Đối Thủ Tình Trường

Chương 2: Nơi hang sâu chân truyền tuyệt kỹ




Tay Trình Ngộ Sâm suýt nữa đã chạm được vào lưng Thư Tình, sau đó chỉ cần dùng sức một chút, cô có thể hoàn toàn bị anh ôm lấy.

Nhưng vì câu nói lạnh như băng của Cố Chi.... Thư Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó không hề do dư mà đi qua Trình Ngộ Sâm, nhào vào trong ngực Cố Chi.

Cô nức nở nghẹn ngào như con mèo nhỏ, nước mắt rơi xuống như mưa, chỉ nhìn bóng lưng cô cũng khiến người khác không đành lòng.

Tay Trình Ngộ Sâm dừng lại giữa không trung, yên lặng nhìn hai người đang ôm nhau. Nếu không phải hoàn toàn tin cậy, làm sao cô lại có thể thu lại sự sắc bén với anh, lại lộ ra một mặt trẻ con như vậy đây?

Mà khi Cố Chi trầm mặc ôm lấy người trong ngực, lại nhìn chằm chằm vào Trình Ngộ Sâm, sắc mặt căng cứng, ánh mắt lạnh lùng.

Trình Ngộ Sâm đột nhiên cảm giác điều này thật buồn cười, anh giống như một người ngoài cuộc, xâm nhập vào một cảnh đẹp hài hòa. Anh bình tĩnh thu lại bàn tay giữa không trung, đi về phía cầu thang.

Khi hai người đi thoáng qua, anh nghe thấy Thư Tình khàn giọng nói khẽ với anh: “Tổng giám, cảm ơn anh.”

Ngón tay ở dưới ống tay áo hơi cong lên, có chút cảm giác kỳ lạ lan từ đầu ngón tay vào đáy lòng, hơi ngứa, mang theo tiếc nuối và bất đắc dĩ, giống như do không thể ôm được mà thổn thức.

Bước chân hơi dừng lại, anh cười như không cười quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Thư Tình ngẩng đầu lên từ vai người kia, đôi mắt vẫn sũng nước nhìn anh, đôi mắt hồng hồng rất dễ khiến người ta nhớ tới một loài động vật nào đó.

Anh định hời hợt nói câu: “Không có gì”, tìm lại một chút trầm tĩnh cho chính mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mềm mại như vậy, Trình Ngộ Sâm giật mình, thậm chí anh còn không biết nên nói gì, rốt cuộc đành phải xoay người rời đi.

Bước chân của anh không hề bình tĩnh thong dong, ngược lại còn mang chút cảm giác như chạy trối chết.

Cứ như vậy mà đi?

Nếu như cứ đi như vậy, cô sẽ không tới công ty nữa, mà anh cũng sẽ lẻ loi một mình rời khỏi thành phố Am bay đến thành phố càng bận rộn, càng lạnh như băng. Từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, cuộc sống của anh sẽ trở lại bình thường... là cuộc sống không hề thú vị như trước kia.

Bước chân Trình Ngộ Sâm từ từ chậm lại, cuối cùng dừng ở cửa thang máy, làm ra một quyết định trọng đại.

Sau đó anh xoay người đi dọc theo đường lúc nãy.

Trên sân thượng, người đàn ông mặc tây trang sạch sẽ phẳng phiu một lần nữa bước vào thế giới hai người, rút phong thư từ chức cười rất ưu nhã thong dong, đưa trả bức thư đó về trước mặt Cố Chi, sau đó nói với Thư Tình: “Xin lỗi, trong kỳ thực tập công ty không nhận đơn từ chức. Nếu như cô đã quyết tâm và đã định, sau khi hoàn thành kỳ thực tập rồi quyết định tiếp.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thư Tình, anh tinh tế nói: “Về chuyện nhà của cô ở đây, tôi cho cô nghỉ phép ba ngày, đợi đến khi cô hết bận rộn, lại trở về công ty cũng không muộn.” Anh dừng lại một chút, cười nói: “Cô cũng biết thành phố A nói lớn koong lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu cô thực tập ở New Direction mà vô cớ tạm rời cương vị công tác, chỉ sợ ảnh hưởng rất lớn tới công việc sau này.”

