Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần

Chương 57: Tại bệnh viện




La Mông chỏ về ba xe cây hồng giống trồng non nửa cái đỉnh núi, đương nhiên, lúc mới vừa trồng xuống, nước linh tuyền cũng đều tưới không ít, La Mông để Nhị Lang chở anh lên núi đi dạo non nửa ngày, liền tưới hết đám cây giống con này, đám nước linh tuyền này tưới xuống, khác không nói, tỉ lệ sống khẳng định là không thành vấn đề.

Chờ sang năm đợt cây hồng này kết trái, La Mông liền định  bán một chút cho bên mấy người Dương Tồn Ba, vật lấy hiếm làm quý, trái hồng hỏa tinh cho dù trồng số lượng lớn như vậy, muốn bán giá cao ở bản địa cũng là không dễ dàng như vậy.

“La Mông à, cậu đừng vội đi trước, ta nói chuyện này với cậu”. Giữa trưa hôm nay La Mông mới từ trấn trên trở lại Ngưu Vương trang, Bặc Nhất quái tới tìm anh.

“Chà, Bặc sư phụ về rồi?”. Một đoạn thời gian trước Bặc Nhất Quái đi ra ngoài, ông lão này bận hay rãnh liền phải đi ra ngoài một chuyến,  không ai biết rốt cuộc ông ta đi làm gì.

“Cái kê kinh của cậu, bán đi chưa?”. Bặc Nhất Quái đi tới, hỏi La Mông.

“Để làm gì?”. Trong tay lão lừa đảo này quả thật là có mấy toa thuốc chữa bị thương và thuốc rắn, nhưng ông ta giống như cũng không tinh thông y thuật, hỏi chuyện kê linh là muốn làm gì? Thứ này lại không giống nhân sâm lộc nhung hầm một tô có thể lấy tới bổ người.

“Chúng ta vừa đi vừa nói”. Bặc Nhất Quái làm tới còn rất thần bí, dùng cái tay lớn mập ú của ông kéo cánh tay của La Mông, liền kéo anh ra bên ngoài.

“Hai cha con đi về trước ăn cơm đi, không cần chờ tớ”. La Mông vội vàng quay đầu lại nói với Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ.

“À”. Tiếu Thụ Lâm đáp một tiếng, đóng cửa xe ghế lái lại, lại bế bé Khỉ ngồi ghế sau ra, nhấc lên, một cái liền ném tới trên đầu vai, đùa tới Bé Khỉ nhếch miệng vui vẻ, bé con này sống một thời gian rất dài cùng đàn khỉ, có một số thói quen liến khác biệt với người bình thường, cũng sẽ không giống giống tẻ con khác cười khanh khách như vậy.

“Chuyện gì vậy? Còn làm tới thần bí như vậy”. La Mông bị Bặc Nhất Quái lôi kéo đi thẳng lên trên đỉnh núi, lúc này người làm việc trong ruộng đều gần như quay về tứ hợp viện ăn cơm hết rồi, trên đỉnh núi cũng không có ai, Bắc Nhất Quái lão lừa đảo nhìn qua một thân thịt béo tròn vo, kỳ thật trên tay nhưng có sức lực.

“Buổi sáng hôm nay ta vừa trở về, liền nghe nói chuyện kê linh kia, cậu định làm thế nào?”. Bặc Nhất Quái kéo La Mông tới một mảnh đất trống trải trên sườn núi, lúc này mới lên tiếng hỏi.

“Sao? Bặc sư phụ ngài có phương pháp sao?”. La Mông không đáp hỏi ngược lại.

“Không phương pháp ta hỏi cậu làm gì? Sảng khoái chút đi, liền nói định ra giá bán bao nhiêu đây?”. Bặc Nhất Quái luôn luôn không thích người khôn khéo, khó lừa gạt, muốn kiếm tiền của bọn họ quá khó khăn, giao tiếp cùng bọn họ quá mệt mỏi rất tốn tế bào não, giống như La Chí Phương, Tiếu Thụ Lâm ấy càng tốt, bớt lo nhiều.

“Bặc sư phụ ngài không phải làm khó cháu sao? Cháu lại không biết cái thứ gọi là kê linh gì đó rốt cuộc là cái gì, sao định giá tiền được?”. Thấy Bặc Nhất Quái thái độ này, thú đó tám phần là cái bảo bối, nhưng càng là đồ bảo bối, vậy giá lại càng là bất định, La Mông có thể dễ dàng mở miệng sao?

