Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 4: 4: Trường Tương Vọng 4




Thiếu Kiệt nói như thế thì Hoàng Lâm Nhu cũng hiểu hắn đã quyết định việc này không để mình nhúng tay vào các công ty đó. Còn về sau thì người quản lý là bà thì hắn không cần phải lo.

- Được rồi nếu con đã nói như thế thì để mẹ xem thế nào. Nếu thấy công ty nào thích hợp thì mẹ sẽ đề xuất.

Hoàng Lâm Nhu đáp lại Thiếu Kiệt rồi mới nhận lấy hồ sơ từ hắn. Bà đọc sơ lược hầu như không chi tiết như Thiếu Kiệt nhưng để ghi ra cho một tờ giấy khoảng mười công ty.

Thiếu Kiệt thấy mẹ mình ghi ra từng tên công ty một cũng ngỡ ngàng hắn buộc phải đánh giá mẹ hắn một lần nữa bởi những công ty bà chọn thật sự là một nơi đẻ trứng vàng không hơn không kém. Hắn không ngờ rằng trong cái đám danh sách kia lại có cả những công ty như thế này.

- Rồi đấy mẹ thấy mấy công ty này thích hợp nhất. Không có cái nào mẹ hiểu nên mẹ chỉ chọn những cái phổ thông như thế này thôi. Mà việc quản lý của những cái này mẹ cũng được biết đôi chút.

- Con buộc phải đánh giá lại rồi đấy. Không nghĩ mẹ chọn tới toàn những công ty như thế này. Nếu mà nói mẹ không biết kinh thiệt con nghĩ không ai tin đâu.

Hà Vi ngồi bên cạnh Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng che miệng cười khúc khích thấy rõ. Bởi vì bản thân cô cũng không ngờ bà lại chọn những công ty như thế này.

- Đúng đấy những danh sách công ty này nếu để người khác biết cô chọn họ không nói có cô kinh nghiệm thương trường cháu thua gì cũng thua. Cô chọn toàn những công ty có thể nói là không bao giờ biết từ lỗ viết như thế nào.

- Xem nào hai đứa làm gì mà đánh giá cao thế. Dù sao mẹ cũng kinh doanh cửa hàng bách hóa nên hiểu được cái nào cần và cái nào không cần nhé.

Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu bởi vì danh sách mà mẹ hắn chọn toàn những công ty cung cấp nhu yếu phẩm cần thiết.

- Không nói đến việc khác lựa chọn về mười công ty này mẹ thấy là chính xác thứ nhất dầu ăn là mỗi một gia đình đều phải sử dụng. Mặc hàng này không thể nào thua lỗ được. Thứ hai là công ty mía đường tinh luyện cũng thế mỗi một Ly cà phê buổi sáng hoặc dùng một loại nước uống nào cũng cần phải có đường và công ty muối tinh luyện càng cần thiết. Cứ thấy một bịt muối sấy không bao nhiêu tiền nhưng số lượng của nó là không thể nào đong đếm được.

Hoàng Lâm Nhu nói ra ý kiến của mình làm cho Thiếu Kiệt cười khổ hắn cho rằng bà không biết chuyện này mới là lạ. Bản thân mười công ty hầu như toàn là sản xuất những thứ có thể nói chỉ thu về. Nước tương nước mắm cả những thứ như công ty giấy và thiết bị điện đều được bà liệt kê vào danh sách của mình.

- Vậy thì mười công ty này làm chuẩn con sẽ nói với chú Lưu chuyển giao nó về với danh nghĩa của mẹ. Như thế từ nay về sau mẹ quản lý mấy cái công ty này không phải con.

Thiếu Kiệt làm ra quyết định như thế Hà Vi cũng không nói gì. Hà Vi bây giờ nhận được tin nhắn của một người nào đó đọc xong mới nói với lại Thiếu Kiệt.

- Tình Hình Văn Dương bên Ngọc Châu đã có người theo dõi hắn chỉ đợi Văn Dương liên hệ hoặc đi gặp hai người kia thì chúng ta tiến hành vây bắt thôi.

Hoàng Lâm Nhu nghe được Hà Vi nói về một người mà bà không biết nên mới lên tiếng.

- Văn Dương là người nào nữa mà cần tiến hành vây bắt thế Hà Vi. Hắn phạm tội gì lớn à.

