Nếu đã muốn làm việc tốt, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cảm thấy cần phải làm tới triệt để một chút, ít nhất phải tự mình đi tới đó khảo sát hiện trường một phen, hiểu rõ một chút tình huống cơ bản của địa phương bọn họ. Cùng với mỗi tháng cho bao nhiêu tiền mới có thể giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn, lại không tới nỗi làm cho chính mình như kẻ coi tiền như rác, này cũng là cần cẩn thận tính toán.
Vì việc này, La Mông và Tiếu Thụ Lâm quyết định phải đi xa nhà một chuyến, chuyện trên Ngưu Vương trang có đám người quản sự Trần trông nom, thật cũng không cần lo lắng quá, chính là đặc biệt dặn dò một chút mấy người Nạp Mậu Thành, Biên Đại Quân, bảo lúc bọn rãnh rỗi tuần tra ruộng lúa nhiều một chút, đừng để con cua bên trong chạy mất, ngoài ra chính là bên đập nước, cũng sắp xếp người mỗi ngày qua đó rải thức ăn gia súc.
Việc bán rau trong tiệm liền tạm thời giao cho Tiếu lão đại và ông La, Lưu Xuân Lan, gần dây dì Vân còn đang làm gấp rút, không thể qua đó giúp đỡ. La Mông bảo Trần Kiến Hoa mỗi sáng bố trí người chở rau và trái cây phải bán tới tiệm ở trấn trên, để mấy ông bà già bán là được.
Lần này Trịnh Bác Luân giới thiệu một gia đình họ Tạ này cho La Mông, sinh hoạt ở một làng miền núi của vùng núi Tây Nam, bên đó giao thông khá bất tiện, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lên mạng tra xét một chút, nếu từ bên bọn họ ngồi xe, phải chuyển bốn năm lượt xe mới có thể tới nơi, hai người bàn bạc, quyết định vẫn là tự lái xe, thuận tiện mang chút dây đai linh tinh qua đó.
Dùng dây đai đan rổ tuy rằng không tính tay nghề giỏi giang gì, nhưng chỉ cần có thể cho dân làng nơi không có nguồn thu nhập cho dù mỗi tháng mang tới một chút thu nhập, đối cuộc sống của bọn họ ít nhiều cũng có thể có chút cải thiện, dựa vào giúp đỡ của người khác, dù sao không phải kế lâu dài.
Hôm nay xuất phát, La Mông và Tiếu Thụ Lâm mới sáng tinh mơ liền ra khỏi nhà, hai người bọn họ thay phiên lái xe, mãi cho tới trưa hôm sau, mới đi vào địa phận tỉnh của gia đình đó. Trước đó La Mông còn cảm thấy trấn Thủy Ngưu quê nhà của chính mình đã là vùng núi rất xa xôi rồi, chờ đi vào phiến núi lớn này mới biết, chỗ bọn họ hoàn toàn chính là thế giới bên ngoài núi lớn.
“Đối diện cái quốc lộ kia, cậu xem, bọn mình phải bao lâu mới có thể chạy tới đó?”. La Mông nắm tay lái, nói với Tiếu Thụ Lâm bên cạnh.
Tiếu Thụ Lâm nhìn nhìn ngọn núi bên kia quốc lộ, nhíu mày nghĩ nghĩ: “Ít nhất nửa tiếng”.
“Nhớ kỹ cây cổ thụ nghiêng bên kia kìa, bọn mình chạy tới xem”. Lúc này La Mông đúng lúc nhìn tói một gốc cây cổ thụ đặc biệt nghiêng bên cạnh đường cái bên kia núi kia, liền nói như vậy cùng Tiếu Thụ Lâm.
Kết quả nửa tiếng sau, bọn họ còn đang chuyển động trong núi sâu, hoàn toàn không có đi qua cây cổ thụ nghiêng mới nãy bọn họ nhìn thấy, còn tưởng cái quốc lộ kia cùng đường bọn họ bây giờ chạy hoàn toàn không liên quan, kết quả chờ bọn họ lại chạy hơn nửa tiếng, nhưng lại đột nhiên ở ven đường nhìn thấy cây cổ thụ nghiêng kia, La Mông dừng lại nhìn nhìn bên kia núi, cũng là một cái quốc lộ quanh co, hơn một tiếng trước, bọn họ cũng đã tới đó rồi.