“Bặc sư phụ, ngài nói thứ này giá trị bao nhiêu tiền?’. La Mông hỏi lại Bặc Nhất Quái.

“Ta làm sao biết được? Ta chính là hỏi giúp người ta một chút, bỏ đi, dứt khoát tới khi đó các người tự mình nói vậy, thứ này cậu là xác định muốn bán đi?”. Bặc Nhất Quái nói.

“Xác định ạ, sao không xác định?’. Thứ này bản thân anh lại không dám tùy tiện ăn, để dành làm cái gì?

“Vậy được, ta biết rồi, sư phụ ta tối mai liền tới”. Bặc Nhất Quái nói.

“Sư phụ ngài?”. La Mông

La Mông cũng là lắp bắp kinh hãi, không biết tại sao, anh chính là cho tới bây giờ không nghĩ tới Bặc Nhất Quái còn có thể có sư phụ.

“Đúng, tới khi đó kéo ông ấy qua nhà các cậu không sao chứ?”.

“Không sao hết, tối mai, cháu chờ là được”.

“Còn có cái này, chuyện kê linh, thằng nhóc cậu cũng đừng để người ta tuyên truyền khắp nơi, không ưu đãi gì”. Tốt xấu cũng là quen biết một hồi, hiện tại Bặc Nhất Quái ăn ở đều tại Ngưu Vương trang, lúc này liền cho La Mông một lời khuyên.

“Này không phải cháu nguyện ý tuyên truyền, Bàn từ làm thịt con gà kia trong sân, lúc cháu trở về mọi người đều đang vây quanh xem mà”. La Mông oan uổng.

“Dù sao ta chính là nói như vậy, trong lòng bản thân cậu hiểu rõ là được, về phần thứ đó rốt cuộc tốt hay không tốt, này còn phải chờ sư phụ ta tới đây rồi mới biết được”. Bặc Nhất quái nói.

“Sư phụ ngài ông cụ ấy, cái này, sẽ không để con cháu chúng ta chịu thiệt chứ?”. La Mông cười ha ha nói.

“Vậy phải xem ông ấy có thích cậu hay không”. Bặc Nhất Quái cũng cười cười theo, sau đó cũng không quay đầu lại liền đi hướng dưới chân núi.

Nhìn bóng dáng rời đi của Bặc Nhất Quái, La Mông nhịn không được gãi gãi ót, xem ra lấy lòng sư phụ lão lừa đảo này vẫn là rất cần thiết, nói không chừng ông lão đó tới khi đó vừa cao hứng, tay lớn vung lên, giá tiền của kê linh nhà anh liền tăng gấp đôi.

Hơn bảy giờ tối hôm sau, sư phụ của Bặc Nhất Quái quả nhiên đúng giờ tới, ông lão này dáng người gầy yếu thấp bé, ngũ quan có hơi hướm xu thế của loại động vật gặm nhấm, nhìn thấy ông ta, La Mông nhịn không được liền nhớ tới Hoàng đại tiên nhà anh.

“Vị này chính là Bạch lão tiên sinh đúng không ạ, ngưỡng một đã lâu, ngưỡng mộ dã lâu!”. Vì để ông lão này nhìn anh thuận mắt, La Mông cũng biểu hiện thật sự là nhiệt tình.

“Ngưỡng mộ đã lâu? Thằng nhóc cậu có phải lại thổi phồng ta hay không?”. Bạch lão tiên sinh liếc mắt nhìn Bặc Nhất Quái một cái, hầm hừ hỏi han.

“Nào có ạ? Người ta chính là khách sáo một chút cùng ngài”. Bặc Nhất Quái cười tủm tỉm.

“Không có việc gì khách sáo linh tinh cái gì? Nghe nói lúc này cậu có được mấy cái kê linh, lấy ra chô ong già tôi xem nào”. Lúc này tâm tình Bạch lão tiên sinh giống như không tốt lắm.

“Dạ”. La Mông cũng không lại tự rước mất mặt nữa, nếu người ta không thích như thế, anh cũng sẽ không lại tiếp tục nhiệt tình, trực tiếp cầm cái mề gà trước đó bọn anh đã treo bên tường cạnh lò sưởi tới đây.

“Đồ ngu này!”. Ngay tại thơi gian La Mông xoay người, Bạch lão tiên sinh lấy ra Iphone nhìn thoáng qua, cũng không biết là nhìn thấy nội dung gì, tức giận tới ông thẳng nói tục.

