Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 43: Suy Nghĩ Lại




- Nếu đã là hợp tác thì cũng nên có thái độ hợp tác đúng không? Chúng tôi không những muốn được phân chia ½ lợi nhuận, mà còn muốn giữ 50% cổ phần của Công ty Đường Thủ. Hơn nữa ít nhất phải sắp xếp một số vị trí quan trọng cho người của chúng tôi. Ví dụ như Phó Chủ tịch thường trực HĐQT, Phó Tổng giám đốc thường trực. Chỉ có như vậy mới có thể khiến nhân dân Duy Cơ Tư đổ mồ hôi công sức. Việc kinh doanh của các người thực ra cũng là việc dùng đao liếm máu mà thôi. Đừng có tưởng chúng tôi không biết gì. Gần đây nghe nói Đường Thủ đạo hỏa binh với Củng Âm giáo mấy lần, chắc số người bị thương vong cũng không ít có đúng không. Hơn nữa, Đường Thủ đạo đã đưa ra thông báo thu nhỏ phạm vi kinh doanh, “địa bàn” khó khăn lắm mới giành được lẽ nào lại để Củng Âm giáo chiếm đi. Đến lúc đó người ta càng ngày càng lớn mạnh, còn Đường Thủ đạo thì càng ngày càng nhỏ bé. Cuối cùng, việc bị Củng Âm giáo thôn tính chỉ là điều sớm muộn mà thôi. Thái Tâm, cô nói xem, việc chúng tôi nắm 50% cổ phần có quá đáng không? So với việc bị người ta thôn tính, thì chi bằng hãy chia một nửa cho chúng tôi. Chúng tôi có thể hợp tác để công kích Củng Âm giáo. Cô hãy suy nghĩ đi.

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

- Đường Thủ đạo càng ngày càng khó sống rồi, nghe nói kho đạn dược bị nổ, thương vong đến hai trăm người, trong đó có cả một trong tứ đại hộ pháp – Thốn Đinh. Hôm nay thái độ của Lôi thần như vậy đã quá là mềm rồi. Nếu không, ha ha, các người có tư cách quái gì mà đàm phán chứ.

Thiên Đao hừ lạnh nói.

Sắc mặt của Thái Tâm càng lúc càng khó coi, không ngờ điểm cố yếu của mình đã bị người ta biết, như vậy còn định che mắt ai chứ?

- Chuyện lớn như vậy tôi không làm chủ được, nhưng khi về tôi sẽ hỏi tổng bộ rồi sẽ thông tin sau.

Thái Tâm nói, sau đó liền dẫn người ra về.

- Tôi cho các người thời gian ba ngày.

Diệp Phàm truyền đến một câu cuối cùng.

- 50% liệu có nhiều quá không, e rằng bọn họ thà chịu bị thôn tính chứ không chịu hợp tác với chúng ta thôi.

Bao Nghị nói.

- Nếu cậu là Dã Nhị Điền thì cậu có để kết cục đó xảy ra không?

Diệp Phàm cười nói.

- Theo lý mà nói nên lựa chọn hợp tác với chúng ta, nếu như Củng Âm giáo lớn mạnh rồi thì sẽ nguy đến cả môn phái Đường Thủ đạo. Tuy nhiên, nếu như bọn họ cam tâm để Củng Âm giáo lớn mạnh thì chúng ta cũng bị nguy hiểm theo.

Bao Nghị nói.

- Thôn Dã Nhị Điền sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế đâu, Củng Âm giáo lớn mạnh là việc không ai mong muốn nhìn thấy cả.

Diệp Phàm nói.

Buổi sáng ngày hôm sau, Phó giáo chủ của Củng Âm giáo Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng dẫn theo bốn thủ hạ xuống.

Thủ ha không dẫn theo nhiều, đương nhiên cũng là để thể hiện việc bọn họ đến là để đàm phán chứ không phải đánh nhau.

- Các người còn có mặt mũi đến đây à?

Đường Châu Ái hừ lạnh nói.

- Thù hận của hai bên chúng ta đã kéo đài hơn 1000 năm nay rồi. Hai bên đều thương vong thảm trọng. Chúng tôi biết, thù oán này không thể hóa giải trong ngày một ngày hai, cho nên hôm nay chúng tôi đến đây không để nói về thù oán của hai bên nữa, mà chỉ nói về việc kinh doanh mà thôi.

Nạp Đức nói.

- Không nói về thù hận à, ha ha, người bên phía chúng tôi gấp mấy lần của các người. Hơn nữa, mỗi lần đều là các

người chủ động công kích. Nhân dân Duy Cơ Tư rất yêu hòa bình, nhưng đối với kẻ xâm chiếm thì chúng tôi sẽ kiên quyết chống lại.

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

- Các hạ là?

