Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần

Chương 39: Gãy chân




Lần này La Mông muốn xây tòa nhà là một tòa nhà kết cầu hình cánh bướm, từng tầng có năm loại hình căn hộ 45 mét vuông, 52 mét vuông, 76 mét vuông, 84 mét vuông, mỗi tầng tổng cộng mười. Tòa nhà tổng cộng mười hai tầng, trong đó tầng một làm của hang mặt tiền, phía dưới còn có một cái bãi đậu xe ngầm.

tòa nhà của a Mông muốn xây đây

toa-nha-hinh-canh-buomLúc này các phương diện công việc đều đã xác định xuống rồi, La Mông hiểu rõ khoản tiền cũng đã rót xuống một phần rồi, phụ trách thi công chính là một đội thi công Hồ Đàn Phong giới thiệu tới, nghe nói khá đáng tin, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước tết năm nay, tòa nhà nhày hẳn là có thể hoàn thành.

“Chờ tòa nhà này xây xong, chúng ta mở một cái siêu thị ngay tại tầng trệt đi”. Sáng sớm hôm nay lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm, Tiếu lão đại cùng nhau lái xe đi trấn trên, nhìn ngoài cưea sổ xe nhà mình là khu công trường đó, anh liền nói.

“Siêu thị gì vậy?”. Tiếu lão đại ngồi ở trên ghế phó lái, ngáp một cái, hỏi.

“Liền bán chút đồ Ngưu Vương trang chúng ta, nếu những người khác trong làng cũng muốn ở đó bán đồ, liền phải đưa phí dịch vụ”. La Mông sớm liền nghĩ giảm gánh nặng cho Tiếu lão đại và Tiếu Thụ Lâm, nhưng mà chuyện bán rau củ này cũng không tốt trực tiếp liền giao cho người khác, dù sao cũng là chuyện tiền mặt ra vào mà, nếu có thể làm cái siêu thị liền tốt rồi, bán hàng thì bán hàng, thu ngân thì thu ngân, tới khi đó địa phương lớn, cũng sẽ không giống hiện tại chật chội như vậy.

“Cũng chừa cái vị trí chứa rượu nho cho ta”. Tiếu lão đại một năm nay trồng ra trái nho, ngoại trừ nhà mình ăn, cơ bản cũng không bán, toàn bộ làm rượu nho, đầu tiên là gây sức ép chính mình một trận, sau đó lại nhờ người giới thiệu móc nối một cái chuyên gia, nghe nói cái chuyên gia này khá coi trọng mẻ rượu nho này của Tiếu lão đại, cao hứng tới ông lão này mấy ngày nay gặp người liền khoe khoang, nói là qua một thời gian nữa phải mới người ta uống rượu nho của ông sản xuất.

“Được ạ, tới khi đó chuyên môn đóng cái quầy rượu cho cha”. La Mông cười nói.

“Vậy được, con nói tới khi đó bao bì rượu nho của ta làm cái kiểu gì mới tốt đây?”. Vừa nói tới chuyện rượu nho, tâm tình của Tiếu lão đại liền tốt.

“Muốn đi đăng kí thương hiệu trước hay không?”. La Mông hỏi ông ấy.

“Đăng kí thương hiệu gì chớ, không đăng kí, ta coi như nông sản phẩm bán”. Tiếu lão đại cũng lớn tuổi, không chí hướng gây dựng sự nghiệp gì, sau này Tiếu Thụ Lâm hiển nhiên không khả năng lắm kế thừa sự nghiệp làm rượu nho của ông, ba cô con gái trong nhà cũng căn bản không phải nhân tài buôn bán gì, cho nên ông chính là tìm niềm vui cho chính mình thôi, không muốn làm phức tạp như vậy.

“Nông sản phẩm tốt mà, nông sản phẩm không cần nộp thuế”. La Mông ủng hộ vô điều kiện ý kiến của cha vợ.

“Theo ta thì, tới khi đó ta liền mua một đám chai thủy tinh về đựng rượu, lại dùng nút bấc nhét vào, liền xong việc, giá cũng đều là cùng một dạng, đợi tới sang năm, có thể bán hai loại giá khác nhau theo năm tuổi”. Tiếu lão đại cười ha ha nói.

“Mấy thứ này muốn mua phải làm sớm”. La Mông nhắc nhở ông.

