Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 8: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Vào đi!” Giang Ngự Phong định gõ cửa, bên trong đã truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Thương Lan Mạch, Giang Ngự Phong bèn trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Trong thư phòng, tâm trạng Thương Lan Mạch phức tạp đang ngồi trước bàn, lười biếng tựa vào ghế, khuôn mặt bình thản, nhưng lại lộ ra vẻ ưu sầu.

“Làm sao vậy? Vẻ mặt khó coi như thế.” Trông thấy Thương Lan Mạch như vậy, Giang Ngự Phong thực sự cảm thấy khó hiểu, nhớ tới biểu cảm không được tự nhiên của Liễu Phong và Liễu Trì lúc nãy, vội vàng hỏi, nghĩ thầm chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đi!

” Không có việc gì!” Thương Lan Mạch thờ ơ nói.

“Còn nói không có việc gì, vẻ mặt của huynh đã nói cho ta biết rồi, cho nên, huynh có việc, nói đi! Rốt cuộc là có chuyện gì?” Giang Ngự Phong không tin, huynh đệ bằng hữu nhiều năm như vậy, y còn không hiểu rõ hắn sao?

Tuy rằng y không biết rốt cuộc Mạch vì chuyện gì mà ưu sầu, nhưng y chắc chắn là có chuyện, hơn nữa, có thể khiến Mạch bất ổn như vậy, thêm Liễu Phong Liễu Trì khẩn trương theo, có vẻ như cũng không nhỏ.

“Huynh nói xem, Băng Thiềm ngàn năm rốt cuộc có tồn tại hay không?” Thương Lan Mạch vốn là cái gì cũng không muốn nói, nhưng không biết nói sao, lại không ý thức nói ra, sắc mặt cũng lộ ra ham muốn vốn đã không có từ lâu.

Sau khi Giang Ngự Phong nghe xong, sửng sốt, nghi hoặc nhìn Thương Lan Mạch, rõ ràng là không ngờ hắn lại chủ động hỏi y chuyện Băng Thiềm ngàn năm, bởi vì Mạch đối với sống chết đã không còn khát vọng gì, càng không hề để ý đến Băng Thiềm ngàn năm, sao hôm nay đột nhiên lại hỏi?

Chẳng lẽ……..

“Có phải là vì Phượng Thiên Mị hay không?” Trước mắt Giang Ngự Phong cũng chỉ cảm thấy lý do này là có thể, bởi vì sau khi Mạch gặp được Phượng Thiên Mị, thì bắt đầu thay đổi, y đã sớm cảm giác được Mạch thích Phượng Thiên Mị, nhưng mà bản thân Mạch không thừa nhận, hẳn là không thể chấp nhận mà thôi.

Nhớ tới mình không thể tìm được Băng Thiềm ngàn năm, sắc mặt Giang Ngự Phong lộ ra vài phần áy náy, thật vất vả Mạch mới gặp được một nữ tử xem như là thích, cũng chỉ có thể nhìn mà không thể với tới được.

“Nàng ấy phát hiện ra chuyện ta giả ngốc, nhưng còn chưa có chứng cứ.” Thương Lan Mạch hỏi một đằng, trả lời một nẻo, kỳ thật hắn không muốn đối mặt với vấn đề này, nhưng là trong lời nói cũng không rời được Phượng Thiên Mị.

“Ra là vậy!” Trong lòng Giang Ngự Phong có chút khổ sở, tuy rằng Thương Lan Mạch không trả lời y, nhưng câu hỏi một đằng, trả lời một nẻo kia cũng đã đủ chứng minh rồi.

Hắn hiểu rõ Mạch, ngụy trang của Mạch sẽ không bị người phát hiện, cho dù là mấy người được gọi là đại công tử thực tài ba kia, ngay cả y, cũng có đôi khi sẽ cho rằng, Mạch chính là một kẻ ngốc bình thường.

Nếu không vì Mạch gặp Phượng Thiên Mị, có thể nói là thích Phượng Thiên Mị, cũng sẽ không vô ý để lộ ra. Cho nên, nghĩ cũng biết, Phượng Thiên Mị ở trong lòng Mạch, đã có một vị trí, chỉ là hắn không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận mà thôi.

Bởi vì, tình cảm này là thứ, sẽ làm một người mất đi lý trí, cũng sẽ khiến một người tự khép kín mình, lại làm cho một người sống, hoặc chết.

Hiện tại, Mạch đã nảy sinh ham muốn sống, thế nhưng, sống, há lại dễ dàng như vậy chứ! Nếu dễ dàng, Mạch cũng sẽ không luôn bình thản như thế, không quan tâm sống chết.