Nhìn thấy Diệp Phàm ngồi ở vị trí chủ, còn Đường Châu Ái ngồi bên cạnh, cho nên Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng đều âm thầm kinh ngạc, ánh mắt không ngừng đánh giá Diệp Phàm.

- Là Lôi thần của tộc người Nạp Tây Mễ chúng tôi.

Đường Châu Ái nói.

Hèn gì. Các người đúng là đã tìm được Lôi thần rồi.

Nạp Đức sắc mặt trầm lại, nói.

- Đối với điều kiện mà các người đưa ra chúng tôi đã thương lượng và không thể chấp nhận được, quá nhiều. Nếu như 200 triệu USD thì còn có thể suy xét.

Liễu Thiền Anh Hồng muốn kết thúc đàm phán sớm, ở đây thật sự rất không an toàn.

- Giết chết hết bọn chúng đi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu lớn.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Phàm chau mày hỏi.

- Lôi thần, bên ngoài đột nhiên đến cả vạn người, yêu cầu chúng ta giết chết mấy tên này để báo thù cho người Nạp Tây Mễ.

Lý Cường đi vào nói.

- Đường đảo chủ, ra ngoài xem một chút đi.

Đường Châu Ái liền đi ra ngoài.

Không lâu sau đã trở lại, nói:

- Bọn họ không muốn đi, tất cả đang quỳ xuống nói muốn gặp Lôi thần.

Diệp Phàm đành phải đi ra ngoài, những tiếng kêu la ầm ầm, khi Diệp Phàm đến, tất cả vẫn đang quỳ dập đầu xuống dưới đất.

- Lôi thần, hãy giết bọn chúng đi.

- Lôi thần, hãy báo thù cho chúng tôi.

Lúc này Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng đang nhìn ra ngoài, người run cầm cập. Nếu như Lôi thần không ngăn lại được đám người kia thì e rằng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Còn đám thủ hạ kia thì đã đứng không vững nữa rồi, sắc mặt trắng bệch cắt không nổi một giọt máu.

- Hãy đứng im một chút cho tao.

Nạp Đức mắng, thực ra, y cũng sợ chẳng kém gì cả, sắp tè ra cả quần rồi.

- Hỡi những người con của Nạp Tây Mễ, mọi người đều là anh hùng. Nhưng phải nên phân biệt một chút. Hôm nay bọn họ đến đây để đàm phán, chứ không phải để đánh nhau. Do đó nếu chúng ta giết bọn họ, bọn họ sẽ trở lại để đòi công đạo. Hãy yên tâm, có tôi ở đây, mọi người sẽ không phải chịu thiệt đâu. Người Nạp Tây Mễ dũng cảm, chúng ta mãi mãi bất bại.

Những tiếng hào hùng của Diệp Phàm lập tức át đi những tiếng kêu la.

- Hãy giải tán đi.

- Chúng tôi không về, nhất định phải giết bọn chúng. Bọn chúng đã giết người thân của chúng tôi.

Bốp ~ một tiếng.

Người đứng đầu bị Hồng Tà giáng cho một cái tát, cả người ngã dúi xuống đất.

- Dám la ó với Lôi thần, các người có muốn bị Lôi thần trừng phạt không? Hãy mau chóng trở về, nếu không, Lôi thần mà tức giận thì các ngươi cũng xong đấy.

Hồng Tà và Thiên Đao cùng nói.

- Đi về thôi, Lôi thần sẽ đòi công đạo cho chúng ta.

Có người lên tiếng, đám người dần dần giải tán.

- Các người thật sự thành ý đến chứ?

Sau khi trở về, Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Đương nhiên rồi, nếu không, chúng tôi đã không đến đây. Đối với chúng tôi mà nói, đây là một nơi đáng sợ.

Nạp Đức nói.

- Tôi cũng không dong dài với mấy người nữa. Con số cuối cùng là 1,5 tỷ USD, thiếu một đồng cũng không được. Tôi cho mấy người thời gian ba ngày, phải đem tiền đến đây. Nếu sau hai ngày mà không có câu trả lời, chúng tôi sẽ giết trước 100 người còn sống kia. Sau đó ném xác xuống biển làm mồi cho cá.

Diệp Phàm hừ nói.

Người của Hồng Ma Tây Lượng Quốc rất tôn trọng người chết, Nạp Đức tức giận xanh mặt rồi.

Hai người nói phải về thương lượng một chút, rồi đi luôn.

- Liên hệ với Công ty Đường Thủ, nói là hai “con cá” lớn đang trở về Củng Âm giáo. Có thể đánh tàn phế, nhưng không được đánh chết. Hơn nữa, còn phải công khai là người của Công ty Đường Thủ làm mới được. Không được để đối thủ đàm phán của chúng ta hiểu nhầm tâm ý của chúng ta mà.

Diệp Phàm nói với Lý Cường.