“Tới lượt tớ chạy một lát đi”. Tiếu Thụ Lâm vỗ vỗ bả vai của La Mông, mở cửa xe nhảy xuống ghế phó lái.
“Nghỉ một lát trước đi”. La Mông cũng từ trên xe xuống dưới, thuận tiện cũng cầm ấm nước xuống, ấm nước này là La Mông chuẩn bị trước xuất phát, bên trong toàn bộ đều là nước linh tuyền, uống một ngụm thần thanh khí sảng, còn tốt hơn so với Red Bull.
“Cậu nói xem nơi này, giao thông khó khăn thành như vậy, không nghèo mới là lạ”. La mông dùng ly rót một ly nước linh tuyền cho Tiếu Thụ Lâm.
“Thổ nhưỡng cũng rất bạc”. Tiếu Thụ Lâm cầm lấy cái ly, một ngụm uống hết nước bên trong, lại nhìn nhìn núi lớn gần đó, lắc đầu nói.
“Cậu đói bụng hay chưa? Cũng không biết lúc nào mới có thể tới thị trấn bọn họ”. La Mông cầm lấy cái ly Tiêu Thụ Lâm đưa trả, cũng rót một ly nước linh tuyền cho chính mình.
“Ục ục ục ục……..”. Đáp lại anh chính là một chuỗi âm dài vang dội.
“Cậu muốn ăn trước chút bánh quy lót bụng không?”. La Mông không phúc hậu nở nụ cười.
“Không cần, đi thôi”. Tiếu Thụ Lâm giơ tay sờ sờ mấy cọng tóc ngắn trên thái dương, tỉnh bơ leo lên ghế lái, chờ La Mông cũng lên chỗ ngồi bên cạnh, đạp chân ga một cái liền chạy xe đi.
Chạng vạng cùng ngày hai người bọn họ vất vả lắm mới chạy tới phụ cận của thị trấn, tùy tiện tìm một tiệm ăn thoạt nhìn coi như sạch sẽ ăn một chút cơm nóng, sau đó lại ở một buổi tối tại một khách sạn đơn sơ, hôm sau lại lái xe hơn ba tiếng hành trình, mới rốt cục tới thị trấn nơi gia đình đó sống.
Nói là một cái trấn nhỏ, kỳ thật cũng một loạt nhà gạch bên cạnh đường cái, phụ cận còn có mấy mảnh ruộng vuông vức, rải rác một ít nhà nông dân ở.
Nghe nói đoạn đường từ trấn này đi làng Tạ gia xe hơi chỉ có thể chạy tới một nửa, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đành phải gởi xe tại trong sân của một gia đình nông dân, cho năm mươi tệ, xem như phí đậu xe, cũng là ý để bọn họ hỗ trợ trông nom, đều nói vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân (người dân gian xảo, đểu cáng), bọn họ lần đầu tới đây, cẩn thận một chút vẫn luôn không sai, cũng không dám tùy tiện đậu xe ở bên cạnh đường cái.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm mang theo dây đai đủ màu và một ít dây thép chỉnh lý một chút, cất vào trong một cái ba lô lớn màu đen, ở trên trấn thuê hai chiếc xe máy, liền đi hướng làng Tạ gia, chạy xe máy cũng là anh nông dân vùng này, một người trong đó chính là nam chủ nhà của gia đình nông dân bọn họ đậu xe.
Tiền xe cũng thu rất rẻ, từ trấn trên tới trong làng này gần một tiếng xe chạy, một người cũng liền thu mười hai tệ.
“Thu trứng gà ta đây! Nhà ai có trứng gà ta nhanh mang ra!”. Hai người đàn ông chạy xe máy này vào làng liền thét to lên.
“Một trái mấy đồng vậy?’. Một phụ nữ mang theo khẩu âm địa phương nồng đậm hỏi.
“Sáu đồng”.
“Hồi trước đều tám đồng, sao bây giờ mới sáu đồng?”.