“Gấp cái gì, siêu thị của con còn không biết lúc nào mới có thể khai trương mà, rượu của ta trước hết chứa trong bình, chờ ngày nào đó lúc phải bán nói sau”. Tiếu lão đại nói.

“Chỗ lớn như vậy dừng để bán rau củ, chi phí có phải hơi cao hay không?”. Tiếu Thụ Lâm cắt đứt tưởng tượng bay xa của hai người họ về bán rượu nho.

“Không kém bao nhiêu”. La Mông nói: “Tòa nhà của chúng ta không phải là chung cư sao, tầng trệt thật muốn ngăn thành cửa tiệm cho thuê, đoán chừng cũng thuê không bao nhiêu tiền, tới khi đó ở bên đó mở siêu thị, bên này cửa tiệm trên phố cho thuê, hai đầu liền cơ bản ngang hàng, chính là phải tốn chút phí nhân công, thu ngân, bán hàng, quét dọn vệ sinh, còn phải thuê hai bảo vệ, cộng lại phải hơn mười người đó”.

“Tới khi đó ai muốn bán rau bán thịt ở chố các con, bắt bọn họ trả tiền”. Tiếu lão đại liền nói.

“Này khẳng định phải trả tiền”. La Mông nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn đem địa bàn nhà mình để nhà người ta dùng miễn phí, tùy tiện thu chút, để trả tiền lương một hai cái nhân viên công tác cũng tốt mà.

“Thuê người thì thuê người, bản thân chúng ta cũng phải trông nom một chút, vầy đi, tới khi đó hai đứa các con liền không cần tới đây, ta đi trông nom là được”. Tiếu lão đại chủ động xin đi giết giặc.

“Được ạ, tới khi đó cái siêu thị liền để cha quản lý”. La Mông cũng vui vẻ tới thoải mái, tới khi đó có Tiếu lão đại một tôn phật lớn như vầy trấn giữ trong siê thị này, buôn bán tuyệt đối là yên yên ổn ổn.

“Ài! Tới rồi, tới rồi!”. Xe của bọn họ mới vừa cua qua một giao lộ, phía trước liền xuất hiện đám người đông đúc, có chờ mua rau củ, cũng có chờ bán trái hồng.

“Ài……..”. La Mông và Tiếu lão đại trăm miệng một lời thở dài một hơi, bận rộn của một buổi sáng lại muốn bắt đầu rồi.

“Cha, cha còn nhớ rõ trước đây con là sinh ra ở bệnh viện nào không?”. Tiếu Thụ Lâm một bên chậm rãi chạy xe hướng của tiệm nhà bọn họ, một bên hỏi Tiếu lão đại.

“Bện viện nhân dân huyện chúng ta, sao?’. Không đầu không đuôi hỏi cái loại chuyện này làm gì?

“Cậu thì  sao? Ở bệnh viện nào?”. Tiếu Thụ Lâm lại hỏi La Mông.

“Hỏi cái này làm gì?”. La Mông cũng là không hiểu gì hết.

Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười nói: “Tớ chính là muốn xem một chút, hai nhà chúng ta trước đây có khả năng ôm sai con rồi hay không”.

Tiếu lão đại sửng sốt, sau đó một cái tát liền đánh vào ót Tiếu Thụ Lâm: “Thằng nhóc con!”.

Tiếu Thụ Lâm cười né tránh, giơ tay liền mở ra cửa xem, cửa xe vừa mở ra, ồn ào náo động bên ngoài liền đập vào mặt mà tới.

“Sao hôm nay muộn mấy phút so với mấy ngày hôm trước vậy?”.

“Ài, Thụ Lâm à, tôm sông cậu hôm nay còn không vậy?’.

“Sọt củ sen đâu? Tôi bê giúp các người!”.

“Cà chua đâu? Cà chua để ở đâu vậy? Làm sao không nhìn thấy vậy?”.

“Nhường chỗ, nhường chỗ, dỡ hàng trước đã”. Tiếu lão đại đi mở cửa cửa tiệm, Tiếu Thụ Lâm bê từng cái sọt hướng cửa cửa tiệm.

“Hôm nay bánh trái hồng sao có chút vầy chứ?”. Có người liền oán giận với La Mông.

“Có chút đó liền không tệ rồi, trên tiệm online đều bán xong hết toàn bộ rồi”. La Mông nói.

