Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 7: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Đáng chết, sao nữ nhân này có thể to gan thế, vậy mà, vậy mà…….. ngay cả chính hắn cũng không nói nên lời.

Thấy phản ứng của Thương Lan Mạch, Phượng Thiên Mị càng đắc ý, khóe miệng gợi lên một nụ cười xinh đẹp, ghé vào bên tai Thương Lan Mạch, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói: “Thương Lan Mạch, rốt cuộc là huynh ngốc thật, hay là giả ngốc.”

Không phải nghi vấn, mà là nghiền ngẫm, nàng sẽ không tin, thế này còn có thể không khiến hắn bại lộ hoàn toàn.

Thân mình Thương Lan Mạch cứng đờ, tuy rằng hắn đã nhận ra Phượng Thiên Mị hoài nghi hắn rồi, nhưng hắn không thể tưởng được Phượng Thiên Mị lại dùng phương thức này để hỏi hắn.

“Thế nào? Chột dạ?” Cảm nhận được phản ứng của Thương Lan Mạch, khóe miệng Phượng Thiên Mị nở một nụ cười mê hoặc, giọng nói nghe như ôn hòa, nhưng ở bên tai Thương Lan Mạch lại lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Khuôn mặt Thương Lan Mạch nhăn nhó đỏ lên, trong lòng một ngọn lửa dục đang kêu gào, có chút chịu không nổi. Không, hắn không thể để lộ ra, chịu đựng, chịu đựng, nhất định phải chịu đựng.

Hắn biết, nếu như lúc này Phượng Thiên Mị đã xác nhận là hắn giả ngốc rồi, chắc chắn sẽ làm ra chuyện ngay cả hắn cũng không nghĩ đến, chỉ là hắn không biết rằng, Phượng Thiên Mị đã khẳng định hắn đang giả ngốc, nhưng lại muốn chính hắn thừa nhận.

“Tỷ tỷ, thân thể của Mạch Mạch thật rất khó chịu!” Vẻ mặt Thương Lan Mạch đau khổ, uốn éo người giận dỗi như trẻ con, ý đồ dời chân của Phượng Thiên Mị ra khỏi chỗ nhạy cảm của mình.

“Khó chịu, khó chịu chỗ nào? Có muốn tỷ tỷ giúp đệ xoa xoa không?” Phượng Thiên Mị nhíu mày ra vẻ đau lòng, ở bên tai Thương Lan Mạch nhẹ nhàng thổi hơi, ý định quyến rũ rất rõ ràng.

Chỉ là, khi nàng nói ra lời này, ngay cả bản thân cũng cảm thấy rất buồn nôn.

Vẻ mặt của Thương Lan Mạch cứng đờ, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, nhiều hơn nữa chính là tức giận, trong lòng mắng to, nữ nhân, nàng có cần vô sỉ như vậy hay không! Lần này xem như hắn thua trong tay Phượng Thiên Mị rồi.

“Đúng đúng, là tiểu đệ đệ của Mạch Mạch khó chịu, muốn đi tiểu một chút.” Lần này Thương Lan Mạch không đếm xỉa đến, hắn cũng không tin, Phượng Thiên Mị thật sự vô sỉ mà giúp hắn xoa xoa.

Ặc…

Vẻ mặt của Phượng Thiên Mị cứng đờ, tràn đầy kinh ngạc, khuôn mặt hiện lên rặng mây hồng.

Vốn cho rằng hắn không ngốc, sẽ không nói ra chuyện như vậy, nhưng ai biết, hắn lại thật sự nói ra.

Thấy biến hóa của Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng nổi lên một mảnh đắc ý, nữ nhân, thì ra nàng cũng không phải vô sỉ đến không cứu được!

Nghĩ đến đây, lúc này Thương Lan Mạch quyết định đảo khách thành chủ, vì thế điềm đạm đáng yêu nói: “Tỷ tỷ, Mạch Mạch thật sự rất là khó chịu, có muốn xoa xoa giúp Mạch Mạch hay không!”

Phượng Thiên Mị liền cắn lưỡi, không thể tin trừng lớn mắt, có xúc động muốn hộc máu.

Cái gì? Giúp hắn xoa xoa?

Trời ơi! Nam nhân này cũng quá vô sỉ đi! Vậy mà bảo nàng giúp hắn xoa xoa nơi đó.

“Xích xích… chủ tử, người còn vô sỉ hơn hắn mà! Đừng quên là người đùa giỡn hắn trước.” Huyết xà cảm ứng được nội tâm Phượng Thiên Mị đang kêu rên, trêu tức nói.