“Hồi trước là hồi trước, gần đây trời nóng, lái buôn trong huyện cũng không tới thường xuyên, nếu bọn họ không tới, trứng gà thu về tôi liền đành phải tự ăn”. Hai người đàn ông chạy xe máy cười hì hì cò kè mặc cả cùng dân làng.
“Bọn tôi tự mang tới trên trấn, còn có thể bán một tệ đó”.
“Nhà cô có thể có mấy trái trứng gà chớ? Cũng đáng để tự đi một chuyến? Vầy đi, tôi trả thêm một đồng, bảy đồng, hơn nữa liền không được”.
“Bảy đồng liền bảy đồng, ôi chao, gần đây các cậu sao lại không tới đây vậy?”. Những người trong làng này như là giao tiếp dài hạn cùng tiểu thương này, biết nói thêm gì đi nữa cũng là vô dụng, hôm nay mớ trứng gà này cũng chỉ có thể bán được bảy đồng.
“Trời nóng thôi, đồ gì cũng khó bán, hơn nữa cũng không ai ngồi xe tới làng các cô”.
“Hai người nơi khác này là tới từ đâu?”. Lúc này liền có người chú ý tới La Mông và Tiếu Thụ Lâm.
Từ sau lúc vào làng, La Mông và Tiếu Thụ Lâm quan sát làng này một hồi, đây là một cái làng miền núi tọa lạc tại trong khe núi, địa thế trong khe suối bằng phẳng, phân bố một ít đất vườn, trong ruộng phần lớn trồng đều là lúa nước, cách đó không xa trên ruộng dốc cũng đều trồng hoa màu, đại khái chính là một ít bắp khoai lang linh tinh.
Nhà cửa trong làng trên cơ bản đều là nhà gỗ, đại khái là bởi vì thổ nhưỡng bản địa bạc màu không cho ra gỗ tốt, người nơi này cũng phần lớn đều là dùng gỗ nhỏ ráp lại thành nhà, nhà như vầy mùa hè còn đỡ, mùa đông liền gian nan.
Cũng có vài người xây nhà gạch đỏ ngói đen, phần lớn đều chỉ có một tầng, nhà hai tầng tổng cộng cũng liền ba năm nhà, mới nãy lúc bọn La Mông ngồi xe máy tới đây, ngay tại bên ngoài con đường nhỏ thấy một cái, căn nhà này thoạt nhìn như là mới xây hai năm nay, cửa sổ đều còn chưa làm, toàn bộ đều dùng gỗ nhỏ, tấm nhựa, tết ngang dọc móc đồ linh tinh, cũng có thể nổi lên tác dụng chắn gió che mưa.
“À, nói là tìm một nhà Tạ Ứng Kiệt”. Một người đàn ông chạy xe máy nói.
“Ứng Kiệt hả, cùng em gái nó lên núi đào diếp cá rồi”. Một phụ nữ nông thôn nói.
diếp cá
“Vậy mẹ cháu ấy có nhà không?”. La Mông hỏi.
“Quế Hoa hả? Mới nãy còn thấy cô ấy mà, về nhà lấy trứng gà rồi quá, lát nữa liền tới đây”. Một ông lão không răng miệng móm cũng lại đây xem náo nhiệt, trong làng bọn họ bình thường rất ít có người nơi khác tới, người trong làng muốn đi ra ngoài lại đặc biệt khó khăn, cho nên hiếm khi gặp được lúc náo nhiệt như vầy.
“Quế Hoa à! Hai người nơi khác này người ta nói là muốn tìm Ứng Kiệt nhà cô này”. Một lát sau, bãi đất bên kia đường nhỏ đi tới một người phụ nữ ở nông thôn vừa đen lại gầy, trên người mặc áo sơmi hoa sợi tổng hợp mà La Mông đã nhiều năm chưa thấy qua rồi.
áo sơ mi hoa sợi tổng hợp
“Tìm Ứng Kiệt nhà tôi hả? Lúc này không ở nhà đâu, trước tới nhà chúng tôi ngồi đi”. Tô Quế Hoa híp đôi mắt có chút phù thũng, nhìn tinh thần không phải tốt lắm, nhưng mà vẫn là có vẻ rất nhiệt tình đối La Mông và Tiếu Thụ Lâm, “Ôi chao, hai người cũng là tình nguyện viên hả?”.
