Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 9: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: Linh Nhi ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Mị Nhi giống Quỳnh Hoa như vậy, làm sao có khả năng! Cho dù ông chưa từng gặp Mị Nhi, không biết dung mạo thật sự của con bé, nhưng mà ông biết Hồng Kiều luôn như hình với bóng với con bé! Hơn nữa các nàng đều biết Vãn Tình. 

“Có chuyện gì tìm con thế ạ?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt không chút kiên nhẫn chấm dứt suy nghĩ của Phượng Thanh Tường. 

Phượng Thanh Tường lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng Phượng Thiên Mị ngạo mạn lười biếng đi vào, bất kể Thiên Mị có thái độ gì, trên người vẫn luôn tản ra khí chất cao quý lạnh lẽo kiêu ngạo, làm cho người ta không thể bỏ qua. 

Phượng Thiên Mị vốn không thích việc có người nói với nàng mấy câu thì muốn nàng ngoan ngoãn đi đến, cảm giác chính mình không còn mặt mũi cùng tôn nghiêm, đây cũng không phải là cách hành xử của nàng.  

Nhưng mà, nhớ tới hôm nay Phượng Thanh Tường cầu xin tha thứ cho nàng vài lần, còn không tiếc lấy mạng tạ tội, điều này chứng minh, ở trong lòng ông, vẫn nhận nữ nhi này. 

Cho nên, nàng mới cho ông mặt mũi, tuy rằng nàng không cần ông vì nàng mà cầu xin tha thứ, nhưng mà có đôi khi người làm việc, là ở tâm. 

“Chuyện, hôm nay …” Phượng Thanh Tường vốn muốn hỏi Phượng Thiên Mị một chút, nhưng mà vừa thấy Phượng Thiên Mị như vậy, câu hỏi không thể nào thốt ra được.  

Tất nhiên Phượng Thiên Mị biết Phượng Thanh Tường muốn hỏi cái gì, cho nên không đợi Phượng Thanh Tường hỏi xong câu hỏi, ngắt lời, nói: “Con biết phụ thân có rất nhiều nghi hoặc, con cũng không muốn nói nhiều với người, nhưng mà, con phải nhắc nhở phụ thân. Con sẽ đòi lại những khổ sở mà con đã phải chịu trong vòng bảy năm qua ở Phượng phủ, còn có thù giết nương, phải chết, một người con cũng sẽ không bỏ qua. Mặc kệ trước kia phụ thân đối xử với con như thế nào, nhưng mà ít nhất người không có ngược đãi con, cho nên, con hy vọng người không nhúng tay vào, nếu không, ngay cả phụ thân, con cũng sẽ không bỏ qua.” 

Nàng không phải là người vô tình, cho nên, đối với phụ thân có quan hệ huyết mạch này, vẫn sẽ dừng cương trước bờ vực, chuyện giết cha, nàng tạm thời sẽ không làm, huống chi, ông ấy cũng không ngược đãi nàng. 

Nàng đã nói rõ ra như vậy, người thông minh sẽ hiểu, nàng ở Phượng phủ chịu rất nhiều khổ sở, còn có, phu nhân Quỳnh Hoa chết là do có người hại.

Nhưng mà, nếu Phượng Thanh Tường vì mẫu tử Phương Vãn Tình mà lại hại nàng, vậy thì không thể trách nàng vô tình. Cho dù bọn họ có quan hệ huyết thống thì thế nào? Thân thể này đúng là có huyết thống của Phượng Thanh Tường, nhưng mà, linh hồn nàng lại cực kỳ xa lạ với Phượng Thanh Tường – ông.

Nàng đối với ông ấy nhân từ, chính là nể mặt mũi của Phượng Thiên Mị trước đây, nàng chiếm thân thể của nàng ấy, tự nhiên sẽ giúp nàng ấy làm một số chuyện, nhưng mà điều đó không có nghĩa nàng sẽ nhẫn nhục chịu đựng. 

Quả nhiên, Phượng Thanh Tường nghe xong, sắc mặt đã thay đổi, nghi hoặc cùng khó hiểu, còn có nhiều điểm không thể tin.

Không sai, ông đã nghe ra ý trong lời nói của Phượng Thiên Mị, hơn nữa, xác định được hận thù của nàng.

“Sao lại thế này?” Phượng Thanh Tường kinh hãi nói, Quỳnh Hoa, chẳng lẽ Quỳnh Hoa chết, là do có người hại? Còn có Mị Nhi, rốt cuộc đã bị chèn ép như thế nào, mới có thể khiến cho con bé hận thù như vậy, không đưa đối phương vào chỗ chết thì không cam lòng. 

