Đợi Tôi Có Được Không?

Chương 42: Chương 41 Em Không Về!




Dương Khai hơi trầm ngâm, cung tay về phía Nghê Quảng nói

- Thịnh tình của tiền bối, tiểu tử tâm lĩnh, chỉ có điều thực lực của tiểu tử thấp kém, nếu đi cùng tiền bối, chỉ sợ sẽ liên lụy ngài

- Ha ha Nghê Quảng mỉm cười

- Ngươi quả nhiên rất tự biết rõ, nhưng... lão phu nếu đã mời ngươi, vậy dĩ nhiên là có tự tin bảo vệ ngươi chu toàn. Thế nào, ngươi nghi ngờ thủ đoạn của lão phu hay sao? Dương Khai cau mày, La Lam thì hơi biến sắc mặt, nháy mắt với Dương Khai, ra hiệu hắn chú ý chọn lọc từ ngữ. Dương Khai cười lặng lẽ, lần nữa mở miệng nói:

- Tiền bối có thực lực cao thâm, tu vi tinh trạm, tiểu tử tự không dám có hoài nghi gì. Chỉ có điều... tiểu tử lần này là theo La tiền bối cùng nhau đến, cho nên..

- Bà bà mụ mụ, làm mất hứng! Nghê Quảng hừ lạnh một tiếng, tựa hồ rất không hài lòng với Dương Khai đùn đẩy, nhìn thật sâu hắn một cái, nói

- Một khi đã như vậy, ngươi cứ theo La trưởng lão cùng nhau đến đây đi. La trưởng lão, cùng lão phu liên thủ đi vào, ý của bà ra sao? Một câu cuối cùng của ông ta lại là hướng về phía La Lam hỏi. La Lam ngẩn ra, trên mặt lóe lên một chút do dự cùng vùng vẫy, tuy nhiên rất nhanh thì khôi phục như lúc ban đầu, mỉm cười nói

- Hảo ý của Nghê tiên sinh, thiếp từ chối thì bất kính.

Nói xong, ra hiệu ánh mắt với Dương Khai, dẫn đầu bay đi về bên phía Nghê Quảng. Bà ta cũng đi qua rồi, Dương Khai kiên trì nữa cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể thở dài, đuổi theo. Giây lát, hai người liền tới đến bên cạnh Nghê Quảng cùng Tuyết Nguyệt, tạo thành một quy mô đoàn thể nhỏ. Mọi người tại chỗ trong đó, vốn dĩ chỉ có Nghê Quảng mang Tuyết Nguyệt một tên Phản Hư Cảnh, những Hư Vương Cảnh khác đều là một mình đi tới. Giờ này có La Lam cùng Dương Khai gia nhập, bên phía Nghê Quảng trong khoảnh khắc có bốn người. Riêng là sự ưu thế trên nhân số, cũng đã nghiền ép tất cả mọi người. Chẳng qua là... hai tên Phản Hư Cảnh rốt cuộc vẫn có thể phát huy ra chút tác dụng cản trở, đó không thể biết rồi. Sau khi mời La Lam cùng Dương Khai, Nghê Quảng không có hứng thú nói chuyện nữa, chỉ đứng sừng sững trong hư không, nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi La Lam đến đây, cũng có vẻ có chút câu nệ. Dù sao tu vi của bà ta không cao thâm bằng Nghê Quảng. Hơn nữa không thuộc về cùng một thế lực với Nghê Quảng, ít nhiều có chút không được tự nhiên. Dương Khai lại buồn buồn không vui, trầm mặc im lặng. Tuyết Nguyệt chợt thu lại quạt giấy trên tay, mỉm cười nói

- Dương huynh, nước từ trên núi chảy xuống có lúc gặp lại, không ngờ tới ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy huynh, thật là có duyên chứ

- Làm gì có?