“Không phải tình nguyện viên, bọn tôi là bạn của Trịnh Bác Luân”. La Mông cười cười.
“Là bạn của Trịnh tiên sinh nha”. Nhóm dân làng giống như đều biết Trịnh Bác Luân, người này không biết làm như thế nào, còn cấp cho chính mình hỗn thành tên Trịnh tiên sinh rồi, vừa nghe bọn La Mông là bạn của Trịnh Bác Luân, một đám đều có vẻ càng thêm nhiệt tình, tươi cười đầy mặt liền kéo La Mông và Tiếu Thụ Lâm hướng nhà mình, nhưng mà cuối cùng bọn La Mông vẫn là tới nhà Tô Quế Hoa.
“Trước tới nhà chúng tôi ngồi một chút, bên ngoài trời nắng gắt”. Tô Quế Hoa không bán trứng gà nữa, cầm cái rổ, trực tiếp liền dẫn La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi nhà mình, vào sân liền hô: “Cha ơi, trong nhà có khách tới, cha tới ruộng đào chút khoai sọ về đi”.
“Ai tới đó?”. Trong sân một ông lão gầy gò đang ở bó chổi, tuổi rất lớn, tinh thần có vẻ cũng không tệ lắm, thân thể nhìn qua cũng khỏe mạnh.
“Bạn của Trịnh tiên sinh”. Tô Hoa Quế nói.
“Biết rồi”. Ông lão Tạ Nghiễm Phúc giống như con trâu già vừa mới kéo cày xong thở phì phò, từ một góc sân cầm một cái cuốc khiêng trên vai liền đi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh bọn La Mông liền ồm ồm nói một tiếng: “Hai cháu ngồi trước đi”.
“Cha tôi liền như vậy đó”. Tô Quế Hoa có chút câu nệ cười cười, vội vàng xách ghế tới chỗ bóng râm trong sân, gọi La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngồi trước, chính mình xách cái rổ đi vào nhà, lập tức làm hai ly nước đường, trứng chiên mang ra.
Ăn trứng chiên, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng nói một chút cùng Tô Quế Hoa, chủ yếu chính là hỏi một chút thân thể cô thế nào, hiện tại trong nhà có nguồn thu nhập nào, hai đứa con có phải đều rất khỏe hay không linh tinh.
Tô Quế Hoa cao hứng nói con trai cô năm nay thi cuối kỳ được hạng nhất toàn khóa cùng bọn La Mông, cậu bé không chịu thua kém, tương lai sẽ báo đáp những người hảo tâm bọn họ, còn nói con gái sang năm liền học tiểu học, Trịnh tiên sinh nói đến lúc đó cũng sẽ giúp họ tìm người đồng ý quyên góp, người một nhà bọn họ đều rất cảm kích, về phần chuyện khác trong nhà cũng nói chừng mực thôi.
Lát sau Tạ Nghiễm Phúc đào khoai sọ trong ruộng về, Tô Quế Hoa liền mang mớ khoai sọ đó rửa, vẩy một ít muối bỏ vô nồi luộc, luộc xong để vào một cái rổ sạch để nguội, kêu La Mông và Tiếu Thụ Lâm ăn khoai sọ, nhà nông tự trồng ra khoai sọ vửa bột lại mềm, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều ăn không ít.
“Chổi này bó không tệ”. Tiếu Thụ Lâm bắt chuyện cùng ông lão Tạ Nghiễm Phúc.
“Mùng một, mười lăm lúc họp chợ trên trấn có người mua”. Tạ Nghiễm Phúc cười cười, hiển nhiên ấn tượng đối Tiếu Thụ Lâm cũng không tệ lắm.
“Một cây bán bao nhiêu tiền ạ?’. Tiếu Thụ Lâm hỏi ông.
“Ba tệ rưỡi”. Tạ Nghiễm Phúc trả lời.
“Chỗ các ông mùng một, mười lăm còn họp chợ ư?”. La Mông ở bên cạnh nói chen vào.