“Làm nhiều chút đi, khách hàng trong tiệm bọn tôi đều thích ăn cái này, bán chạy lắm”.

“Sao không mua chút trái hồng tự mình làm đi?”.

“Làm không ra được mùi vị này, những người đó miệng sành ăn lắm, đều nói bánh trái hồng nhà các cậu ăn ngon”.

“Anh không biết cái này hả? Hôm nào tới chỗ tôi chở chút hạt bắp về, tới khi đó ép ra dầu, lại chiên bánh trái hồng, đảm bảo giống y mùi vị nhà chúng tôi làm ra”. Dầu bắp của nhà anh cũng nhưng cũng không phải mặt hàng quý giá gì, gần đây mấy dì của thái đường nói, rau của trên núi bọn họ ngon dầu ăn cũng ngon, ăn tới đều không muốn đi rồi.

“Hạt bắp nhà các cậu bao nhiêu tiền một cân?”. Đoán chừng liền không rẻ, trái bắp nhà họ còn bán ba tệ một trái đó, mua nhiều cũng không giảm giá.

“Sáu tệ”. Quả nhiên, La Mông liền nói.

“Này không phải giết người ta sao? Hiện tại mùa này, hạt bắp khô nếu bán sỉ cũng liền một hai tệ một cân”. Cậu ta người này há miệng liền sáu tệ.

“Sao anh không đi tra cứu một chút hiện tại thực phẩm sạch có giá gì? Tùy tùy tiện tiện liền đều hơn mười tệ một cân, còn chưa hẳn có tốt như nhà chúng tôi”. La Mông còn cảm thấy hạt bắp nhà anh bán sáu tệ một cân quả thực có lợi cho mấy người này rồi.

“Được được, tôi tự mình làm, ài, lão Chu à, buổi chiều tới chỗ cậu chở về được không?”. Hiện giờ ngay cả những người mua rau củ này đều gọi La Mông là lão Chu, chủ yếu là mấy ngày trước cái hiệu quả của tin tức phát sóng rất tốt, hiện tại trên mạng đều lan truyền rộng rãi.

“Được chứ, lát nữa tôi trở về dặn dò một tiếng, buổi chiều lúc anh đi qua, phải đi tứ hợp viện tìm quản sự Trần”. Lão Chu liền lão Chu, dù sao hiện nay cũng không đánh địa chủ, “Đúng rồi, anh muốn bao nhiêu?”.

“Lấy trước một hai ngàn cân đi”. Thứ hạt bắp này có thể để lâu, mua nhiều chút cũng không sao, dù sao phẩm chất đồ của Ngưu Vương trang từ trước đến nay đều cũng có cam đoan, không cần lo lắng mua lỗ.

“Định mức mua một ngàn cân, chở về dùng tiết kiệm một chút, năm nay mua đám này về, lần tới lại muốn mua, vậy phải đợi sang năm”. Gã ta muốn mua nhiều, La Mông còn không muốn bán nhiều cho gã đâu cho dù bắp trái trong kho hàng có nhiều, tới khi đó anh còn có thể ép dầu bắp đặt ở trong tiệm online làm phúc cho dân mạng khắp nơi, không tốt hơn so với bán cho đám gian thương này?

“Sao còn có định mức mua cậy?”. Tên này vừa nghe hạn mức mua, đầu đau, đây là một loại nghẹn khuất lắm đó, gã có tiền cậu ta có hàng, nhưng cố tình chính là mua không được, này lại đành phải trơ mắt nhìn thấy đại lượng lằm ăn làm không được, bó lớn bó lớn tiền mặt bày tại trước mặt, lại chính là không kiếm được vào trong tay chính mình.

“Anh trai, tầm tầm là được rồi, đều để anh mua hết rồi, tôi còn có thể kiếm ăn gì nữa?”. Một người nam ngực xăm hình bên cạnh từ trong tay La Mông cầm lấy một cái sọt rau củ, nói: “Lão Chu, người nghe có phần nha, tôi cũng muốn hạt bắp nhà cậu”.

“Được, buổi chiều tới chở, một ngàn cân”. Đúng lúc gần đây hạt bắp trên Ngưu Vương trang rất nhiều, một đám trước còn chưa bắt đầu bán, một đám sau lập tức sắp chín rồi, đổi chút tiền mặt cũng tốt, tòa nhà bên kia đang xây đó, còn phải ném không ít tiền vào trong đó nữa.