Dương Khai trừng mắt nhìn nàng một cái, không khách khí chút nào nói

- Nói trước là ta không có hứng thú gì với cái trò long dương nam quan hệ với nam đó, đừng có lôi kéo gần gũi ta! La Lam hoắc mắt quay đầu, bên trong đôi mắt đẹp hiện lên hào quang khác thường, xem xét Dương Khai, lại xem xét Tuyết Nguyệt. Thần sắc khiếp sợ lại mờ mịt. Ngay cả Nghê Quảng chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, cũng trong nháy mắt mở mắt ra, biểu lộ có nhiều cổ quái

- Ngươi... Tuyết Nguyệt làm gì ngờ tới Dương Khai vừa tới liền nói ra loại lời nói không biết xấu hổ này, lập tức náo loạn cái mặt đỏ ửng, tức giận cả người run run

- Cái gì... Cái gì mà long dương trai gái chứ. Chớ nói càn được không

- Hừ! Dương Khai dùng lỗ mũi trút giận, làm ra vẻ bộ dáng cao ngạo

- Trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, chỉ có mình ngươi biết rồi. Lời nói này mập mờ cái nào cũng được, khiến Tuyết Nguyệt càng thêm tay chân luống cuống. Hơn nữa La Lam cùng Nghê Quảng nhìn nàng với ánh mắt quái dị, Tuyết Nguyệt trong lúc nhất thời lại có chút ít không cách nào khống chế tâm tình của mình, trên mặt ửng đỏ lập tức lan tràn đến chỗ cần cổ

- Ha... ha ha...

La Lam cũng không biết nên nói gì, trong miệng phát ra tiếng cười không có ý nghĩa, dường như là muốn hóa giải cục diện lúng túng, nhưng không nghĩ tới khiến Tuyết Nguyệt càng lúng túng hơn

- Ngươi... ngươi còn dám nói ra lời không nhường, ta lập tức giết ngươi! Tuyết Nguyệt cắn răng trắng, làm ra vẻ bộ dạng cùng Dương Khai không đội trời chung, nỗ lực muốn giải thích phần phải về mình

- Ngươi đành sao? Dương Khai cười lạnh, nhìn thẳng hai tròng mắt của Tuyết Nguyệt. Tuyết Nguyệt không lời chống đỡ, cắn răng vang lên kèn kẹt, một thân thánh nguyên đều có dấu hiệu muốn bùng nổ. Ánh mắt của Nghê Quảng híp một cái, cười hắc hắc nói:

- Tiểu tử lá gan không nhỏ, trước mặt lão phu cũng dám hồ ngôn loạn ngữ, trách không được tam thiếu đối với ngươi vài phần kính trọng. Nhưng ồn ào đến đây chấm dứt đi, náo loạn nữa cũng có chút lòe thiên hạ. Dương Khai toét miệng cười, nhún vai một cái. Nghê Quảng cũng đã cảnh cáo hắn như vậy, hắn đương nhiên sẽ không thể không thức thời. Hắn cũng chỉ giận Tuyết Nguyệt sao lại phải buộc mình chung một chỗ với nàng, cho nên mới làm cho nàng chán ghét một chút mà thôi. Sau khi nói xong câu nói kia, Nghê Quảng lần nữa nhắm hai mắt lại, dường như vừa rồi không xảy ra chuyện gì. Nhưng thật ra La Lam thì tâm tư không chừng, tầm mắt mơ hồ, một hồi nhìn nhìn Dương Khai một hồi nhìn một chút Tuyết Nguyệt, dường như là muốn biết giữa hai người này có phải thật sự có bí mật xấu xa gì không thể cho ai biết hay không. Chẳng lẽ đại danh đỉnh đỉnh Tuyết Nguyệt tam thiếu, thật đúng là thích nam nhân, không thích nữ tử hay sao? Bằng không hắn làm sao lại chột dạ như vậy? Giữa hai tên thanh niên tuấn kiệt này, rốt cuộc lại phát sinh qua chuyện gì? Trong lòng La Lam suy nghĩ lung tung một trận, mặt của mình đỏ rần..