“Ừ, hôm nay lúc các cháu tới trên trấn vắng vẻ đúng không? Phải chờ tới mùng một, mười lăm liền náo nhiệt hơn”. Tạ Nghiễm Phúc vừa sửa sang lại cành trúc, vừa nói chuyện cùng hai thanh niên tới từ bên ngoài này, chậm rãi, chút mất tự nhiên lúc ban đầu liền phai nhạt.
“Này đúng lúc, bạn cháu biết đan rổ, ông học một chút cùng cậu ấy, lần tới lúc họp chợ cũng mang tới trên trấn bán thử xem, xem bán được hay không được”. La Mông nói xong liền xách cái ba lô lớn màu đen qua.
“Loại rổ gì vậy?”. Ông lão liền nổi hứng lên rồi.
“Tài liệu đều cầm theo, để cậu ấy đan một cái cho ông nhìn”. La Mông cười mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra dây đai và dây thép đưa cho Tiếu Thụ Lâm.
“Dùng cái này đan hả? Trước đây ta ở trên trấn cũng gặp qua”. Ông lão vừa nhìn dây đai, trong lòng cũng có chút hiểu được.
“Người bây giờ đều thích đồ tinh xảo mà? Đồ chúng ta màu sặc sỡ, nói không chừng còn có thể có không ít người mua”. La Mông nói.
“Màu này thật đẹp”. Ông lão nhìn dây đai trong tay Tiếu Thụ Lâm, lại ngẩng đầu nhìn cậu ta đan như thế nào, Tiếu Thụ Lâm vừa làm việc liền không thích nói chuyện, ông lão này nhìn cũng nghiêm túc, La Mông tự nhiên cũng sẽ không tự rước lấy mất mặt nữa, chính mình ngồi ở bên cạnh lột khoai sọ ăn.
“Rất nhanh nha, thoáng cái liền đan xong rồi”. Chờ cái rổ trong tay Tiếu Thụ Lâm đan xong, ông lão này nhịn không được liền than thở.
“Rổ này đan tới rất đẹp! Một cái này bán bao nhiêu tiền vậy?”. Phụ nữ đều thích đồ vật xinh đẹp, Tô Quế Hoa cũng không ngoại lệ.
“Bên chúng tôi bán hơn mười tới hai mươi mấy tệ, nếu bên các chị, xem giá thích hợp rồi bán là được”. Tiếu Thụ Lâm nói.
“Lần này các cậu chính là đặc biệt tới dạy bọn ta đan rổ?”. Ông lão cầm cái rổ Tiếu Thụ Lâm vừa mới đan xong cầm trong tay, lật qua lật lại nhìn.
“Cũng không phải toàn bộ, chủ yếu vẫn là vì tới đây tìm hiểu tình huống một chút”. La Mông nói.
“Ài, việc này tốt nha, đều tốt hơn so với cho tiền”. Ông lão xem ra rất hài lòng Tiếu Thụ Lâm kế tiếp sẽ truyền thụ tay nghề này cho ông.
Chiều hôm nay trôi qua ngay tại trong quá trình đan rổ, thời gian một buổi chiều này, cũng có những người khác trong làng tới đây, nếu ai muốn học, Tiếu Thụ Lâm liền đều đồng thời dạy, La Mông còn nói với bọn họ, cũng không nhất định cần phải bán ở chợ, tốt nhất là có thể bán tới trong huyện, bên đó nhiều người.
Chiều ngày này làng Tạ gia cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người vây quanh ở cái sân nhà Tạ Nghiễm Phúc, còn thường thường có người tặng một ít bắp khoai sọ khoai lang linh tinh tới đây.
Lúc mặt trời xuống núi gần hết, sân bên ngoài tiến vào hai đứa bé đen gầy, có lẽ đây là Tạ Ứng Kiệt và Tạ Đông Yến em gái cậu bé, hai đứa bé này ở bên ngoài đào diếp cá một ngày, trên người vừa là mồ hôi lại là đất, thấy trong nhà có người ngoài tới, cũng có vẻ rất ngại ngùng.