“Cho nên, sau này ta sẽ không gặp nàng ấy nữa.” Thương Lan Mạch dứt khoát nói, vẻ mặt khó chịu không dễ nhận ra, hắn nói ra những lời này, cũng giống như là đã hạ quyết tâm rất lớn.

“Không cần phải như vậy!” Giang Ngự Phong cười khổ nói, y không phải không tin Mạch không làm được, vì y biết Mạch luôn nói được làm được. Chỉ là, trước mắt có một việc, sợ là không gặp cũng phải gặp.

“Huynh biết ta sẽ làm được.” Thương Lan Mạch cho rằng Giang Ngự Phong đang nghi ngờ hắn, cho nên có chút không vừa lòng khẳng định.

“Nhưng mà ta phát hiện nàng ấy có quan hệ với “Phượng Vũ Cửu Thiên” đêm qua lúc ta đi do thám Phượng phủ, trông thấy quản sự Bạch Nhan của “Phượng Vũ Cửu Thiên” đi tìm Phượng Thiên Mị, hơn nữa thái độ của Bạch Nhan đối với Phượng Thiên Mị rất cung kính, cho nên, ta hoài nghi nàng ấy chính là lão bản phía sau màn của “Phượng Vũ Cửu Thiên”?” Giọng điệu của Giang Ngự Phong trở nên nghiêm túc.

“Cái gì?” Thương Lan Mạch kinh hãi, tràn đầy không thể tin.

“Không có chứng cứ, cũng không chắc chắn lắm, nhưng tuyệt đối không thoát được có liên quan. Hơn nữa, các nàng cũng biết chuyện đảo Linh Cốc, quan trọng hơn là, “Phượng Vũ Cửu Thiên” có người bị đảo Linh Cốc đuổi giết, chắc là do một tháng trước đảo Linh Cốc bất ngờ thay đổi, có người chạy trốn ra, được người của “Phượng Vũ Cửu Thiên” thu giữ.

Cho nên, lúc này điều quan trọng nhất là huynh đi thăm dò điều tra một chút, Phượng Thiên Mị này, rốt cuộc có phải Cuồng Phượng hay không.” Giang Ngự Phong nói.

Thương Lan Mạch đã bị hoảng sợ rồi, mặc kệ Cuồng Phượng có phải Phượng Thiên Mị hay không, nhưng Phượng Thiên Mị có quan hệ với “Phượng Vũ Cửu Thiên”, đã đủ để cho hắn khiếp sợ.

Vốn hắn không muốn vì Phượng Thiên Mị, mà để cho lòng mình một lần nữa rung động, đã quyết định không đi gặp Phượng Thiên Mị nữa.

Nhưng là tình huống hiện tại, lại không thể không gặp, không chỉ gặp, nếu như Phượng Thiên Mị thật là lão bản phía sau màn của “Phượng Vũ Cửu Thiên”, sợ là sau này còn có càng nhiều quan hệ.

“Phượng Vũ Cửu Thiên”, Cuồng Phượng, Phượng Thiên Mị, đều có chữ Phượng, tuy rằng đều có chữ Phượng nhau nhưng không đại diện cho cái gì. Nhưng cũng khó tránh khỏi không có liên quan.

Ban đầu hắn thấy tác phong của Phượng Thiên Mị và Cuồng Phượng có phần tương tự, cũng từng hoài nghi, nhưng mà chú ý quan sát, rồi lại không giống. Nếu Phượng Thiên Mị thật là Cuồng Phượng, nàng ấy không chỉ rất giỏi ngụy trang, mà năng lực cũng không nhỏ, một nữ tử, trong một đêm mở lại được một kỹ viện lớn, hơn nữa, mới vài ngày, còn gần như độc quyền chuyện làm ăn của kỹ viện ở Vận thành.

“Được, ta đi tra.” Thương Lan Mạch suy nghĩ một lát, mới đồng ý.

Bên này, chân trước Phượng Thiên Mị vừa mới vào Phượng phủ không lâu, Phượng Thanh Tường cũng trở về, một hồi liền phái người tới Đông Uyển gọi Phượng Thiên Mị đến thư phòng.

Lúc này, Phượng Thanh Tường vẻ mặt phức tạp ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, nhớ tới đủ loại chuyện xảy ra hôm nay, còn có đủ loại chuyện quá khứ, đến giờ vẫn khó mà tiêu hóa được. Một người, làm sao có thể thay đổi hoàn toàn như vậy, cho dù trước kia ông không hiểu con bé, nhưng với tính cách bây giờ của nó, thì không có khả năng nó lại nhẫn nhịn lâu như vậy.

Chẳng lẽ……..

Phượng Thanh Tường bị một khả năng đột nhiên nảy sinh trong lòng mình làm cho hoảng sợ, nhưng ngay lập tức bị ông bác bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.