- Vâng cô! Hắn phạm pháp khá nhiều. Lần này nghi ngờ hắn chứa chấp hai người kia nên cháu đã báo với ông rồi chắc chắn sẽ bắt được hai cái lão già kia. Hai người đó còn ở bên ngoài ngày nào Thiếu Kiệt còn mối nguy hiểm ngầm nữa.

Hà Vi vốn thật tình nói lại cho Hoàng Lâm Nhu nghe những gì mà cô suy nghĩ trong lòng mình. Hoàng Lâm Nhu bây giờ cũng gật đầu đứng lên. Bà cũng không muốn tiếp tục ngồi ở đây để nói chuyện nữa. Dù sao thì cái cần thiết bà hiện tại đã đạt được rồi. Và cũng khó khăn lắm khi Thiếu Kiệt đưa việc này vào tay của bà.

- Thôi mấy đứa muốn làm gì thì làm cô đi chợ đây. Còn nữa con xem lần này nói chuyện với thầy tiến đi dù sao thì biết con có việc nên mới không báo cho phụ huynh mấy học sinh kia. Nếu được thì nói với ông ta một tiếng sau này đừng như thế nữa.

- Vâng con biết rồi! Con sẽ báo lại với thầy Tiến sau.

Đợi cho me của Thiếu Kiệt đi rồi Hà Vi mới lên tiếng nói với hắn. Bởi cô thật sự không hiểu Hoàng Lâm Nhu đây là suy nghĩ những gì. Vì những gì bà biết được thì mẹ của Thiếu Kiệt không bình thường như người khác.

Nhưng nếu nói bà là một người hết sức bình thường thì cũng đúng bởi vì bà giấu mình rất cẩn thận. Dường như đến cả cô cũng không nghĩ rằng bên cạnh mình có một người như thế mà chỉ đơn thuần đối với một người thân bình thường không có gì nỗi bật.

- Thiếu Kiệt! Mẹ anh em thấy không thích hợp lắm. Đôi khi bà hết sức bình thường như bao người khác thậm chí có thể nói là tối giản mình một mức thấp hơn bình thường. Nhưng có khi bà lại bí hiểm không hiểu nổi. Anh thấy việc này thế nào?

- Mẹ anh ấy hả. Anh còn không hiểu được đây này! Nhưng mà đôi khi cứ như mẹ anh như thế mà lại tốt. Mọi thứ đều cứ an bình thong thả miễn đừng ai chọc ghẹo gì đến mình là được. Đôi khi anh cũng muốn được như mẹ anh mà không được đây này.

Thiếu Kiệt hắn lại có cách nghĩ khác. Mẹ hắn cái gì cũng có thể nhưng nhìn bên ngoài cứ đơn giản như thế. Kể cả việc chịu cực khổ ở kiếp trước hắn càng cảm thấy khâm phục mẹ mình.

Dù rằng giờ đây hắn biết mẹ hắn không phải bình thường. Nhưng hắn thấy như thế vẫn tốt hơn. Mẹ hắn luôn tự để cho hắn quyết định những gì mà hắn muốn không phải bắt ép hắn đi theo một con đường nào.

- Thôi tính ra thì mẹ thích làm gì thì làm hiện tại cũng rảnh rỗi anh đi xem một ít tư liệu đây dù sao cũng cần phải biết trong cái đống ổ cứng mà mình đã nhận được là thứ gì và nên bắt đầu từ đâu.

Thiếu Kiệt về phòng mình. Hắn bây giờ mới đụng tới hai thùng chứa đựng ổ cứng. Mà mình đã nhận được. Cầm lên những chiếc ổ cứng đang được sắp xếp bên trong khay. Thiếu Kiệt lựa chọn mã số để lấy đúng cái ổ cứng cần thiết cho mọi chuyện.

cầm lấy một ổ cứng trong tay di chuyển về phía phòng máy. Hà Vi vốn tính tò mò muốn xem điều gì bên trong nên cũng đứng lên đi cùng với Thiếu Kiệt vào phong máy tính.

Không quá khó để Thiếu Kiệt kết nối ổ cứng vào máy. Bởi vì đây là ổ cứng ngoài. Việc kết nối khá đơn giản chỉ cần có dây nối với cổng USB là có thể xem được thông tin từ máy tính như thế nào.

Trong ổ cứng dường như tài liệu quá nhiều nên khi kết nối xong Thiếu Kiệt thấy trạng thái kết nối vẫn còn đang chờ load cũng lắc đầu. Hắn thấy nếu ổ cứng đơn thuần thì có vẽ việc kết nối này không phải đợi.