Sau gọng kiếng vàng, ánh mắt Trình Ngộ Sâm yên tĩnh ưu nhã, khoan thai tự đắc như quý tộc, ba phần khách khí, bảy phần thong dong. Mà chỉ có mình anh biết, khoan thai tự đắc chẳng qua vì muốn ngụy trang để che dấu nội tâm ích kỷ.

Ánh mắt Cố Chi càng lạnh như băng, nhàn nhạt nói: “Trình tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện.”

Ánh mắt Trình Ngộ Sâm dừng nơi hai bàn tay giao nhau: “Xin lỗi, tôi còn có việc, sợ rằng không rảnh để nói chuyện cùng anh.”

Nói chuyện gì? Quyền sở hữu Thư Tình?

Anh từ chối cho ý kiến, xoay người rời đi, một lần nữa biến thành Eric khuôn mặt tinh trí trên bìa tạp chí, kỳ tài buôn bán không ai bì nổi.

“Ở đây chờ anh.” Một giây sau, Cố Chi buông tay Thư Tình, cầm đơn từ chức trong tay cô, vẻ mặt không thay đổi đuổi theo.

Trước khi cửa thang máy kịp khép lại, anh đuổi tới kịp, Trình Ngộ Sâm ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt an tĩnh tối đen của anh.

Hai người đàn ông đứng im trong thang máy, chỉ có con số màu đỏ không ngừng chuyển đổi.

Cố Chi nói: “Tôi không biết anh có chủ ý gì nhưng mà xin lỗi, sợ rằng Thư Tình sẽ không đến New Direction nữa.”

“Anh là thầy của cô ấy sao?” Trình Ngộ Sâm mỉm cười, không để ý tới lời nói của Cố Chi: “Tôi cho rằng chỉ có phụ huynh mới có quyền giám hộ, không ngờ hôm nay người giáo sư nhân dân cũng vô cùng lo lắng, rất quan tâm chăm sóc học sinh.”

“Tôi cũng vậy, tôi không ngờ đường đường một tổng giám của công ty quốc tế cũng sẽ coi cọng một nhân viên bình thường như vậy. Vì giữ người ở lại mà không tiếc tự hạ thân phận, lấy cái lý do vô cớ tạm rời cương vị công tác để uy hiếp.”

Trình Ngộ Sâm cúi đầu cười vài tiếng, dùng tư thái ưu nhã bình tĩnh không nóng không nội nhìn vào mặt Cố Chi: “Tôi cho rằng, cái gọi là nhà tư bản, chính là biết được cách lợi dụng tư bản trong tay, đạt được mua bán mà mình muốn, đây không gọi là uy hiếp mà gọi là thông minh.”

Đôi mắt Cố Chi trầm xuống: Mua bán?” Anh không do dự cầm lấy thư từ chức trong tay, gọn gàng linh hoạt xé thành hai nửa, không hề chớp mắt nhìn Trình Ngộ Sâm: “Có lẽ khoe khoang bản thân mình thông minh hơn nữa, trên thương trường không vụ mua bán nào không thành, tiếc là, lòng người không phải để mua bán, sợ rằng giờ phải khiến anh thất vọng rồi.”

Thang máy dinh một tiếng dừng lại ở lầu một, bên ngoài một đám người đang đợi nhưng trông thấy hai người đàn ông lạnh như băng đang giằng co, không ai dám đi tới.

Trình Ngộ Sâm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Chi sau mắt kiếng, cười như không cười hỏi anh: “Trên thế giới này còn rất nhiều, rất nhiều đồ có thể sử dụng tiền và quyền để mua được, không thử một lần, anh làm sao biết tôi không mua được?”

