bọn họ đều biết, trẻ con liền không nói cho, đỡ phải đi ra ngoài nói lỡ miệng.
Chiều hôm nay, ông La và Lưu Xuân Lan thấy La Mông xách một con gà về giết, lúc mới đầu hơi hơi quan tâm, chưa được một hồi, thấy La Mông tìm không thấy, liền đều chấp nhận sự thật, bọn họ bởi vì không biết có tồn tại của linh tuyền, cho nên cũng ôm kỳ vọng rất cao đối loại chuyện bầu trời rơi bánh thịt này.
“Đại Bảo cái con này!”. La Mông hô to bị lừa rồi.
“Nhóc đó báo cáo sai sự thật!”. Hại anh cao hứng không công một hồi.
“Nó sao biết nói cái gì chứ? Cũng liền con còn xem đó là thật”. Lưu Xuân Lan nhịn không được liền nở nụ cười.
Con gà trống nhỏ này, một nhà già trẻ nhưng thật ra ăn tới rất vui vẻ, cho dù không có kê linh, gà của nhà bọn họ cũng là gà ngon, suy nghĩ như vậy, trong lòng lão Chu liền thoải mái.
Buổi tối Biên Đại Quân và vợ gã tới bên chuồng gà bắt gà, sáng mai phải gởi đi Cực Vị lâu, còn có phải chở tới trong tiệm ở trấn trên tiêu thụ, tốt nhất là ở buổi tối sau khi đàn gà về ổ liền bắt trước.
Kết quả ngày này liền kì quái, gã và vợ gã cùng nhau bắt gà, bắt một con xách lên nhìn, trên chân buộc một sợ dây nhỏ, vì thế đành phải lại thả nó đi, lát sau lại bắt một con, xách lên nhìn, vẫn là cột sợi dây, lại bắt một con…….
Liên tiếp mấy lần sau, Biên Đại Quân rốt cục gọi điện thoại cho La Mông: “Lão Chu ơi, chuyện gì đây? Bây giờ chúng ta phải để dành nhiều gà giống như vậy sao?”.
“À, tôi làm thực nghiệm, các anh liền bắt mấy con không buộc sợi dây đi”. Lão Chu rốt cuộc vẫn là lòng ôm ăn may.
Ban đêm lão Chu ôm Tiếu Thụ Lâm nhà anh đang ngủ say, bên ngoài lại là một trận vang chi chi chi.
“Ài, lại tới nữa……..”. La Mông vùi mặt vào trong lòng ngực Tiếu Thụ lâm, liền không nhúc nhích. Gần đây hoàng đại tiên và hai ngàn rưỡi nhắm vào tháp nước của nhà lão Chu, mỗi đêm đều phải tới nóc nhà bọn anh dạo một vòng.
Trong bóng đêm, chỉ thấy một con rắn Thái Hoa vừa dài lại mập, ôm lấy một gốc cây nhỏ trên tảng đá cách căn nhà bọn lão Chu không xa, đầu rắn liền hướng tới sân phơi lầu hai của nhà bọn họ, đằng sau một cái bóng đen chi chi chi máy cái liền bước qua trên người nó, nương thịt dày của con rắn nhảy lên sân phơi.
“Hô!”. Dưới lầu Bé Khỉ nghe được động tĩnh, rất nhanh cũng lủi lên sân phơi, khom người đứng ở phía trước lồng bồ câu, vẻ mặt đề phòng.
“!”. Hương Hương và Đường Cao ngáp ngủ cũng đi theo lên đây, trên Ngưu Vương trang nơi nơi đều là mùi của con rắn và con chồn này, đề phòng của nhóm chó đối bọn nó cũng không phải cao lắm, hơn nữa mấy ngày này bọn nó ở tại trong căn nhà nhỏ này, đối hai cái con mỗi đêm đều tất nhiên muốn tới viếng thăm cũng đã khá quen thuộc rồi.
