Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 38: Đến Cuối Cùng Vẫn Là Lừa Dối




- Không giống đâu, thủ đoạn ảo ảnh này không giống với của ta. Nếu ta đoán không lầm thì nó có liên quan đến chú ngữ.

Ngươi nhìn kỹ đi, mỗi lần Xa Thiên công kích, trong chồng đá sẽ bắn ra những hình như thập giá, trăng lưỡi liềm.

Cái này khá giống với thủ đoạn của mấy tên chú sư vừa công kích ngươi. Ta nghi ngờ những tên chú sư chú sĩ này có hợp tác với Củng Âm giáo, có lẽ đến vì tảng đá kia.

Thế nhưng bọn chúng vẫn không cách nào tìm được bí mật nằm ở đâu. Ta nghĩ, phải chăng có một cao thủ đại chú sư được an táng trong tảng đá kia.

Mà người này có hận thù với đám người đưa ma. Tên kia cho dù chết rồi cũng muốn phá hỏng ngôi mộ của vị chú sư đó.

Mà đại chú sư đương nhiên sẽ không dễ dàng để y phá hủy nơi an táng của mình, cho nên mới tạo ra những biện pháp phòng bị này. Huyễn Ma nói.

- Huyễn Ma, ông nói xem, nếu chúng ta có thể khống chế được tiếng chuông có phải cũng có thể khống chế được đội ngũ đưa ma khổng lồ này không? Những cương thi này tuy rằng công lực không cao lắm, nhưng người công lực thấp nhất cũng đến Tam, Tứ đẳng. Hình như cũng có một số người thân thủ cao. Diệp Phàm bất chợt nảy ra ý nghĩ.

- Ngươi muốn sở hữu đội ngũ cương thi này sao?

Huyễn Ma hỏi.

- Đương nhiên, đây chính là một đội quân hùng hậu đấy. Chỉ cần khống chế bố trí chúng xung quanh nhà cũ của chúng ta. Vậy bọn chúng liền trở thành đội ngũ bảo vệ tư nhân rất nghe lời rồi. Hơn nữa, bởi vì bọn chúng không có suy nghĩ, cho nên, hoàn toàn để cho chúng ta định đoạt, đúng không nào? Diệp Phàm nói.

- Điều này có lẽ không dễ đâu, muốn khống chế được bọn chúng trước tiên phải giải được bí mật của tiếng chuông này. Điều này rất khó, ngay cả việc nó phát ra từ đâu chúng ta cũng chẳng rõ thì biết giải thế nào?

Không những thế, nếu như làm không khéo, không khống chế được, đám cương thi này loạn lên thì rất nguy hiểm.

Thậm chí sẽ nguy hại đến người nhà của ngươi thì làm thế nào? Ta thấy điều này không thể thực hiện được. Trừ phi ngươi lấy được sự thừa kế của tiếng chuông này.

Bằng không đừng mạo hiểm. Đầu óc Huyễn Ma vẫn rất tỉnh táo.

- Cũng đúng. Vậy chúng ta hãy động thủ bây giờ đi. Dứt khoát xông thẳng đến cột đá phát ra tiếng chuông là được. Tôi nghĩ, chỉ cần có thể làm cho tiếng chuông ngừng hoạt động là bọn Xa Thiên có thể đi ra thôi. Diệp Phàm nói.

- Chỉ có thể như thế thôi, động thủ đi. Huyễn Ma nói, Diệp Phàm ra hiệu bằng tay, các tổ tự phân công công việc.

Diệp Phàm tung người lên không, dây Thiên thiết như một con rắn dài quất về phía cột đá phát ra tiếng chuông kỳ lạ trong không trung.