“……..”. La Mông và Tiếu Thụ lâm hai mặt nhìn nhau, Bặc Nhất Quái vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, hiển nhiên đã quen rồi.

“Mụ nội nó! Thứ rắm chó không kêu cũng dám cùng lão tử (= bố mày, cha mày) bàn trung y?”. Lão tiên sinh hai mắt trừng tròn xoe, mài dao sàn sạt miệng phun lời tục, chỉ tiếc động tác trên tay không quá lưu loát, gõ chữ chậm rì, gấp tới độ ông lại là một hồi sốt ruột điên tiết.

“Để cháu làm cho”. Tiếu Thụ Lâm thấy ông ta thật sự vất vả, nhịn không được liền hỏi một câu.

“Biết chửi người không?”. Bạch lão tiên sinh hỏi Tiếu Thụ Lâm.

“Biết”. Tại phương diện này Tiếu Thụ Lâm vẫn là khá tự tin, từ nhỏ dưới ảnh hưởng của Tiếu lão đại và đám bạn xấu của ông, người này nghe tai nghe mắt thấy cũng học không ít.

“Chửi chết gã cho ta”. Bạch lão tiên sinh nói xong liền nhét di dộng vào trong tay Tiếu Thụ Lâm.

Tiếu Thụ Lâm xắn ống quần, chân trần ngồi xổm trên sô pha, thoáng nổi lên một chút cảm xúc, sau đó bắt đầu gõ chữ……..

“Ái chà! Câu này hay! Ha ha ha ha!”.

“Đúng! Liền tiếp tục như vậy, chửi chết gã luôn!”.

“Ha ha ha, nhóc con không tệ!”.

“……”.

“Gã chạy rồi”. Chưa tới hai mươi phút sau, Tiếu Thụ Lâm đưa lại di động cho Bạch lão tiên sinh.

“Làm rất tốt”. Bạch lão tiên sinh tâm tình vui vẻ vỗ vỗ bả vai của Tiếu Thụ Lâm, hoà hợp êm thấm nói chuyện cùng gã: “Nghe nói cậu đang theo tiểu Bặc luyện võ công? Ái chà, người trẻ tuổi thật tốt, đồ tôn (học trò của học trò) này ta nhận! Luyện thật tốt, tương lai nhất định có tiền đồ hơn so với sư phụ cậu, ông già ta vừa mắt cậu!”.

“Bạch lão tiên sinh, bây giờ chúng ta xem kê linh?”. La Mông rèn sắt khi còn nóng.

“Ài, được được, ta xem kê linh nào, thiếu chút nữa quên mất chính sự, ai nha, mới nãy thật là tức chết ta mà, cũng không biết thằng nhóc ranh từ đâu tới, mấy người chúng ta đang thảo luận dược lý, xông lên chính là loạn chửi một hồi, thiếu chút nữa tức chết ông già ta, ai nha, hiện tại tốt rồi, thần thanh khí sảng a!”. Bạch lão tiên sinh vừa cao hứng, nói cũng liền nhiều hơn.

La Mông dùng cây kéo cắt mở chỉ mảnh may kín mề gà, mấy ngày này thời tiết khô ráo, mề gà dùng để chứa kê linh cũng sắp khô queo, sau khi cắt mở chỉ mảnh, lấy tay lấy tay nhẹ nhàng mở ra, mấy cái dị vật màu đỏ ánh vào tầm mắt của mọi người.

“Này…….”. Nhìn thấy thứ này, biểu cảm vốn vui vẻ trên mặt Bạch lão tiên sinh liền trở nên ngưng trọng.

“Thế nào?”. La Mông hỏi ông ta.

“Ta xem một chút…….”. Bạch lão tiên sinh đầu tiên là lấy một viên kê linh đưa tới trước mắt nhìn nhìn, lại đưa tới gần ngửi ngửi, sau đó cầm lấy cái kéo La Mông vừa mới dùng rạch một chút trên cái kê linh, vươn đầu lưỡi liếm liếm, nhíu chặt chân mày, tinh tế nhấm nháp.

“Như thế nào?’. Bặc Nhất Quái thấy sư phụ ông nghiêm túc như vậy, cũng biết mấy viên kê linh lần này đại khái thật là thứ tốt.

“Ừm……”. Bạch lão tiên sinh thở ra một hơi thật dài, bộ dáng như là có chút khó xử, hỏi  La Mông nói: “Thứ này, cậu định bán bao nhiêu tiền?”.

