Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần

Chương 40: Thương




Nếu quyết định muốn mở siêu thị, việc thông báo tuyển dụng nhân viên cũng phải chu đáo trước thời hạn, La Mông định chờ sau khi mấy tầng của tòa nhà của mình xây lên, liền bắt đầu trang hoàng siêu thị của lầu một, tranh thủ nhanh chóng khai trương.

Đầu tiên, anh phải tìm một quản lí cho siêu thị nhà mình, tới khi đó tuy rằng Tiếu lão đại sẽ thường thường tới đây trông coi, nhưng mà tuyển một nhân viên quản lý khác cũng là rất cần thiết, ngoại trừ công tác quản lý hàng ngày cùng bố trí, tốt nhất còn có thể kiêm nhiệm kế toán một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, lão Chu cảm thấy anh muốn tìm kỳ thật chính là người giống như quản sự Trần nhà bọn anh vậy, vì thế chiều nay anh liền hỏi Trần Kiến Hoa: “Cái công ty trước đâycủa anh, còn có ai muốn đổi công tác không?”.

“Sao?”. Trần  Kiến Hoa hỏi La Mông.

“Siêu thị trấn trên của chúng ta cũng cần một cái quản sự”. Lão Chu nói.

“Không có nghe nói”. Cái kia công ty trước đây của gã cực tốt, có thể đi vào phần lớn đều là nhân tài cấp bậc tinh anh, công ty bọn họ tiền lương cao phúc lợi tốt, tiền đồ rộng lớn, bình thường chỉ có người bên ngoài muốn đi vào, người ở bên trong muốn đi ra.

“Anh xem một chút trên Ngưu Vương trang chúng ta có ai thích hợp làm việc này không?”. La Mông lại hỏi gã ta.

“Chỗ chúng ta hả?”. Trần Kiến Hoa suy nghĩ một chút, dân cư thường trú của Ngưu Vương bọn họ tổng cộng liền có một ít như vầy.

Trịnh Bác Luân rất quái gở, La Chí Phương rất chất phác, Liễu Như Hoa nhưng thật ra không tồi, đáng tiếc hiếu chút tính trấn tĩnh, mấy người Biên Đại Quân, La Toàn Quý, Nạp Mậu Thành nuôi trâu trồng trọt quả thật đều là người lành nghề, làm quản lý nhân viên hiển nhiên cũng không thích hợp, Lưu Thải Vân các phương diện điều kiện thật đều rất phù hợp, chính là tuổi hơi lớn,, không nên làm việc quá mức vất vả.

“Không có”. Trần Kiến Hoa nói.

“Ài, không có hả? Tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng là không có, xem ra còn phải tuyển người”. Thiên quân dịch đắc nhất tương nan cầu*, muốn tuyển một nhân viên quản lý, này thật đúng là rất khó.

*thiên quân dịch đắc nhất tương nan cầu = ngàn quân dễ được, một tướng khó cầu: ý nói người thường thì dễ có, người tài thì rất khó tìm

“Nếu không cậu lên mạng đăng bài đi?”. Quản sự Trần cũng biết danh tiếng của ông chủ gã trên mạng khá cao.

“Xem lại đã”. La Mông có chút lười biếng, gần đây mỗi sáng đều phải thu trái hồng nửa ngày, buổi chiều anh liền muốn trôi qua nhàn nhã, chuyện tuyển nhân viên quản lý, không phải nói tuyển lập tức liền có thể tuyển tới, nếu vận may không tốt, tới tới lui lui phỏng vấn mấy chục người cũng rất vất vả.

“Này lại muốn tuyển người nào?”. Đúng lúc chiều nay La Hồng Phượng cũng tới Ngưu Vương trang trông nom tiến triển muối rau củ, nghe được một chút đối thoại của La Mông và Trần Kiến Hoa, liền hỏi.

“Trước đó không phải nói một chút với chị rồi sao, muốn mở cái siêu ở tầng trệt của tòa nhà ở trấn trên, thứ này mở ra cũng phải có người quản lý mới được”. La Mông nói.

“Em xem, Tố Nữ cô ấy thích hợp không?”. La Hồng Phượng hỏi.

“Cao Tố Nữ?”. La Mông vừa nghe tên này, chân mày liền bất giác nhíu lại.

“Không sẵn lòng nhận hả? Vậy bỏ đi, cô ấy ở chỗ chị, chị cũng thoải mái biết bao nhiêu mà”. Thấy La Mông phản ứng như vầy, La Hồng Phượng cười cười, nói.