- Xem ra trong cái ổ cứng này quá nhiều dữ liệu được chia nhỏ ra nên máy mới phải đọc dữ liệu lâu như thế này.

- Ừ em nghĩ chắc trong đây phải nhiều tập tin lắm mới như thế này. Thấy nó chạy thanh chờ cũng không phải thời gian ít đâu. Hay anh ra ngồi xem tivi một chút đi rồi đợi khi nào xong rồi vào xem. Em đi làm một ít đồ dùng buổi tối đây.

Khải Huy bên ngoài bây giờ mới chạy vào đứng trước phòng máy Thiếu Kiệt nói.

- Thiếu Kiệt có một xe tải đồ nói là theo lệnh Ngọc Nhi chuyển đến cho em đồ đạc gì kìa. Em ra xem có nên nhận hay không đây.

- Đồ gì mà chuyển cho em? Em nhớ em đâu có đồ gì mà Ngọc Nhi phải chuyển cho em nhiều dữ vậy?

Thiếu Kiệt thật sự không nhớ được. Đồ đạc gì mà Ngọc Nhi lại bảo chuyển cho hắn. Nhưng hiện tại xe tải lại đến bên ngoài thì chắc chắn phải có lý do nếu không một xe tải đồ nói chuyển đến là chuyển thì cũng không thể nào.

- Hà Vi em biết đồ đạc gì không thế? Sao không nghe Ngọc Nhi nói nhỉ?

- Không em cũng không biết. Nhưng mà sao anh không hỏi Ngọc Nhi cho chắc ăn

Hà Vi thấy việc này cần thiết nên hỏi Ngọc Nhi vì cả cô và Thiếu Kiệt cũng không biết làm gì mà cả đống đồ vật được chuyển tới như thế này.

- Cũng may giờ này vừa đúng thời điểm tan học. Nếu không gọi điện Ngọc Nhi cũng không bắt máy.

Thiếu Kiệt đem điện thoại của mình mở lên thấy thời gian không sai biệt lắm với thời điểm tan học nên hắn mới đem điện thoại của mình gọi cho Ngọc Nhi. Phía bên kia điện thoại Ngọc Nhi nhanh chóng bắt máy điện thoại hỏi.

- Có gì không Thiếu Kiệt em đinh về bên nhà nè. Đồ của anh nói em lấy từ địa điểm Diệp Nhi nói vừa chuyển đến Lưu Minh đấy chắc cũng sắp tới bên nhà rồi.

- Ừ anh quên mất xe họ tới đây rồi mà anh không nhớ việc này định hỏi em thế nào. Giờ thì xong rồi để anh cho họ đem vào nhà.

Nghe bên kia Ngọc Nhi nói ra lai lịch đồ trên chiếc xe tải đang đợi trước công Thiếu Kiệt bây giờ mới biết mình quên mất để cho Ngọc Nhi đem nơi bí mật của Diệp Nhi dọn hết về cho hắn.

- Xe tới rồi à! Vậy anh nhận đi em về bên nhà liền ngay bây giờ tập sách của anh bọn em sẽ đem về luôn.Vậy nhé.

Ngọc Nhi biết được xe đã tới nơi thì cũng nói với Thiếu Kiệt nhận hàng rồi cúp máy. Thiếu Kiệt hiện tại cũng không nói gì hắn đem điện thoại bỏ vào trong túi nhìn Khải Huy gật đầu nói.

- Anh cho họ đem vào đi. Toàn bộ những đồ đó của em đấy.

Hà Vi nghe Thiếu Kiệt để cho xe tải vào mới nói với hắn.

- Đồ gì thế Thiếu Kiệt? Cần tới cả một xe để chuyển đến chắc chắn sẽ không ít đồ đi.

- Ừ Gia tài của Diệp Nhi để chuẩn bị trốn ra nước ngoài. Lấn trước để cho Ngọc Nhi đem người đi gom hết về mà anh quên mất giờ Ngọc Nhi nói anh mới nhớ.

Thiếu Kiệt hắn quên chuyện này cũng là việc bình thường bởi hắn còn lo nghĩ chuyện khác việc này chỉ dặn Ngọc Nhi thao tác nên giờ đây có quên cũng làm việc bình thường. Hà Vi lúc này cũng không vội vào nhà bếp nữa mà muốn ở lại xem coi Diệp Nhi đã chuẩn bị những đồ đạt gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.