- Ngươi tới đây cho ta! Tuyết Nguyệt bỗng nhiên nén tức giận, trên mặt ửng đỏ như thủy triều lui đi, lạnh như băng quát một tiếng về phía Dương Khai, sau đó bay đi về chỗ xa xa. Nàng hiển nhiên là muốn tìm một địa phương yên lặng, cùng Dương Khai nói chuyện một chút, tránh cho hắn đợi lát nữa nói ra lời gì khiến người lúng túng. Dương Khai nhíu mày, có lòng không muốn đi tới đó, nhưng vừa nghĩ tới Nghê Quảng có thể sẽ có phản ứng, vẫn bất đắc dĩ đi theo

- Người tuổi trẻ, luôn khoa trương, La trưởng lão không cần để ý. Sau khi đợi hai người đi, Nghê Quảng mới bỗng nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi

- Ha ha, Nghê tiên sinh nói phải. La Lam cười mạnh một tiếng. Một chỗ nào đó cách lối vào ngoài ba mươi dặm, Tuyết Nguyệt ngừng lại, quay đầu nhìn lại. Một đôi mắt đẹp hiện lên hào quang phức tạp, chờ sau khi Dương Khai cùng đến đây, lúc này mới đổ ập xuống quát

- Ngươi người này tại sao như vậy hả

- Thế sao ngươi như vậy chứ? Dương Khai hỏi ngược lại

- Ta ra sao? Tuyết Nguyệt cắn răng

- Ngươi thấy ta thì thấy ta, giả bộ không phát hiện không được sao, sao cũng phải khiến ta đi theo các ngươi làm cái gì? Dương Khai một bụng căm tức

- Ngươi có biết Thất Lạc Chi Địa có bao nhiêu hung hiểm hay không? Trong đó ngay cả Hư Vương Cảnh đều không nhất định có thể bảo đảm an toàn của mình. Ta cho ngươi đi theo Nghê thúc, đương nhiên là không muốn để cho ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đúng thật là không biết lòng tốt của người ta mà! Tuyết Nguyệt tức giận nói, thiếu chút nữa văng cả nước miếng lên mặt của Dương Khai. Dương Khai bỗng nhiên cười một cách quỷ quái, nhìn chằm chằm gương mặt của Tuyết Nguyệt không rời

- Làm cái gì vậy? Tuyết Nguyệt bị ánh mắt tràn đầy xâm lược đó nhìn chằm chằm có chút chột dạ, không nhịn được lui về sau hai bước

- Nàng không phải hận không thể giết ta diệt khẩu sao? Quan tâm ta như vậy làm cái gì? Dương Khai cười tủm tỉm hỏi

- Ta biết bí mật của nàng, ta chết không phải đúng hợp tâm ý của nàng sao? Kể từ đó, bí mật của nàng cũng sẽ không có người nào bại lộ ra ngoài. Nàng quan tâm ta như vậy, làm bộ dáng dường như nàng thích ta, người đẹp à, như vậy không tốt đâu? Tuyết Nguyệt nghe vậy, bĩu môi nói

- Bớt tự mình đa tình đi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi lại cho rằng Tuyết Nguyệt ta là ai, lại thích người không biết xấu hổ như ngươi vậy? Ngươi quá để ý mình rồi chứ? Thần sắc của Dương Khai nghiêm một chút, sờ cằm rơi vào trầm tư. Bộ dáng nghiêm túc chuyên chú đó khiến trong lòng của Tuyết Nguyệt máy động, cho là lời nói của mình đã tổn thương nặng lòng tự trọng của Dương Khai, trong lòng không khỏi mơ hồ có chút hối hận. Ngoài dự liệu, Dương Khai bỗng nhiên lại nghiêm trang hỏi

- Nữ nhân không phải đều có một loại tình cảm đặc biệt đối với người đàn ông đầu tiên của mình hay sao? Chẳng lẽ ta sai à

- Người nào là người đàn ông đầu tiên?! Tuyết Nguyệt cắn răng, gằn từng chữ quát

- Giữa ta và nàng mặc dù tiến triển không có tính thực chất, nhưng tối thiểu da thịt tương thân, thẳng thắn đối đãi qua... Dương Khai lời còn chưa nói hết, liền biến sắc, đưa tay chộp tới chỗ hư không trước mặt. Trong hư không đó, một cỗ thánh nguyên cuồn cuộn chợt bạo phát, lại là khí tức tử vong bao lấy Tuyết Nguyệt dò xét đến đây. Một tiếng vang ầm thật lớn, thân thể của Dương Khai bị chấn động run lên. Nhưng hắn cũng mượn cơ hội đó bắt được bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nguyệt, thân hình uốn éo, lập tức lẻn đến sau lưng nàng, quàng tay của nàng hoàn ở cổ của nàng, trói buộc lại. Tuyết Nguyệt còn muốn vùng vẫy, Dương Khai lại tấn như lôi đình đánh ra, cầm lấy tay còn lại của nàng. Trong khoảnh khắc, Tuyết Nguyệt đã bị kiềm chế! Nàng hơi biến sắc mặt, hô nhỏ quát