Tô Quế Hoa trải qua một buổi chiều học tập, cơ bản cũng có thể đan ra cái rổ, lúc này liền vô cùng cao hứng vào nhà nấu nước cho hai đứa con tắm rửa sạch sẽ, lại giết một con gà làm một bàn đồ ăn nhà nông coi như phong phú, nhà người khác cũng có bưng thức ăn tới đây, các loại đồ ăn bày đầy một bàn.
Ban đêm, ngủ ở trên cái giường xa lạ, trong lòng La Mông cũng có chút rối bời, tựa như Trịnh Bác Luân nói, làng này chính là nghèo, nhưng lại không có cách kiếm tiền, chỉ có thể vẫn tiếp tục nghèo.
“Ngày mai đi về chứ?”. La Mông hỏi Tiếu Thụ Lâm bên cạnh.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm lên tiếng, dùng dây đai đan rổ cũng không khó chút nào, người trong làng này còn cực kỳ khéo tay, một buổi chiều liền học được bảy tám phần kiểu đan rổ của gã rồi, sáng ngày mai nói một chút với bọn họ, cơ bản liền đều có thể ra nghề rồi.
“Cậu đi đâu vậy?”. Lại một lát sau, thấy Tiếu Thụ Lâm ngồi dậy đi ra ngoài, La Mông vội vàng hỏi.
“Đi WC”. Tiếu Thụ Lâm trả lời.
“Tới đi cùng với cậu”. Núi sâu rừng già sinh hoạt không quen, đại khái là bởi vì xem nhiều các loại phim ảnh kinh dị, La Mông vẫn cảm thấy trong lòng nao nao, nói xong anh vội vàng ngồi dậy mặc áo.
“Sao các cháu còn chưa ngủ vậy?”. Bọn họ mới ra sân, liền nhìn thấy Tạ Nghiễm Phúc ngồi ở phòng khách, thắp một cái bóng đèn tù mù, trong tay đang xoắn cái gì đó.
“Đi WC, bác à sao khuya vầy bác còn chưa ngủ nữa?”. La Mông cũng hỏi ông ta.
“Hài, người già rồi liền hay quên, vừa mới ngủ thẳng nửa đêm mới nhớ tới, lần trước lúc họp chợ, người ta đặt ta mấy chục đôi giầy rơm, thiếu chút nữa liền quên mất”. Tạ Nghiễm Phúc làm ba lẩm bẩm nói.
giày rơm
“Bây giờ còn có người mang giầy rơm ạ?”. La Mông khó hiểu.
“Bình thường là không ai mang, lúc làm tang sự còn có thể dùng tới, này không phải là ma ai lại mang giầy rơm chớ”. Tạ Nghiễm Phúc nói.
“……..”. La Mông sờ sờ da gà nổi trên cánh tay, giờ hơn nửa đêm, một ông lão ngồi ở phòng khách tối tối mờ nhắc tới chuyện ma cỏ tang sự, thật đúng là cực kỳ dọa người đó.
“Giầy rơm này bện thế nào ạ?”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền vào phòng khách……
Vài ngày sau La Mông và Tiếu Thụ Lâm trở lại Ngưu Vương trang, thùng xe tải còn chứa một đám giầy rơm sợi trúc, kiểu dáng khác một chút so với giầy rơm truyền thống, đế giày còn là dùng sợi trúc bện, mặt trên giày lại là mấy miếng vải La Mông chạy xe cả ngày từ bên ngoài mua về, đỏ thẫm lam thẫm, nói quê mùa cũng rất quê mùa, nói hiện đại pcũng rất hiện đại, tổng thể mà nói thì chính là rất có phong cách.
“Phát giày bệt! Phát phúc lợi đây! Tới trước được trước, tới sau liền không có rồi!”. Lúc bọn La Mông lái xe vào tứ hợp viện, thời gian nghỉ trưa mới vừa chấm dứt, tất cả mọi người đang chuẩn bị đi ra ngoài làm việc, người trong viện tử còn rất chỉnh tề.
“Cái gì vậy?”. Bặc Nhất Quái đang nói chuyện cùng ông cụ họ Mã thò đầu ra nhìn nhìn.