Xem ra, ông thật sự không thể hiểu được Mị Nhi, không, đừng nói là hiểu, ngay cả cuộc sống của con bé ở Phượng phủ như thế nào ông cũng không biết.

“Chuyện gì xảy ra phụ thân có thể cho người đi thăm dò, có điều tốt nhất người đừng nghĩ chỉ cần tìm một người đến hỏi, bởi vì tại Phượng phủ này, người có thể tín nhiệm, chỉ có chính mình. Không muốn điều tra thì hãy chờ, tự con sẽ tra ra tất cả manh mối, chỉ có điều, việc con muốn làm, không ai có thể ngăn cản được, cho nên phụ thân đừng có ý đồ muốn ngăn cản chuyện của con, nếu như phụ thân muốn sống, thì nghe theo cảnh cáo của con, chúng ta sẽ bình an vô sự, nếu như muốn chết, con cũng sẽ không ngăn cản người.”

Phượng Thiên Mị lạnh lùng dứt lời, trực tiếp xoay người rời đi, để lại cho Phượng Thanh Tường một bóng lưng lạnh lùng.

Phượng Thanh Tường không có giữ Phượng Thiên Mị lại,  bởi vì ông đã muốn xụi lơ, đầu óc càng ngày càng loạn.

Cái gì gọi là “Ở Phượng phủ, người phụ thân có thể tín nhiệm, chỉ có chính mình.” Chẳng lẽ, bọn họ ai cũng đều biết chút gì đó, chỉ có mình ông là không biết sao?

Phủ Hiên vương.

Sau khi Thương Lan Hiên trở lại Vương phủ, bèn đi đến sân của Tô Nhị Tịch, sắc mặt cực kì khó coi, tâm sự thật nhiều, suy nghĩ cũng hỗn loạn.

Lúc này, Tô Nhị Tịch đang ở trong viện đang tập tễnh đi qua đi lại, sau khi Thương Lan Hiên vào cung, mí mắt nàng giật lợi hại, lòng cảm thấy bất an, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy. 

Nàng biết, Phượng Thiên Mị cũng vào cung, cho nên, nàng sợ hãi ả ta sợ ả ta nói ra mọi chuyện, sợ sự việc đã bại lộ.

“Vương phi, người đã đi thật lâu rồi, vẫn nên ngồi nghỉ ngơi một chút đi!” Lục nhi nhìn thấy Tô Tịch Nhi bất an như thế, trong lòng cũng có vài phần lo âu, khuyên nhủ.

“Đúng vậy Vương phi, trời nóng như vậy, người cũng khát nước rồi! Uống trước chén trà đi!” Thanh Nhi nói xong, bèn bê trà đi tới chỗ Tô Nhị Tịch.

Tô Nhị Tịch luôn ở trong trạng thái bất an, căn bản là không nghe thấy lời nói Lục Nhi và Thanh Nhi, vẫn cố đi qua đi lại, ngay tại lúc xoay người, liền va chạm với Thanh Nhi đang bưng trà đến gần. 

“Ối” Một tiếng, tiếp theo “Xoảng” tiếng đồ sứ vỡ vụn, chén trà trên tay Thanh Nhi đã rơi xuống đất, mà trước ngực Tô Tịch Nhi ướt một mảng. 

“Tiện tì chết tiệt, ngươi muốn bổn Vương phi bị bỏng chết sao?.” Trong lòng Tô Nhị Tịch vốn đang bất an, cảm thấy phiền não, lại bị dọa như vậy, nhất thời tức giận, quát lên.

“Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Nô tỳ không phải cố ý.” Thanh Nhi hoảng sợ nói, lo lắng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu, hoảng sợ đau khổ cầu xin nói.

“Không phải cố ý, đó là cố ý rồi.” Tô Nhị Tịch giận dữ nói.

“Không, không, không.” Thanh Nhi sợ tới mức không nói ra lời, cũng không dám nói, tính tình Tô Nhị Tịch không phải nàng không biết, càng nói, lại càng sai.

Lục Nhi thấy thế, tuy rằng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn không thể không khuyên nhủ,“Vương phi, xin hãy bình tĩnh, nếu mà Vương gia trở lại nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của người, sợ rằng…  ”

Lục Nhi nói không hết câu, nhưng mà người thông minh như Tô Nhị Tịch, sao lại không hiểu đây!

“Được rồi, đứng lên đi!” Tô Nhị Tịch không kiên nhẫn lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.