- Ngươi bây giờ lợi hại như vậy sao

- Không được khinh thường người nghe mỹ nữ. Dương Khai thổi một hơi bên tai của nàng, quấn nàng thật chặt:

- Hơn nữa, vừa thấy mặt đã đánh đánh giết giết như vậy, không tốt lắm đâu

- Buông tay! Tuyết Nguyệt khẽ cắn môi nhạt. Bên tai truyền đến nhiệt khí khiến cả người nàng ngứa ngáy, sau lưng thân thể kề sát tới cũng truyền lại nhiệt lượng kinh người. Điều này làm cho Tuyết Nguyệt trong khoảnh khắc nhớ lại đủ thứ chuyện đã xảy ra cùng Dương Khai trên viên Tử Tinh năm đó. Đó là cảnh tượng khiến nàng mỗi khi nhớ lại, lập tức cả người nóng nảy..

- Ngươi không nên như vậy! Tuyết Nguyệt quẩy người một cái, lại phát hiện căn bản không thể tránh thoát Dương Khai trói buộc, thanh âm không khỏi trầm thấp xuống

- Nếu bị người thấy được, ngươi kêu ta giải thích như thế nào đây? Dương Khai nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của nàng, tang tâm bệnh cuồng cười to

- Ngoài miệng không nói được muốn, thân thể không ngờ thật đàng hoàng thôi! Lời này tràn đầy nghĩa khác, khiến Tuyết Nguyệt càng thêm có chút không đất dung thân, hít một hơi thật sâu, tận lực thong thả giọng của mình, mở miệng nói

- Ngươi không nên đùa Bỡn Ngươi buông tay đi được chưa, ta bảo đảm không xuất thủ với ngươi nữa.

Dương Khai nghiêm túc nghĩ một hồi, gật đầu nói

- Được thôi. Vừa rồi Tuyết Nguyệt công kích cũng không mang sát khí, hiển nhiên không phải thật muốn lấy tánh mạng của mình, Dương Khai dĩ nhiên sẽ không để trong lòng chuyện đó. Lúc hắn nói chuyện, đã buông lỏng ra hai cái tay của Tuyết Nguyệt. Trong nháy mắt thoát vây, Tuyết Nguyệt liền đi về phía trước thoát ra mười mấy trượng, cấp tốc kéo ra khoảng cách giữa mình cùng Dương Khai. Nàng cắn răng nhìn hắn chằm chằm, một bộ thần thái hận không thể ăn thịt hắn uống máu hắn. Một hồi lâu, nàng mới sửa sang lại quần áo có chút xốc xếch của mình, mượn động tác này, nỗi lòng cũng từ từ vững vàng xuống.

- Nói một chút đi, nàng rốt cuộc có mục đích gì. Vẻ mặt của Dương Khai cực kỳ nghiêm túc, cùng bộ dạng bỉ ổi, đê tiện vừa rồi tưởng như hai người. Tuyết Nguyệt cảm giác không thích ứng..

- Nàng vô duyên vô cớ kêu Nghê Quảng mời ta, rốt cuộc muốn làm gì

- Vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không tin sao? Tuyết Nguyệt nhíu mày

- Nàng quả nhiên là thích ta... Dương Khai thâm trầm nói

- Vô sỉ! Dương Khai cười ha ha:

- Chỉ đùa một chút, không cần kích động như vậy. Tuyết Nguyệt hít thở sâu vài cái, lúc này mới tận lực dùng giọng bình thản hỏi

- Lần trước trong Đế Uyển, giao dịch giữa ta và ngươi vẫn chưa hoàn thành, ngươi không lẽ quên rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.