“Chi chi chi!”. Hoàng đại tiên liếc mắt nhìn Bé Khỉ một cái, lộ ra một ít thần sắc khinh miệt, sau đó liền không hề phản ứng bọn họ, chỉ một mực nhảy tới nhảy lui bên cạnh vòi nước, mấy ngày trước, lúc ban ngày, bọn nó đã tới đây điều tra qua rồi, tận mắt thấy Lưu Xuân Lan mở vòi nước một cái, nước linh tuyền liền ào ào chảy ra từ bên trong.
“Tê tê……”. Rắn Thái Hoa não chậm chạp uốn éo thân mình đi hướng nóc nhà, nơi đó nước linh tuyền nhiều nhất, nếu có thể đẩy mở cái nắp đậy của tháp nước, nó hạnh phúc ngâm mình bơi lội ở bên trong nước linh tuyền.
“Chi chi chi!”. Hoàng đại tiên tính hấp tấp nhảy lên nhảy xuống bên cạnh vòi nước, gần đây, mỗi đêm nó đều phải tốn rất nhiều thời gian dùng để đấu tranh cùng vòi nước này.
“Tê tê…….”. Hai ngàn rưỡi vây quanh tháp nước dạo qua một vòng lại một vòng.
“Gâu ô…..Ô……”. Đường Cao không kiên nhẫn dùng chân cào cào mặt đất, hai đưa ngốc này muốn uống nước, cho bọn nó nước uống là được, sau này mỗi đêm đều tốn thời gian ở trên sân phơi sao? Ô……. Nó buồn ngủ!
“Hô!”. Bé Khỉ vươn tay vỗ nhẹ ót nó một cái, hàng này lập tức tắt tiếng.
“!”. Hương Hương chán muốn chết ngáp một cái, thản nhiên liếc mắt nhìn Đường Cao một cái.
Con chó cái đen tuyền này ở nhà hiển nhiên là có chút bị chiều hư, tính cách hơi có vẻ bá đạo, mấy ngày trước lúc mới tới, thế nhưng còn dám ở trước mặt Hương Hương nhân ngũ nhân lục*, không cần phải nói, Hương Hương lúc ấy liền giáo dục nó một chút, làm cho nó biết cái gì tên là biết lớn biết nhỏ.
*nhân lục nhân ngũ: kiêu ngạo, ra vẻ ta đây.
Nhưng mà hàng này cũng có ưu điểm của chính mình, khá thông minh, khá có nhãn lực, biết khi nào thì có thể hất mũi vênh mặt, khi nào thì tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời.
……Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hoàng đại tiên và hai ngàn rưỡi vẫn là không đi……..
……..Một tiếng trôi qua, hoàng đại tiên và hai ngàn rưỡi vẫn là không đi……..
“!”. Rốt cục, ngay cả Bé Khỉ cũng ngồi ở dưới lan can bên cạnh lồng bồ câu đánh ngáp.
“Chi chi chi!”. Con chồn không có biện pháp với cái vòi nước bắt đầu táo bạo, dùng móng vuốt bén nhọn của nó hung hăng cào vòi sắt của vòi nước, phát ra vài tiếng tạp âm bén nhọn.
“Khụ khụ!”. Lão Chu ở trong phòng ho nhẹ một tiếng.
“Chi……”. Hoàng đại tiên lập tức cổ nhảy tới trên lan can, tùy thời chuẩn bị chạy trốn, đợi một hồi lâu, thấy La Mông không có đi ra, lúc này mới rốt cục lại trở về tới bên cạnh vòi nước nó vừa yêu vừa hận.
“Chi chi chi……”. Sau khi lại trải qua một phen cố gắng, hoàng đại tiên rốt cục thừa nhận sự thật chính mình không chiến thắng được vòi nước, chạy tới trước mặt Bé Khỉ kêu to chi chi chi, vừa kêu to vừa còn dùng chân trước chỉ hướng vị trí của vòi nước.
“……..”. Bé Khỉ liếc mắt nhìn nó một cái, cũng không phản ứng.
“Chi chi chi!”. Lão tử có thể dùng đổ đổi với ngươi, ngươi muốn cái gì?