“Cháu cũng không hiểu, ngài thấy sao?”. La Mông quả thật là không hiểu không hiểu, trên đời này hiểu thứ này có thể có mấy người?

“Dược tốt a! Thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng người, theo lý thuyết là vô giá”. Bạch lão tiên sinh này nhưng thật ra chân thật rất nhiều so với Bặc Nhất Quái, trực tiếp liền nói ra ngọn nguồn cho La Mông.

“Đều có thể chữa chút bệnh gì?”. La Mông có chút tò mò hỏi han.

“Tổ tiên của nhà ta truyền xuống một ít toa thuốc, trong đó có mấy toa thuốc còn có một vị kê linh này, chỉ tiếc đồng lứa cha ta, còn có tổ phụ ta, đồng lứa ông cố phụ, đều vô duyên kiến thức kê linh chân chính, toa thuốc cũng liền bỏ bê, vẫn không có thể chân chính phối ra dược được. Mấy toa thuốc kia chỉ dùng để giải bách độc của u nhọt ác tính, cụ thể nhằm vào chứng bệnh nào, này nói tới nhưng liền dài dòng, Tây y đúng bệnh Trung y tìm gốc bệnh, không phải nói ba xạo có thể nói rõ ràng được”. Bạch lão tiên sinh uống một ngụm trà, nói.

“U nhọt ác tính?”. La Mông vừa nghe tới bốn chữ này, trong đầu đó là linh quang chợt lóe.

“Đúng, thằng nhóc cậu đầu óc nhưng thật ra rất nhạy, u nhọt ác tính của chúng ta nói, quả thật bao hàm một bộ phận khối u như lời Tây y hiện tại”. Bạch lão tiên sinh cười cười. Lại uống một ngụm nước trà, nói: “Trà này nhưng thật ra thật sự ngon”.

La Mông nghe xong cũng cười cười theo, lòng nói dùng nước linh tuyền pha ra nước trà có thể không ngon sao? Miệng của ông lão này nhưng thật ra thật sự kén chọn.

“Thế nào? Vẫn không nỡ bán sao?’. Một lát sau, Bạch lão tiên sinh lại hỏi La Mông một lần.

“Có gì không nỡ ạ, lão tiên sinh đánh giá dựa vào ba viên kê linh năng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, liền cho cháu một nửa của số đó đi”. Nếu lão tiên sinh người ta đều nói hết không giấu diếm tác dụng của kê linh này với anh, La Mông tự nhiên cũng không tốt biểu hiện tính toán chi li quá mức.

“Sảng khoái!”. Lão tiên sinh khen một câu, lại nói: “Nhưng mà việc này đánh giá là đánh giá không đến, tới khi đó nếu gặp phải kẻ có tiền, ta liền thu nhiều chút, gặp phải không có tiền, tôi liền thu ít đi chút, như vậy đi, ta đưa cậu sáu mươi vạn trước, tới khi đó nếu ta kiếm được nhiều tiền, lại chia một nửa cho cậu, sao nào?”.

Được ạ”. La Mông một hơi đáp ứng, sáu mươi vạn cũng không ít, kê linh nhà anh, trọng lượng dù sao cũng là hơi nhẹ.

“Ài, cậu đưa số tài khoản ngân hàng cho tôi, bây giờ tôi liền chuyển tiền qua cho cậu”. Bạch lão tiên sinh nói xong lại lấy ra di động: “Đúng rồi, di động tôi một ngày nhiều nhất chỉ có thể chuyển năm mươi vạn, lát nữa đợi đi trấn trên, ta lại dùng thẻ ngân hàng chuyển mười vạn cho cậu”.

“Không sao”. La Mông cũng không lo lắng ông ta sẽ quỵt mười vạn tệ của mình, không được anh còn có thể tìm Bặc Nhất quái đòi mà, ông lão này không phải là sư phụ ông ta sao?

La Mông lấy thẻ ngân hàng từ trong ví tiền, đặt lên trên bàn trà đẩy tới trước mặt Bạch lão tiên sinh, ông lão này rồi lại đen mặt đối với màn hình di động: “Mụ nội nó! Cái diễn đàn chó má hồi nãy, thế nhưng khóa tài khoản của lão tử!”.

“……..”. Tiếu Thụ Lâm sờ sờ cái mũi, yên lặng nghiêng mặt qua một bên, hết sức chăm chú nhìn lòng lò tối om của lò sưởi âm tường nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.