“Không phải, chị ta cùng bên kia…..”. Dù nói như thế nào, trước đây Cao Tố Nữ cũng là cô em chồng của La Hồng Phượng, quan hệ cùng bên kia đó là xương gãy vần còn dính sợi gân (ý nói dù xảy ra chuyện gì vẫn là người một nhà). Không phải La Mông lòng dạ hẹp hòi, chủ yếu là mấy người bên kia, thật sự là…….

Nghe nói Cao Triển Bằng ly hôn cùng La Hồng Phượng chưa tới một năm, liền lại cưới một người phụ nữ về, chưa tới nửa năm lại sinh một đứa bé, lại là bé gái, đại khái là bởi vì lại sinh em bé, bên kia  bọn họ cũng sẽ không chú ý lắm tới hai chị em Mĩ Linh, Mĩ Tuệ.

Theo lý thuyết cho dù là quyền nuôi nấng thuộc về La Hồng Phượng, ông nội bà nội còn có ba ba bên kia, tóm lại là quan hệ huyết thống, Vĩnh Thanh và trấn Thủy Ngưu lại gần như vậy, thi thoảng tới đây thăm hỏi một chút vẫn không tính rất khó khăn, nhưng bọn họ chính là một lần cũng không tới.

Đứng ở lập trường bên bọn La Mông, đương nhiên là không hy vọng lại nhìn thấy những người này xuất hiện ở trước mắt chính mình, nhưng nếu đổi góc độ tới nhìn, làm ba ba và ông nội bà nội của hai chị em Mĩ Tuệ Mĩ Linh thì cách làm của bọn họ thật sự quá mức lạnh lùng, bạc tình.

“Còn nhắc tới bên kia làm gì? Bên kia là bên kia, Tố Nữ là Tố Nữ”. Vừa nói tới bên kia, tươi cười trên mặt của La Hồng Phượng liền có chút miễn cưỡng.

Tuy rằng tâm đối người đàn ông đó đã chết từ lâu rồi, nhưng đối phương gấp rút như vậy, ba mẹ con chính mình vừa mới rời đi hơn một năm, gã liền lại có vợ có con, điều này khiến cô cảm thấy phẫn nộ cũng cảm thấy khó chịu, còn có một ít cảm giác khuất nhục không gạt đi được. Đối một nhà bọn họ mà nói, chính mình và hai cô con gái tính cái gì? Cô ở trong cái nhà đó ngần ấy năm, lại tính cái gì?

“…….Vậy Cao Tố Nữ, cô ta làm việc thế nào?”. La Mông dời đề tài, anh dĩ nhiên là canh cánh trong lòng đối người nhà bên kia, La Hồng Phượng làm sao không như vậy chứ.

“Rất tốt, quản lí ca làm kiêm kế toán, em tuyển một mình cô ấy là được”. Nói tới Cao Tố Nữ, La Hồng Phượng rất nhanh liền cười rộ: “Kỳ thật cá nhân chị vẫn là muốn để cô ấy ở lại trong tiệm hỗ trợ, nhưng mà cũng phải suy nghĩ thay cô ấy phải không? Ở siêu thị làm quản lí khẳng định có tương lai hơn làm việc ở tiệm chị nha”.

“Vậy chị muốn hởi một chút ý kiến của chính cô ta hay không?”. La Mông hỏi.

“Em đồng ý rồi thì chị mới dẽ nói chuyện với cô ấy, em đều chưa đồng ý chị hỏi cô ấy làm gì? Tới khi đó khiến người ta mừng hụt một hồi, này không tốt lắm”.

“Em đồng ý mà, sao không đồng ý chứ”. Ngoại trừ quan hệ của Cao Tố Nữ cùng người nhà bên kia, La Mông vẫn là rất hài lòng đối cá nhân cô ta, làm việc rõ ràng lưu loát, tư duy cũng rất rõ ràng, La Mông vẫn là có thể yên tâm để cô ta quản lí siêu thị.

“Được, vậy ngày mai chị nói một chút cùng cô ấy”. La Hồng Phượng cười nói.

“Vậy nếu cô ta đi rồi, trong tiệm chị làm xuể không?”. La Mông hỏi chị mình.

“Có gì không xuể chứ, hiện tại nhân công trong tiệm cũng rất đầy đủ, nhân cơ hội này, chị lại cất nhắc hai người khác lên, thuận tiện chính mình cũng rút người ra luôn, sau này cũng thoải mái một chút”. La Hồng Phượng nói.

“Sớm nên làm như vậy rồi, bớt chút thời gian nhanh chóng thi bằng lái đi, này đều là chuyện từ hồi nào rồi?’. La Mông nói chị mình.

“Biết rồi, qua một hồi nữa liền đi”. La Hồng Phượng cười cười, lại đi làm việc của mình, mấy ngày nay có khách hàng phản ánh rau muối nhà bọn họ càng ngày càng mặn, cô phải đi xem một cái.