“Giày bệt! Tài liệu thuần thiên nhiên bện, mang không bị bệnh phù chân”. La Mông nhếch miệng nhảy xuống từ trên xe, sau đó lại leo lên thùng xe con xe tải của bọn họ, định ở trên đó phát giầy, lại nói, sức chiến đấu của ông lão bà lão làng Tạ gia thật đúng là mạnh mẽ, lúc này thời gian mới chưa mấy ngày, thật sự là bệ ra một đống lớn giày bệt cho bọn anh.
“Hứ, chính là cái giầy rơm”. Bắc Nhất Quái không cho là đúng nói với ông cụ họ Mã.
“Đi xem một chút”. Ông cụ họ Mã lớn tuổi rồi, cũng rất thích xem náo nhiệt.
“Oa! Hôm nay tiểu Liễu mặc bộ này đẹp ghê, lát nữa tặng cô một đôi giày bệt, chụp cho một tấm hình”. La Mông mắt sắc, liếc mắt một cái liền ngắm tới Liễu Như Hoa gần ba mươi vẫn trẻ trung bức người như cũ ở góc sân.
“Có trả phí người mẫu không?”. Không ưu đãi không cho chụp.
“Nếu hình chụp ra được chọn, một tấm hình một trái dưa hấu”. La Mông ra giá.
“Anh chờ chút! Tôi lên lầu đổi một cái váy đã!”. Liễu Như Hoa đây là định phải làm cho bõ công.
“Ài, người già cũng có thể mang giày bệt này chứ?”. Ông cụ họ Mã cũng vô giúp vui theo.
“Có thể ạ, ông cụ ông có khí chất như vậy, hình chụp ra khẳng định hấp dẫn khách hàng”. La Mông nói xong liền đưa một đôi giày bệt phần thân trên màu xanh sẫm cho ông cụ họ Mã.
“Ta thì sao? Ta sẽ không hấp dẫn khách hàng”. Cùng tới, Bặc Nhất Quái liền nói.
“Tới, cho thầy một đôi màu tím, sang trọng”.
“Hắc hắc hắc, nói thật, cái này làm còn rất tinh xảo, kiểu dáng cũng không tệ”.
“Lão Chu! Mĩ thiếu nam trẻ trung muốn hay không?”. Đám thằng nhóc trên lầu gào rống, bọn nó cũng muốn kiếm dưa hấu ăn.
“Muốn chớ, mĩ thiếu nữ cũng muốn!”. La Mông vui vẻ đứng ở trên xe phát giày bệt, vừa phát vừa nói: “Bối cảnh mọi người tự mình lấy, hình tự mình chụp, tôi chỉ quản nghiệm thu, cuối cùng được dùng đăng lên tiệm online, mỗi tấm ảnh trả một trái dưa hấu!”.
“Yên tâm đi lão Chu! Ổn hết! Các độ tuổi, các loại khách hàng, toàn bộ đều không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta!”. Không biết là ai đang hùng biện.
“Trịnh Bác Luân đâu? La Chí Phương đâu? Lâm Khoát đâu? Đều gọi bọn họ đi ra chụp hình! Anh Nạp Mậu Thành anh cũng tới chụp một tấm đi! Ài, còn có Lâm Xuân Ngọc, cô cũng xuống đây, thành phần tri thức thành phố liền xem cô, đúng rồi, lát nữa tôi còn phải chừa một đôi cho Yến Vân Khai, thằng nhóc đó đẹp trai, dễ dụ người”.
La Mông hết sức cao hứng gõ bàn tính nhỏ của anh, đăng hình chụp phong cách khác nhau của trai đẹp gái đẹp già trẻ lên mạng, này thật sự là muốn phong cách có phong cách, muốn phẩm cách có phẩm cách, giày bệt nhà anh căn bản không lo bán không được.
“Của tớ đâu?”. Tiếu Thụ Lâm tựa vào bên cạnh thùng xe, cười mà không cười nhìn La Mông hỏi.
“Cái này, bản thân chúng ta liền không cần đâu?”. Loại chuyện bán sắc (sắc = sắc đẹp á) này, La Mông là thà rằng chính mình lên, cũng không sẵn lòng kêu Tiếu Thụ Lâm lên sân khấu.