- Cách này hay lắm, ha ha, tin rằng mỹ nữ Thái Tâm sẽ bằng lòng làm chuyện này thôi. Tuy nhiên, chỉ sợ bọn họ không nghe, đánh chết người rồi không có người về thông báo thôi.

Hồng Tà nói.

- Bọn họ dám không nghe lời thì tôi sẽ tiêu diệt hết.

Diệp Phàm rất bá đạo.

Không lâu sau truyền đến tin tức, bọn họ đồng ý làm. Tuy nhiên bọn họ nói lực lượng không đủ, yêu cầu bên phía Diệp Phàm cử người hỗ trợ.

- Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng phỏng chừng đều có thân thủ tiên thiên. Còn bên Công ty Đường Thủ một mình Thái Tâm có thể đối phó với một người.

Thiên Đao và Hồng Tà đi nữa là đủ. Tuy nhiên, phải để cho Thái Tâm lộ diện nhé. Hơn nữa lần này cũng phải trả tiền, hai tên phó giáo chủ mỗi tên 20 triệu USD là được rồi.

Diệp Phàm nói.

Lý Cường liền đi liên hệ, không lâu sau quay lại cười khan nói:

- Bọn họ tức giận, nói là người có phải làm bằng vàng đâu.

- Chẳng lẽ bọn họ bằng lòng để mất cơ hội này?

Diệp Phàm hừ nói.

- Bọn họ nói Nạp Đức để chúng ta xử lý, còn Liễu Thiền Anh Hồng thì bọn họ tự giải quyết. Xong sẽ trả 20 triệu USD.

Lý Cường nói.

- Nếu đã keo kiệt như thế thì cứ để Thái Tâm bị thương đi. Mẹ kiếp,mới kiếm được 20 triệu USD.

Không ngờ Diệp Phàm còn chê ít.

Buổi sáng ngày hôm sau truyền đến một thông tin.

Củng Âm giáo và Công ty Đường Thủ lại đánh nhau nữa, kết quả hai bên đều thương vong mười mấy người. Ngay cả Thái Tâm cũng bị trọng thương. Nguyên nhân là Liễu Thiền Anh Hồng và Nạp Đức trên biển bị người của Công ty Đường Thủ công kích, cuối cùng bị tàn phế rồi.

Buổi chiều hôm sau có người đến rồi.

Công ty Đường Thủ cử người đến ký bản hợp tác với Duy Cơ Tư, hai bên mỗi bên giữ 50% cổ phần của Công ty Đường Thủ.

Tuy nhiên, nhân vật số 1 của công ty này phải do Đường Thủ đạo phụ tract sắp xếp. Còn Diệp Phàm cũng đồng ý thành lập tổ bảo an thực hiện nhiệm vụ đảm bảo an ninh cho Công ty Đường Thủ.

Còn về những người tham gia quản lý công ty, mấy ngày nữa sẽ do Đường Châu Ái sắp xếp.

Mà Củng Âm giáo trực tiếp dẫn nhân mã đến Duy Cơ Tư, trực tiếp dùng 1,5 tỷ USD để đổi lại số người bị chết của họ.

Việc bên này ổn thỏa rồi, Diệp Phàm liền dẫn người trở về TQ.

Đương nhiên, đối với Duy Cơ Tư tuy bị chết khá nhiều người, nhưng về mặt tiền tài thì lại kiếm được một số lớn.

Việc quy hoạch lại đối với quần đảo Duy Cơ Tư, Đường Châu Ái đã có kế hoạch cụ thể rồi. Tập đoàn mấy ngày hôm nay đã hoạt động binh thường, Diệp Phàm cũng đỡ phải lo nhiều.

Tuy nhiên, ngày hôm sau Kiều Báo Quốc đến văn phòng của Diệp Phàm.

- Em rể, khu Lục Loan đến giục tiền rồi.

Kiều Báo Quốc nói.

- Không phải đã cấp 200 triệu cho bọn họ rồi sao?

Diệp Phàm nói.

- Lúc đầu cậu đồng ý cấp cho họ 500 triệu đấy.

Kiều Báo Quốc nói.

- Ha ha, lúc đầu là lúc đầu mà. Hiện tại liệu có phải cân nhắc lại một chút không?

Diệp Phàm nói.

- Cũng phải, đồng chí Phong Hồ Ninh cũng cho rằng 500 triệu là quá nhiều đấy.

Kiều Báo Quốc nói.

- Vậy anh nói có cấp nữa hay không?

Diệp Phàm cười nói.

- Hiện tại đồng chí Nhậm Thời Mãn đang phân quản công tác của khu Lục Loan. Ha ha, việc này, cậu hãy đưa ra chủ ý đi. Tôi chỉ làm theo là được rồi. Hơn nữa, Phong Hồ Ninh không muốn cấp nữa rồi. Nếu cậu cũng như vậy thì trước tiên hãy kéo dài thêm một thời gian nữa.

Kiều Báo Quốc cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.