La Hồng Phượng đi rồi, La Mông thấy Trần Kiến Hoa còn đứng ở bên cạnh, hàng này con ngươi xoay một cái, cao thấp đánh giá Trần Kiến Hoa một phen, liền: “Anh năm nay bao nhiêu tuổi?”.

“Ba mươi hai”. Trần Kiến Hoa bị La Mông nhìn tới có chút mất tự nhiên.

“À, ba mươi hai à, còn nhỏ một tuổi so với chị tôi”. Lão Chu lắc đầu, bộ dáng như là không hài lòng lắm, sau đó lại hỏi: “Trước đây anh có từng kết hôn không?”.

“Không. À, tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút việc chưa bố trí”. Trần Kiếm Hoa tìm cái cớ, vội vàng liền đi mất.

“Hừ, này rốt cuộc là xấu hổ hả? Hay là không thích hả?”. Lão Chu xoa óc chó, suy đoán trong lòng quản sự của nhà anh rốt cuộc là cái ý tứ như thế nào.

Nói về gần đây trái hồng trên Ngưu Vương trang cũng bắt đầu chín rồi, bởi vì thời gian này rất nhiều rất nhiều trái hồng và bánh trái hồng, mọi người cũng không có chờ mong nhiều lắm đối hơn hai mươi cây hồng của lão Chu trồng.

Chiều ngày này Tiếu Thụ Lâm phát hiện trên cây có một chút trái hồng chín đỏ, liền cùng Bé khỉ hái được một chút, cây hồng này là cây ăn trái lớn lên cao nhất trong rừng cây ăn trái, vốn lúc dời trồng liền khá cao, sau khi trồng xuống lớn lên lại đặc biệt nhanh, bây giờ đều có cao hai ba mét rồi.

Giống của cây hồng này cũng rất kỳ quái, nhìn cây hồng này sinh trưởng sau này khẳng định còn muốn cao hơn cây hồng giống bản địa của bọn họ, trái hồng lại kết thật sự nhỏ, một đám trái hồng nhỏ treo tại đầu cành, đổ đỏ xanh xanh, có vẻ cực kỳ thanh tú.

Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ hái được một giỏ mấy trái hồng đỏ nhất, sau khi bôi cồn quấn lại xong, đặt ở trong cái phòng trống ở lầu hai bọn họ ấp, phòng này vốn chính là làm phòng ngủ cho Bé Khỉ, hiện tại bé con này ngủ dưới lầu ngủ tới rất tốt, cũng không biết lúc nào mới định chính thức vào ở căn phòng của chính mình.

“Ba……Ba……”. Qua mấy ngày, sau khi ăn qua cơm trưa, La Mông lười biếng cuộn trên sô pha không muốn nhúc nhích, Bé Khỉ không biết từ đâu lấy ra cho gã mấy trái hồng nhỏ.

“Cậu hái trái hồng của nhà bọn mình rồi hả?”. La Mông hỏi Tiếu Thụ Lâm. Lại nói, mấy trái cây trước mắt này thật đúng là đẹp, màu đỏ rực, vỏ trái cây mỏng tới cơ hồ trong suốt bọc một vòng thịt quả trong suốt, bán ra tương đương không tồi.

“À, ừ, gần chín hết rồi”. Bởi vì mọi người đều không để ý lắm đối những trái hồng này, sau khi Tiếu Thụ Lâm hái về thậm chí đều quên nói một tiếng cùng La Mông, liền để tại bên trong phòng nhỏ vẫn ấp, nếu không bị Bé Khỉ lấy ra cung phụng “Sơn Đại vương”, lúc này đoán chừng ngay cả chính gã đều quên mất.

“Tớ ăn thử một trái”. La Mông nói xong liền cầm một trái hồng, bẻ cuống, bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng hút một cái, nước trái cây thơm nồng lập tức liền lấp đầy miệng anh, trái hồng nhỏ tròn tròn trong tay, cũng chỉ còn lại một lớp vỏ mỏng.

“Mùi vị thế nào?”. Ông La ngồi ở bên cạnh hỏi con trai.

“Ừm!”. La Mông dùng sức gật gật đầu, đưa hai trái trước cho cha mình, sau đó lại cầm một trái đưa cho Tiếu Thụ Lâm: “Ăn rất ngon, cậu cũng nếm chút”.

“Hô……”. Bé Khỉ mở to mắt ở bên cạnh nhìn.

“Tới con trai, con cũng ăn một trái”. La Mông một tay ôm Bé Khỉ qua, để bé ngồi ở trên đùi chính mình, lại cầm lấy một trái hồng nhỏ bứt cuống, đưa tới miệng để bé mút.