“……..”. Bé Khỉ vẫn là không lên tiếng.
“Chi chi chi chi chi!”. Cái lổ tai con chuột? Lại thêm một con người thích trao đổi lỗ tai con chuột cùng ta, ngươi thích sao?
“……..”.
“Chi chi chi!”. Nghe không hiểu? Bỏ đi, ta đi lấy cho ngươi.
“Chi!”. Hoàng đại tiên hướng nóc nhà kêu một tiếng.
“……. Tê tê!”. Hai ngàn rưỡi vây quanh tháp nước âu yếm của nó di chuyển, không cẩn thận một cái ngủ mất, nghe được tiếng kêu của đồng bọn, lúc này mới lại vụng về trườn xuống nóc nhà, lại ở giữa sân phơi và bức tường bắc một cái cầu, hoàng đại tiên đạp nó, mấy cái bỏ chạy mất bóng. (móa, em xà kute quá bà con ơi, mỗi tội tui sợ rắn, có cho cũng hổng dám nuôi)
“Chi chi chi!”. Chưa tới một lát, con chồn và rắn Thái Hoa lại trở về rồi, tha tới mấy con chuột chết mập ú cho Bé Khỉ.
“……..”. Bé Khỉ nhướn mí mắt, không lên tiếng.
“Chi chi!”. Không thích? Hoàng đại tiên dựng thẳng người chờ nửa ngày, cũng không đợi được Bé Khỉ bắt đầu hưởng dụng bữa ăn ngon nó mang tới, đành phải kéo con chuột kia lại rời đi.
“Chi chi chi!”. Chưa tới một lát, con này lại trở về rồi, lúc này nó mang tới một con chuột sống, con chuột đáng thương bị nó cắn tới hấp hối, chính là chưa tắt thở.
“……..”. Bé Khỉ liếc mắt nhìn con chuột kia một cái, lại nhìn nhìn con chồn kia, xoay mặt qua chỗ khác.
“Chi!”. Hoàng đại tiên đầy con chuột kia hướng trước mặt Bé Khỉ.
“……..”
“Chi!”. Lại đẩy đẩy.
“…….”
Xem ra là thực sự không thích, hoàng đại tiên bất đắc dĩ, đành phải lại đi tìm cái khác.
“Chi chi…….”. Hơn mười phút sau, hoàng đại tiên rốt cục lại trở về rồi, đi tới trước mặt Bé Khỉ, miệng ngậm một cục lông nhỏ thả xuống đất.
“Hô!”. Bé Khỉ mở to hai mắt!
“Chi chi chi!”. Hoàng đại tiên lại kêu lên với bé.
“…….”. Bé Khỉ nhìn nhìn con chồn này, lại nhìn nhìn cái cục lông trước mặt chính mình, rốt cục đứng dậy, xuống lầu cầm hai cái dĩa kia đi lên, lại lần lượt để dưới vòi nước, rót chút nước cho bọn nó.
“Chi……..”. Hoàng đại tiên trợn tròn mắt, sau khi mở vòi nước chẳng lẽ không phải uống tùy thích? Thế nhưng còn làm hạn mức?
“Tê tê!”. Hai ngàn rưỡi nhưng thật ra thật cao hứng, vui vui vẻ vẻ liền uống một phần của nó.
Mấy tiếng sau, La Mông và Tiếu Thụ Lâm thứ dậy, đánh răng rửa mặt ăn mặc chỉnh tề, đang định đi gọi Bé Khỉ, lại giật mình phát hiện trong ổ của bé con thêm một cục lông ngắn.
“Mèo con từ đâu tới?”. La Mông gãi gãi đầu, sẽ tại mỗi đêm giao tiếp cùng Bé Khỉ nhà bọn anh, giống như cũng chỉ có con chồn và con rắn Thái Hoa kia, hai đứa đó là lôi ra con mèo này từ đâu?
