Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

Chương 47: 47: Huyết Linh Chi




Lạnh lẽo, cảm giác khó chịu từ mí mắt truyền đến, khi cô mở mắt ra, đã nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Đồ Tĩnh đang nhìn mình.

“Em....." Đầu của cô còn chưa nhớ lại việc xảy ra trước khi ngất.

“Em vừa mới ngất xỉu." Ở trong trong bồn tắm to như vậy, hai người vẫn còn đang ngâm mình trong nước ấm, Tư Đồ Tĩnh đang ôm lấy người yêu, nói đơn giản

“Ừ." Cô gật đầu, nói không ra lời.

Hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt cô, hình ảnh hai người lúc trước vừa mới hoan ái giống như ngựa chạy trước đèn, ở trước mắt cô xẹt qua một lần.

“Em hiện tại có ổn không?" Ôm lấy cô gái nhỏ, anh dịu dàng ở bên tai hỏi cô.

“Vâng......" Hồng Diệp cắn môi,khuôn mặt đỏ lên.

"Nhiều lời một chút nha, bằng không anh làm sao mà biết rốt cuộc là em đang thật sự ổn, hay là đang giả vờ?" Tư Đồ Tĩnh vô cùng quan tâm để ý đến thân thể của người yêu, chỉ sợ chính mình đã đem lại gánh nặng quá lớn cho cô.

"Thật sự không sao cả! Không cần hỏi nữa." Thật là muốn mắc cỡ chết cô.

Tình ái cao trào đánh thẳng vào cô, làm cô không chịu nổi, trực tiếp ngất đi trong phòng tắm, loại tình huống này muốn cô nói sao lại cho rõ ràng đây?

Tư Đồ Tĩnh quan sát biểu tình của giai nhân, xác định cô không có việc gì, mới không tiếp tục nói về chuyện này nữa.

Ngâm mình trong nước ấm, tựa vào lồng ngực người yêu,khi còn ở Nhật Bản Hồng Diệp chưa từng nghĩ tới sẽ có thời điểm như vậy.

Đang tắm trong bồn, cùng người yêu tâm linh hợp nhất...... Hình ảnh tốt đẹp lại hạnh phúc như vậy, thật sự đây chính là cuộc sống của cô sao? Cô rời nhà đi, trở lại nơi cố hương học ở trường này quả nhiên là chính xác mà.

“Em đang suy nghĩ gì? Đang có ý tưởng đen tối hả." Từ trước đến nay cô gái nhỏ này luôn liến thoáng thế nhưng bây giờ lại trầm mặc, Tư Đồ Tĩnh rất ngạc nhiên trong đầu của cô đang nghĩ điều gì.

“Em suy nghĩ về việc...... Quay về Đài Loan học quả nhiên thật tốt!" Cô gái nhỏ ở trong lòng người yêu thổ lộ chân thật.

“Thế sao?" Chàng trai đáp nhẹ, mở lớn đôi mắt đen láy nhìn cô, không hiểu cô vì sao lại kết luận như vậy.

"Mẹ em không cho trở về, nói em sẽ không tìm được anh, mà dù có tìm được, cũng sẽ không được anh yêu, em chỉ phí công thôi....." Đùa bỡn với ngón tay bạn trai, Hồng Diệp chợt nói đến chuyện này, cảm xúc cũng rất kích động, "Bọn họ đến bây giờ còn chưa tin......"

Anh nâng cằm của cô lên, dùng môi ngăn chặn môi của cô, không cho cô nói tiếp.

Hai người quấn quít lẫn nhau, chia sẻ nước bọt trong miệng lẫn nhau, cho đến khi Hồng Diệp thở không nổi, anh mới chậm rãi buông cô ra.

"Đang vui vẻ, đừng nói đến chuyện không vui." Tư Đồ Tĩnh không muốn nghe những lời làm cho nội tâm anh cảm thấy áy náy.

“Vâng." Hồng Diệp gật đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô.

Tư Đồ Tĩnh nhìn thấy giai nhân đáng yêu như vậy, trong lồng ngực chợt đau đớn. Cô thật sự rất tin tưởng mình......

"Chúng ta phải mỗi ngày đều hạnh phúc như vậy nha!" Nắm chặt bàn tay to của người yêu, Hồng Diệp ở trong làn hơi nước mong tâm nguyện.

“Anh cũng hi vọng như vậy." Tư Đồ Tĩnh chân thành hưởng ứng.

Có cô gái nhỏ bên cạnh, anh cảm giác mình ham muốn không đủ, tựa hồ càng ngày càng thêm mê luyến vóc dáng nhỏ nhắn và tình cảm chân thành của cô.

Cô quá ngây thơ đơn thuần làm cho anh có cảm giác mình đối với tình yêu không còn sợ hãi nữa, dần cảm thấy không xứng với cô gái quá ngây thơ thuần khiết này.

Anh sợ chính mình sẽ làm ra chuyện có lỗi với sự chân tình của cô......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.