“…….”. Bé Khỉ rủ mắt nhìn trái hồng đó, sau đó nhẹ nhàng đưa miệng qua mút một ngụm, sau khi mút ra nước trái cây thơm ngọt, lập tức lại tới gần mút thêm một ngụm, trái hồng trên tay La Mông lập tức liền thành cái vỏ mỏng.

“Này là cây hồng có được từ trường đại học, chính là không giống với con nói”. Lúc này ông La cũng ăn một trái hồng, ông vốn còn cảm thấy dù cho ăn trái hồng thì nó cũng chính là trái hồng, không có gì hay ho, không nghĩ tới tói trái hồng nhỏ này thật đúng là rất khác biệt.

“Con đi lấy hết số còn lại xuống”. Tiếu Thụ Lâm ăn một trái, cũng cảm thấy ăn ngon, liền lại lên lầu lấy xuống.

“Bé con này, sao biết trái hồng đã có thể ăn được vậy?”. Lúc này Lưu Xuân Lan cũng đi ra từ phòng bếp, mới nãy mọi người ăn cơm tối, bà dọn dẹp bàn ăn rửa chén, La Mông và Tiếu Thụ Lâm muốn giúp bà cũng không cho, nói bọn họ bên ngoài bận việc cả ngày rồi, lúc này liền nghỉ ngơi một chút.

“Chắc học từ đám khỉ trên núi, khác không nói, chuyện đám trái cây này bé khẳng định hiểu hơn so với chúng ta”. Ông La cười ha hả nói.

“Mẹ nói hai con, lúc nào mang thằng bé tới bênh viện khá hả?”. Lưu Xuân Lan cởi tạp dề lau lau tay, hỏi La Mông và Tiếu Thụ Lâm.

“Liền hai này ngày đi, chờ con dặn dò chuyện thu trái hồng một chút”. La Mông nói.

“Chút chuyện thu trái hồng này có gì cần dặn dò chứ, để mẹ và cha con đi làm là được rồi, tới khi đó chỗ nào xa, để Thụ Lâm bố trí một chiếc xe cho chúng ta”. Lưu Xuân Lan một hơi liền vơ chuyện này xuống.

“Đúng, đều phải chạy mấy nhà nào, con đưa địa chỉ và số điện thoại cho ta là được”. Ông La cũng nói như vậy.

“Được ạ, tới khi đó con viết danh sách cho cha”. La Mông cũng đáp ứng rồi, dù sao bây giờ bọn anh cũng không định đi xa, muốn đi bệnh viện nhân dân số 1 ở Đồng thành, kiểm tra một chút nếu không có vấn đề gì, bọn anh an tâm, nếu thật có vấn đề, tới khi đó nói sau.

Đối với lai lịch của Bé Khỉ, trước đây tại sao sẽ tách ra cùng cha mẹ và sinh hoạt cùng đàn khỉ, mọi người cũng đều có không ít suy đoán, trong đó một cái khả năng lớn nhất, cũng là mọi người không muốn thừa nhận nhất, chính là đứa bé này có chỗ thiếu hụt bẩm sinh, bị cha mẹ vứt bỏ.

Lúc này Tiếu Thụ lâm cũng từ trên lầu cầm cái rổ trái hồng kia xuống, một rổ trái hồng đỏ rực, nhìn rất là đẹp mắt.

“Đây  là trái hồng gì?’. Ông La ăn ăn, nhịn không được lại hỏi.

“Trái hồng hỏa tinh*, nghe nói vốn là giống của Quan Trung, chút năm trước còn có người muốn nhập giống tốt về đây, nhưng mà bởi vì khác biệt của đất đai khí hậu, khó trồng, bên đại học Nông Nghiệp tỉnh người ta đại khái chỉ có giáo sư đang làm nghiên cứu cái này thôi”. La Mông nói.

trái hồng hỏa tinh

trai-hong-hoa-tinhViệc này tự nhiên cũng là Mã Đinh Lương nói với anh, vốn ý tưởng của La Mông cũng gần giống ông La, trái hồng dù ăn ngon cũng là trái hồng thôi, không nghĩ tới khác biệt giữa trái hồng và trái hồng còn rất lớn.

“Con nói trái hồng này một cân có thể bán bao nhiêu tiền?”. Lưu Xuân Lan ăn trái hồng, nhịn không được liền nghĩ tới chuyện tiền bạc này.

“Một tệ một trái”. La Mông nuốt nước trái cây thơm ngọt, đáp lời.

Một lát sau người một nhà bọn họ đồng thời đi ra từ căn nhà nhỏ, Lưu Xuân Lan ngẩng đầu nhìn nhìn trái cây đầy cành đầy cây bên khu cây hồng, đột nhiên nói một câu: “Một trái hồng này chính là một tệ nha!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.