Còn đám người Thiên Đao và Hồng Tà nháy mắt đã đi đến trước mặt Xa Thiên, Lạc Phi, Bao Nghị, bởi vì xuống tay rất đúng lúc, mấy người bọn họ phản ứng lại lao đến tấn công đám người Thiên Đao. Bởi vì công lực kém xa, cho nên, chỉ trong vài giây liền điểm huyệt được đám người Xa Thiên, ném ra chỗ xa. Bằng không, đám người này đầu óc không tỉnh táo, đánh lung tung cũng rất phiền phức.

Có điều, mấy binh lính Nạp Tây Mễ không ngờ cũng giơ súng lên công kích.

Diệp Phàm không có cách nào khác, sợ ngộ thương người mình, đành phải hạ lệnh có thể điểm huyệt được thì điểm. Điểm huyệt không được thì giết.

Tang

Cột đá kia bị dây Thiên thiết quất liền phát ra âm thanh vang dội. Ầm, Diệp Phàm lập tức cảm thấy như tim bị chấn động, cả người không ngờ không khống chế được, ngã xuống đất.

Còn đám cương thi bên dưới mười mấy tên ùa lên tấn công về phía này.

Ầm ầm ầm

Dây Thiên thiết của Diệp Phàm quất đám cương thi một cái, không ngờ quất không chết. Phải quất chúng thành hai mảnh thì chúng mới không thể cử động được nữa.

Cũng tốn một lúc mới tiêu diệt được mười mấy tên, còn đám Thiên Đao cũng đã lao qua đánh đấm loạn xạ với đám cương thi.

Diệp Phàm lại quất dây Thiên thiết về phía cột đá. Đúng lúc này, quan tài lại bùm một tiếng vang dội.

Một cánh tay to đầy lông lá vươn ra vẫy về phía cột đá trong không trung, cột đá kia liền bay đến trên bàn tay đó.

Cánh tay đó rất dài, giống như của vượn tay dài, vươn ra khỏi quan tài gần hai mét rồi mà vẫn chưa thấy thân thể đâu.

Diệt Hồn thương đâm xuống, lúc đến gần quan tài kia, tám tên vạm vỡ nâng quan tài không ngờ nhảy lên không trung, quan tài tung lên độ cao hơn 30m trong không trung đầy quỷ dị.

Sau đó xoay tròn, quan tài như thể tảng đá vun vút nặng nề áp xuống người Diệp Phàm. Một quan tài khổng lồ như vậy khiến người ta có cảm giác như bị một chiếc xe tải hạng nặng đè xuống.

Lại thêm âm khí tại nơi này quá nặng, một vòng khí áp lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, hình thành trong không trung, siết lấy người Diệp Phàm.

Vòng khí áp lại là màu lam, mắt thường có thể nhìn thấy. Diệp Phàm cảm thấy dường như có một ngọn núi đè xuống.

Muốn mau chóng tránh ra, thế nhưng, vòng khí áp cứ như đạn đạo, có khả năng khóa chặt mục tiêu.

Diệp Phàm lúc này cảm giác như bản thân rơi vào hồ chứa kéo siêu dính, nhấc bước khó khăn vô cùng. Thấy quan tài sắp đè xuống. Thiên Đao vừa thấy, nhanh chóng phóng bảo kiếm ra, đâm phá vòng khí áp.

Thế nhưng, bảo kiếm của Thiên Đao lợi hại đến vậy mà cũng không phá nổi vòng khí áp. Vòng khí áp đó vẫn quấn lấy người Diệp Phàm.

Thiên Đao vội vàng nhảy tới bên cạnh Diệp Phàm, đấm một quyền lên trên, một luồng nội khí cuồn cuộn đánh thẳng đến vòng khí áp.

Rầm rầm rầm

Thiên Đao đánh liên tiếp 7-8 quyền, không ngờ chỉ có thể khiến cho khí áp hơi nhích lên trên 2m.

Diệp Phàm cảm thấy áp lực giảm một chút cũng vội vàng tấn công lên trên, thế nhưng, vòng khí áp vẫn không xi nhê gì.