Cố Chi cũng cười, dùng ánh mắt lạnh lùng khinh thường nhìn anh ta: “Vậy anh thử một lần để tôi thấy được bản lĩnh của anh. Nhưng mà tôi nhắc nhở anh một câu, hãy chuẩn bị khăn tay và góc tối trước để chào đón thất bại anh chờ mong đã lâu đi.”

Sau khi nói xong câu đó, anh không quay đầu lại mà đi ra khỏi thang máy, sau đó đi vào thang máy ngắm cảnh ở đối diện.

Trình Ngộ Sâm cũng đi ra thang máy, nhìn người đàn ông kia dùng tư thái lạnh lùng tự tin nhìn xuống mình, đột nhiên không còn thấy vui vẻ.

Anh biết rõ, chính mình không chắc chắn như vẻ bề ngoài, người đàn ông kia nói đúng, có lẽ có những thứ không phải có tiền có quyền là có thể mua được, giống như lòng người hay tình cảm.

Vào lúc này, Trình Ngộ Sâm mà mọi người ngửa mặt nhìn lên, cũng trở thành một người phàm nhỏ bé, đứng ở dưới ngưỡng vọng nhìn hai người nắm tay.

Thậm chí anh không biết vì sao mình chỉ tràn đầy khát vọng và chấp niệm với cô bé này, nhưng trong lòng có một tinh thần không chịu thua nói cho anh biết, sau khi mất đi nhiều như vậy, vì sao không tranh thủ đoạt vật mình muốn?

Sau khi anh trở thành cô nhi, không có hối hận mà qua sự cố gắng của bản thân mới tới được vị trí huy hoàng hôm nay, chẳng lẽ không đáng giá có được chút khát vọng sao? Chẳng lẽ không nên tìm một chút gợn sóng trong cuộc sống bình thường trước kia sao?

*

Lúc Cố Chi trở lại sân thượng, Thư Tình đang thất hồn lạc phách đứng ở đó, chuông điện thoại vang lên không ngừng.

Ánh mắt anh vẫn trầm mặc và lạnh như băng, lấy điện thoại trong tay cô, giúp cô nhận cuộc gọi của Thư Tuệ Dĩnh.

Nghe thấy đầu kia truyền tới giọng nói đàn ông, Thư Tuệ Dĩnh ngẩn người, nhìn lại màn hình một chút, đúng là điện thoại Thư Tình: “Xin hỏi cậu là....”

“Cháu là Cố Chi.” Bốn chữ đơn giản, thong dong tỉnh táo.

Thư Tuệ Dĩnh tiêu hóa một lúc mới nhớ Cố Chi không phải ai khác, mà chính là thầy giáo tiếng Pháp của Thư Tình.

“Thầy Cố?”

“Đúng rồi.”

Bà kinh ngạc hỏi: “Cậu.... cậu ở cùng Thư Tình? Không, sao cậu lại ở chỗ này?”

Cố Chi nhìn Thư Tình, ánh mắt bình tĩnh: “Cháu ở cùng với cô ấy.”

Thư Tuệ Dĩnh hoàn toàn không dám nghĩ nhiều, chỉ nói theo bản năng: “Tôi biết rõ cậu ở cùng con bé, bởi vì tôi gọi vào điện thoại của con bé mà!”

Đối phương dừng một chút, sau đó nói cho bà biết: “Ý của cháu, chúng cháu có quan hệ người yêu.”

“....” Thư Tuệ Dĩnh đứng ở cửa phòng bệnh, đột nhiên cảm thấy, buồn khổ đã bị kinh hãi ép xuống.

Sau khi Cố Chi cúp điện thoại, yên lặng nhìn Thư Tình, bởi vì quá thương tâm, ngay cả việc anh chưa đực cô đồng ý đã tuyên bố quan hệ hai người, cô cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, trầm mặc không nói.