“Anh xem bọn họ mới sáng sớm đã bận rộn rồi kìa”. Lầu hai, Lâm Xuân Ngọc đang ghé vào cửa sổ, gặm bánh trái hồng nhìn xuống dưới.

“Không việc gì liền xuất phát sớm một chút đi”. Vương Lương Sơn nói. Gần đây trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng này cũng sống quen thuộc ở nơi này rồi, da mặt cũng có chút dày, mỗi sáng đều là một nhà ba người chỉnh chỉnh tề tể tới Ngưu Vương trang ăn bữa sáng.

“Ừ, đi đây”. Lâm Xuân Ngọc nhé bánh vào trong miệng, xách túi bế con, xuất phát.

“Lát nữa còn ăn bữa sáng, bây giờ còn ăn bánh gì nữa?’.

“Em lót dạ trước chút”.

“Hôm qua không phải vừa mới nói muốn giảm cân?”.

“Một cái bánh ngon vầy liền không hề phòng bị đặt trước mặt em, em là vì giảm cân không chịu ăn nó vào bụng, nếu thật làm loại chuyện này, chờ sau này già rồi nhớ tới, khẳng định hối hận chết”.

“Sao không nói chết không nhắm mắt đi?”.

“Đoán chừng tới giây phút cũng rất khó tiêu tan”.

“…….”

Sau khi bận rộn qua một buổi sáng, La Mông theo thường lệ quay về nhà nhỏ chính mình cùng bọn Bé Khỉ ăn cơm trưa, buổi chiều Tiếu Thụ Lâm dẫn Bé Khỉ lên núi tìm đám khỉ đổi trái thứ hồng, La Mông đi bên tứ hợp viện chú ý tiến triển của các hạng mục công việc.

“Ài, mấy đứa sao vẫn còn ở đây vậy?”. Thấy mấy đưa học sinh trước đó giúp anh xây đập nước còn đang đi lang thang trong viện tử, La Mông nhịn không được liền hỏi, bây giờ đều là lúc nào rồi, các trường đại học cả nước sớm đều đã khai giảng rồi, sinh viên năm nhất cũng không ngoại lệ.

“Ôi chao, lão Chu nhưng coi như chú ý tới chúng ta rồi”. Mấy nam sinh cười hi hi ha ha vây quanh lại bên phía La Mông, đám thằng nhóc này ơ Ngưu Vương trang làm việc mấy tháng, mỗi đứa đều đen như trai nông thôn, cười lên, một loạt răng trắng sáng.

“Này không phải do bận rộn sao? Mấy đứa em là chuyện gì đây, trong nhà thật đồng ý cho các em ở chỗ anh học trồng trọt?”. Hiện nay, cha mẹ bình thường cũng không có thể khai sáng như vậy chứ? Ngoại trừ dì Vân loại thiếu hụt dây thần kinh này.

“Còn đang trong đấu tranh”. Mắt kiếng vuốt vuốt mũi, nói.

“Ba em nhưng thật ra rất đồng ý, ba nói chỗ anh trồng gì đều tốt, nếu em có thể học ra được trình độ này, tương lai trồng trọt liền trồng trọt”. Phía sau một tên mập nói.

“Em cảm thấy có khả năng sao?’. La Mông hỏi thằng nhóc.

“Không”. Mập mạp lắc đầu, bọn nó kỳ thật đã sớm quan sát qua, muốn tìm một chút bí quyết Ngưu Vương trang tại sao có thể trồng hoa màu tới tốt như vậy, kết quả bận rộn vô ích mấy ngày, gì cũng không tìm ra, sau khi quy nạp tổng kết bọn nó tin tưởng, không phải La Mông có cách bảo mật cực tốt, chính là con trâu Nhị Lang kia rất tà môn.

“Sao không đi học vậy? Đi ra ngoài mở mang kiến thức cũng tốt”. La Mông khuyên bọn nó.

“Không hứng thú gì”. Mắt kiếng xua xua tay nói: “Trường tốt em lại không vào được, đi trường kém còn không bằng không đi”.

“Vậy trước đó sao em không cố thi thêm được mấy điểm đi? Lại không muốn học hành thật tốt, lại muốn trường tốt nhất, trên thế giới có loại chuyện tốt như vậy sao?’.