Thấy thứ kia sắp nện quan tài xuống, Diệp Phàm gầm lên một tiếng như thể sư tử rống. Thiên Loan đao bị hắn kéo căng, Diệt Hồn thương phá không bắn đi.

Keng

Như thể bắn tới tường đá cực dày, Diệt Hồn thương không ngờ bắn ngược trở lại. Diệp Phàm và Thiên Đao cảm thấy áp lực nhẹ đi không ít, nhanh chóng né sang bên.

Ầm ầm một tiếng cực lớn vang lên.

Diệt Hồn thương trực tiếp bắn vào trong đất ngay cả lưỡi thương cũng không thấy. Mặt đất lập tức nứt ra một lỗ hỏng to bằng cái sọt, nhìn xuống cũng không biết sâu bao nhiêu, dù sao trong lỗ cũng có luồng âm khí bay ra, lạnh lẽo vô cùng.

Bao Nghị tỉnh lại, liếc nhìn vào lỗ hổng, lập tức toàn thân cứng đờ, rùng mình một cái.

- Không phải bắn xuyên mặt đất rồi đấy chứ? Bao Nghị thì thầm một câu.

- Xuyên cái mẹ gì, chục mét là nhiều nhất. Thiên Thông tức giận hừ nói.

Rầm

Quan tài nện xuống đất, tám người khiêng quan tài chạm đất một cái lại tung người vào không trung.

- Lão Ma, ông không sao chứ? Diệp Phàm vội vàng hỏi.

- Vẫn ổn, thiếu chút nữa Lão Ma ta bị tiêu diệt rồi. Huyễn Ma cực kỳ bất mãn, nói.

- Ông dùng chút hồn khí kéo Diệt Hồn thương trở về đi. Diệp Phàm nói.

- Vậy sẽ tốn rất nhiều hồn khí, không được, ngươi hút trở về là được rồi. Huyễn Ma nói.

- Phải rồi, trong quan tài có một cánh tay lông lá. Tên bên trong rất ghê gớm. Diệt Hồn thương cộng thêm dây Thiên Thiết và Thiên Loan đao đều không được việc. Diệp Phàm nói.

- Không phải không được việc mà là tên kia quá mạnh. Có lẽ là một dạng cương thi. Hơn nữa, còn cao cấp hơn cả Phi cương. Không chừng còn là một cương thi cấp Niệm khí, vậy thì đám các ngươi có trò vui tìm đến rồi. Huyễn Ma không ngờ lại vui vẻ trên nỗi khổ của người khác.

- Cương thi cấp Niệm khí, vậy thì gọi là cương thi gì? Diệp Phàm chấn động hỏi.

- Loại này hẳn là thăng lên cấp vương rồi, gọi là Cương Thi vương. Thông thường đồng tử đều là màu lam. Vừa rồi trong quan tài tràn ra sương mù lam, có lẽ chính là một con Cương thi vương rồi.

Đương nhiên, cũng có khả năng là Bán niệm khí. Có điều, Diệt Hồn thương của ngươi ngay cả Thiên Đao sống sờ sờ còn phải e dè mà con cương thi này lại không sợ.

Có lẽ chính là một con Thi vương rồi. Hơn nữa, rất có khả năng là một con Thi vương cấp Niệm khí. Huyễn Ma nói.

- Cấp Niệm khí, Lão Ma, vậy chẳng phải là tất cả mọi người tiêu đời rồi sao? Lòng Diệp Phàm chợt lạnh lẽo.

- Theo lý thuyết hẳn là như thế. Huyễn Ma nói.

- Chẳng lẽ ông không có cách nào sao? Diệp Phàm hỏi.

- Lúc ta sống thì còn có thể chế ngự nó, hiện tại thân ta còn khó bảo toàn. Có điều, có lẽ vẫn còn hy vọng. Ngươi xem, bọn chúng không phải đang công kích chồng đá tam giác sao? Trong chồng đá nhất định có sự vật có thực lực cao hơn, ít nhất là tương dương, nếu không, chồng đá này đã đi tong từ lâu rồi. Huyễn Ma nói.