Anh rất muốn hỏi cô rốt cuộc tổng giám Trình xuất hiện ở đâu mà theo đuổi, cũng muốn lay cô tỉnh lại, hỏi cô vì sao trong thời điểm kho khăn nhất lại chọn cách bỏ qua anh, mà lý do lại buồn cười như thế —— sợ anh không dạy học được!

Nhưng tất cả cảm xúc không thể bộc phát vào lúc này, anh cố gắng đè những nôn nóng và không vui trong lòng, anh cầm lấy tay cô: “Không quay về thì mẹ em sẽ lo lắng.”

Trong nháy mắt cô co rúm người lại, không muốn đối mặt với sự thật, càng không muốn nhìn thấy thân thể lạnh như băng của ông nội lần nữa.

Chỉ tiếc Cố Chi nắm chặt lấy tay cô, không cho cô cơ hội thoát đi. Gió trên sân thượng đưa lời nói trầm thấp của anh đến bên cô: “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”

Đôi mắt Thư Tình lại ướt nước, cuối cùng cô không cự tuyệt nữa, kệ anh nắm tay cô đi vào hành lang.

*

Ông nội rời đi đã nằm trong dự liệu của gia đình, từ khi ông nằm viện, trong lòng mọi người đều biết rõ ngày này sẽ đến.

Ngoại trừ Thư Tình, những người còn lại dù thương tâm những tâm tình không đến mức không khống chế đực như cô.

Thư Tuệ Dĩnh nuốt lời vào trong bụng, ánh mắt phức tạp nhìn hai bàn tay nắm chặt của Cố Chi và Thư Tình. Thư Tình thấy ánh mắt của bà, cố gắng rút tay ra, nhưng Cố Chi dùng sức nắm chặt lại, cúi đầu xuống nói một câu: “Sớm muộn cũng phải đối mặt.”

Thư Tình dừng một chút, gật đầu, không giãy nữa.

Hai ngày sau, cả nhà đều bận rộn việc hậu sự của ông nội, hỏa táng, gác đêm, nhập thổ vi an, ngoại trừ buổi tối ở trong khách sạn, thời gian còn lại Cố Chi đều đi cùng.

Thư Tuệ Dĩnh cố gắng nói chuyện với con gái, nhưng Thư Tình kéo tay bà, mệt mỏi nói: “Để sau đi ạ.”

Cho dù là chuyện Cố Chi hay chuyện ộng nội, tạm thời cô không có sức để nói chuyện.

Cho dù ông từng là nhân vật quan trọng như thế nào trong sinh mệnh cô, nhưng cuối cùng lại hóa thành tro bụi chôn sâu dưới đất.

Thư Tình trầm mặc nhìn bia mộ trước mặt, đặt hoa tươi trong ngực lên đất, một lần cuối cùng đỏ vành mắt trước ảnh chụp ông.

Sau này trong cuộc đời buồn chán, sẽ không còn ông yêu thương và làm bạn cùng cô rồi.

Hóa ra đây chính là cái giá lớn phải trả cho sự trưởng thành, không ngừng nhận được những tri thức và kinh nghiệm phong phú trong đời nhưng cũng đồng thời không ngừng tạm biệt những gì ngày xưa, kể là người cô yêu và người yêu cô.

Thư Tuệ Dĩnh ôm chặt lấy bả vai con gái, lặng lẽ giúp cô duy trì, Cố Chi đứng sau hai người, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Thư Tình.

Sau đó, anh nghe thấy Thư Tình cúi đầu nở nụ cười: “Mẹ, mẹ yên tâm, sau ngày này, con sẽ tỉnh lại, tiếp tục là Thư Tình vui vẻ vô ưu vô tư.”

Bởi vì đó là hy vọng của ông nội.

Mà sau khi tất cả đã kết thúc, cuối cùng đã tới lúc Cố Chi đối mặt với mẹ vợ tương lai.

P/s: Con rể xấu cũng phải gặp mẹ vợ là đây ╮ (╯▽╰ )╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.