La Mông liền không quen nhìn đám nhóc thúi này độc lập như vậy có chủ kiến như vậy, trước đây anh làm sao có trình độ này? Còn không phải tốt nghiệp sơ trung học cao trung, tốt nghiệp cao trung học đại học, người ta làm như thế nào anh liền làm thế ấy, về phần tính toán khác, lúc ấy anh thật sự là chưa từng nghĩ qua.

“Ài, không phải bọn em rất soi mói, là trường học hiện tại thật sự không thú vị gì, trước đó bọn em lướt diễn đàn của mấy cái trường học, trong đó đều là cái quỉ gì không à, em một học sinh cao trung nhìn đều ngại họ ngây thơ, rất không có ý nghĩa, trường học như vậy có thể đi sao?”. Mắt kiếng nói.

“Lướt diễn đàn có thể nhìn toàn diện một trường học sao?”. La Mông cũng có chút đau đầu, mắt kiếng này, vừa nhìn liền không phải là một nhóc bớt lo, làm cha mẹ nó khó khăn xiết bao, vẫn là Bé Khỉ nhà anh tốt.

“Không phải toàn diện, nhưng nó thường thường thể hiện một mặt chân thật nhất của một cái trường học”. Nhóc con này vẫn là kiên trì chính kiến của mình.

“Được rồi, vậy bây giờ các em dự định gì?”. Dù sao cũng không phải con cái của chính mình, La Mông còn có thể nói cái gì?

“Trước tiên ở chỗ anh làm việc”.

“Sau đó thì sao?’.

“Sau đó cũng không biết, tới khi đó hẵng nói”. Kỳ thật bản thân mấy thiếu niên cũng là có chút buồn rầu, tiền đồ ở nơi nào, chính bọn nó cũng cảm thấy rất mê hoặc, người xưa nói tứ nhi bất hoặc (bốn mươi tuổi mới hết mê mang), đếm đếm ngón tay tính toán, bọn nó ngay cả một nửa của bốn mươi còn không có sống đủ số đâu, sẽ cảm thấy mê hoặc cũng là rất bình thường ha.

“Ài, nếu Ngưu Vương trang xây một ngôi trường thì tốt rồi, em liền thích ở đây”. Mập mạp nhấc vạt áo lau lau mồ hôi trên mặt, đột nhiên nói một câu.

“Tốt ở đâu hả? Ăn ngon”. La Mông nhịn không được nở nụ cười.

“Ăn quả thật ngon”. Này phải khẳng định: “Nhưng mà em thích không khí của nơi này, thật sự, rất trong lành”.

“Lão Chu, nếu không anh xây một ngôi trường đi? Tới khi đó em khẳng định giúp anh kéo người tới đây báo danh!”. Bị mập mạp vừa nói như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy có chút động lòng, nếu có thể xây một ngôi trường phong cách như Ngưu Vương trang, bọn nó xác định sẵn lòng đi học.

“Mở trường học? Nói tới thật nhẹ nhàng, mấy đứa thấy anh giống như là nhiều tiền như vậy sao?”. La Mông chỉ chỉ gương mặt của chính mình, hỏi mấy thiếu niên ý nghĩ kỳ lạ kia, chỉ là một tòa nhà liền đủ đào rỗng túi anh rồi, còn mở trường học?

“Không giống”. Bọn nhóc đồng loạt lắc đầu, lúc này trên mặt lão Chu đang rõ ràng viết hai chữ không tiền đó.

“Được rồi, đều đi làm việc đi, đừng chỉ kéo dài công việc”. Nghỉ ngơi cũng tầm tầm rồi, La Mông xua bọn nó tiếp tục đi làm việc.

“Tối hôm qua mẹ em lại gọi điện thoại cho em, vẫn là bảo em đi học, ài nếu nơi này chính là trường học thì tốt quá…….”. Mấy thằng nhóc thối này coi như nghe lời, cũng khá có tự giác làm sức lao động giá rẻ, ông chủ bảo làm việc, bọn nó liền đi làm việc.

“Trường học”. La Mông nhìn mấy thằng nhóc kề vai sát cánh đi hướng bên ngoài viện tử, hừ hừ nói: “Các chàng trai à, nghĩ thế đạo này quá dễ dàng rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.