Trong quan tài lại tràn ra một làn khói lam đậm đặc, cánh tay lông lá kia phất một cái, hai binh lính người Nạp Tây Mễ liền kêu thảm thiết, bị kéo về phía quan tài.

Cánh tay lông lá ấn một cái trên người hai tên này, lập tức, một mùi khét truyền đến. Thân thể hai binh lính đó khô quắt lại.

Chỉ trong mấy chục giây đồng hồ, hai tên lính chỉ còn lại bộ da, ngay cả xương cũng bị mùi khét màu lam đó hấp thu.

Bịch, hai tấm da người hoàn chỉnh bị cánh tay đó ném xuống. Ai nhìn thấy cũng đổ mồ hôi lạnh.

- Công phu gì vậy? Bao Nghị nhịn không được, hỏi.

- Đây là chỗ lợi hại của Thi vương, ngay cả xương cũng có thể hút vào. Có lẽ con Thi vương này không thích hút da người, cho nên mới ném đi.

Huyễn Ma nói.

- Tấn công đi, không thể để nó lại hạ thủ nữa. Cánh tay kia dường như thấy món ngon, Xa Thiên bị nó hút lên không trung, Diệp Phàm liền kêu to.

Đủ mọi binh khí công kích về phía quan tài, Bao Nghị nâng súng máy hạng nhẹ bắn qua. Trương Ẩn Hào thì dùng súng trường bắn tỉa công suất lớn.

Pằng pằng pằng

Cánh tay lông lá dường như cũng biết là không vừa, không ngờ lui trở về. Có điều, lực công kích của Diệp Phàm và mọi người sau khi chạm đến quan tài thì đều bắn trở lại.

- Đá làm quan tài này có lẽ từng trải qua luyện vật, đạn và bom đều vô tác dụng. Huyễn Ma nói. Có điều, cánh tay lông lá vừa rụt lại, Xa Thiên đã được Xa Nhất Đao kéo trở về.

Thế nhưng công kích của mọi người vừa khựng lại, cánh tay đó lại duỗi ra. Lại có thêm hai binh lính xui xẻo nữa.

Mười mấy giây sau liền trở thành hai tấm da người. Gió lạnh từng đợt, lạnh lẽo không kể siết. Một mùi máu tươi tràn ngập xung quanh.

Diệp Phàm hút Diệt Hồn thương trở về, chắp lại với Thiên Loan đao, lại phóng ra một thương.

Xoẹt, cánh tay lông lá đột nhiên ấn xuống một cái, Diệt Hồn thương không ngờ bị ấn trở về, suýt chút nữa cho Diệp Phàm một nhát.

- Mẹ kiếp, ngay cả chủ nhân mày cũng muốn giết. Tấn công chồng đá tam giác cho ông. Diệp Phàm kêu lên. Cố ý tung người về phía chồng đá.

Quan tài quả nhiên trúng kế, đuổi theo Diệp Phàm. Có điều, Diệp Phàm phất tay một cái nhặt lên khẩu súng bắn hỏa tiễn vừa rồi Bao Nghị nhặt được, khoác lên vai, chạy xung quanh chồng đá bằng Thần hành thuật.

Dẫn dắt như thế không ngờ khơi dậy ý chí chiến đấu của cánh tay trong quan tài. Chỉ thấy trong cánh tay đó bốc lên một luồng khí lam nhấn xuống người tám tên cương thi vạm vỡ khiêng quan tài, tám tên như thể hút phải ma túy, cứ điên cuồng chạy theo Diệp Phàm.

- Thiên Đao, cậu dẫn mọi người tìm lối ra đi. Chỗ này là địa bàn của cánh tay đó, chúng ta chỉ cần ra được ngoài là không sao hết. Cánh tay đó dường như không dám ra khỏi chỗ này đâu. Diệp Phàm hô. Thiên Đao vội vàng sắp xếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.