“Không phải mèo”. Tiếu Thụ Lâm xem thế giới động vật nhiều năm như vậy quả nhiên không có xem uổng công, lúc này ngồi xổm bên cạnh ổ của con gã nhìn nhìn, liền nhìn ra tới kỳ lạ: “Con này là mèo rừng”.
mèo rừng
“Mèo rừng?”. Con này chẳng lẽ không phải là thú dữ sao?
“Cậu nhìn nó kìa, cái đuôi ngắn, trên mang tai còn có lông rậm, mèo nhà làm sao dài như vậy?”. Tiếu Thụ Lâm cẩn thận lấy ngón tay gẩy cục lông ngắn này, vạch mấy đặc thù của thân thể nó cho La Mông nhìn.
“Chỗ chúng ta mèo rừng tới từ đâu chứ?”. Tới một đám khỉ đã đủ hiếm lạ rồi, lúc này ngay cả mèo rừng đều tới đây rồi, có phải qua mấy năm nữa chỗ bọn anh liền thành khu bảo tồn thiên nhiên hay không? Chẳng lẽ nói đây là tác dụng phụ của sử dụng linh tuyền?
“Xem ra hoàn cảnh sinh thái của chỗ chúng ta quả thật là khôi phục tới không tồi”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười nói.
“Xách con mèo rừng nhỏ tới trong nhà cũng không phải chuyện hay ho gì, ngộ nhỡ mèo rừng mẹ tới tìm thì sao?”. La Mông có hơi lo lắng an toàn thân thể của Bé Khỉ nhà anh, dã thú nhỏ cũng không phải là dễ nuôi như vậy.
“Khi nào nó tới thì trả con lại cho nó là được”. Tiếu Thụ Lâm xách ót thịt của con mèo rừng nhấc nó lên nhìn một chút, ánh mắt phát sáng, hiển nhiên là rất thích vật nhỏ này, gã từng một dạo rất thích xem thế giới động vật, đương nhiên cũng ảo tưởng qua nuôi một con dã thú phong cách uy vũ linh tinh, nếu là mèo rừng, uy vũ là còn có một khoảng cách, phong cách đó là gần được.
“Vậy được rồi, trong khoảng thời gian này cậu cần phải trông nom nó một chút”. Kỳ thật La Mông cũng không xác định mẹ của con mèo rừng nhỏ này có còn sống hay không, ài, nói không chừng đã bị hoàng đại tiên và hai ngàn rưỡi liên thủ tai họa cũng có khả năng.
“Yên tâm đi”. Tiếu Thụ Lâm tốt xấu cũng là làm cha mà, có thể không quan tâm vấn đề an toàn của con trai mình sao?
“Ba ba”. Lúc này, Bé Khỉ cũng tỉnh rồi.
“Có từ đâu?”. La Mông chỉ chỉ con mèo rừng kia, hỏi con trai anh.
“Chi chi!”. Bé Khỉ học bộ dáng của hoàng đại tiên kêu hai tiếng.
“……..”. Quả nhiên.
Hơn bảy giờ sáng, cha con ba người lại đi trấn trên bán rau, sáng nay Tiếu Thụ Lâm khiêng Bé Khỉ trên vai, trên đầu còn đội cái cục lông nhỏ, Bé Khỉ vững vàng ngồi ở trên vai của ba ba bé, một hồi xoa óc chó, một hồi lại duỗi tay sờ sờ cụ lông nhỏ này.
Cục lông này nhìn thoáng qua thấy giống mèo, lại nhìn kỹ một chút, lại khiến người ta cảm thấy có chút không ổn, lão Chu nói là một con mèo con của người bạn phương Bắc tặng cho anh, mọi người miễn cưỡng cũng liền tin, dù sao Nam bắc khác biệt vẫn là khá lớn mà, người đều khác biệt nhiều như vậy, mèo khẳng định cũng rất khác biệt.
Về phần hai dúm lông đen tính dấu hiệu trên lỗ tai của con mèo, thật có lỗi, trước khi đi ra ngoài đã bị lão Chu dùng cây kéo tiêu diệt rồi, Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ rất là đau lòng một lúc lâu.