Gì! Đùa giỡn? Ặc… hình như cũng đúng!

Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Mị lại nhìn hành động của hai người lúc này, cảm giác được trên đùi có một vật cứng rắn chĩa vào, mặt nhất thời đỏ lên, đã không còn bình tĩnh như lúc trước.

Lập tức, vội vội vàng vàng đứng dậy khỏi người Thương Lan Mạch, trước khi đứng lên, còn không quên ở bên tai Thương Lan Mạch nói: “Huynh đừng đắc ý, ta sẽ bắt được cái đuôi hồ ly của huynh.”

Tuy rằng biết hắn lừa gạt nàng, nhưng nàng lại không ra tay với hắn được, nghĩ tới một nam tử  nhẹ nhàng tuyệt sắc như vậy lại phải giả trang thành một tên ngốc, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.

Cụ thể là khi biết cơ thể hắn trúng thực tâm cổ, chỉ sống được hai năm, trong lòng nàng không hiểu sao lại thấy lo lắng cho hắn.

“Hồng Kiều, chúng ta đi.” Phượng Thiên Mị gọi Hồng Kiều, vội vàng rời đi, rất có cảm giác như chạy trối chết.

Hồng Kiều không hay không biết khi phản ứng lại, đã thấy Phượng Thiên Mị đi thật xa rồi, liếc mắt nhìn thấy Thương Lan Mạch cũng đã ngồi dậy, hoảng hồn chưa bình tĩnh, sau đó vội vội vàng vàng hấp ta hấp tấp chạy theo.

Thương Lan Mạch thấy dáng vẻ Phượng Thiên Mị như vậy, kinh ngạc nửa phút, lập tức không hiểu sao lại có một trận vui mừng, chỉ là rất nhanh lại biến thành khổ sở.

Nữ nhân, vì sao nàng luôn tác động đến cảm nhận trong lòng ta, khiến cho ta lúc nào cũng khó chịu, vốn là ta không có chút ràng buộc, bây giờ lại có khát vọng với số mệnh. Vì sao nàng luôn làm ta mất bình tĩnh, khiến cho ta bây giờ thậm chí muốn bại lộ mình.

Chẳng lẽ, ta thật sự thích nàng sao? Nhưng mà, ta không thể!

Sau khi trở lại Vương phủ, Thương Lan Mạch nhốt mình trong thư phòng, Liễu Phong Liễu Trì đứng ở ngoài sân có chút bất đắc dĩ.

“Liễu Phong, huynh nói chủ tử cũng thích Phượng tiểu thư, vì sao không để Hoàng thượng tứ hôn!” Liễu Trì nhỏ giọng hỏi, hắn chính là không hiểu rõ, chủ tử thật vất vả mới thích một nữ tử, vì sao không nói ra!

“Huynh ngốc hả, huynh cũng không phải không biết tình hình của chủ tử, bây giờ độc của chủ tử chưa giải, nếu cưới Phượng tiểu thư, không phải sẽ khiến nàng ấy thủ tiết sao? Nếu như chủ tử thật sự thích Phượng tiểu thư, người cũng sẽ không nỡ lòng. Đau dài không bằng đau ngắn, chỉ cần không bắt đầu, sẽ không quá đau khổ.” Liễu Phong hạ giọng, tận lực dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói.

“Nhưng mà…” Liễu Trì không cam lòng.

“Được rồi, đừng nói nữa, chủ tử nghe được không hay.” Liễu Phong vội vàng ngắt lời.

Nhưng bọn họ lại không biết rằng, Thương Lan Mạch đã nghe không sót một chữ cuộc đối thoại của bọn họ, kỳ thật chuyện của mình, hắn hiểu rõ nhất.

Có lẽ, đây là số mệnh đi! Dù sao nàng đã phát hiện hắn giả ngốc, sau này có lẽ không cần đi tìm nàng, miễn cho trong lòng mình khó chịu.

“Các ngươi đang nói cái gì đấy! Chủ tử của các ngươi đâu!” Liễu Phong Liễu Trì vừa mới nói xong, phía sau truyền đến giọng nói của Giang Ngự Phong, Liễu Phong Liễu Trì bị dọa theo bản năng giật thót mình, vội vàng quay đầu lại.

Giang Ngự Phong vẫn như cũ mặc một bộ y phục màu đỏ, dung nhan tuyệt mỹ, cười như không cười, vô cùng ma mị.

“Ặc… Giang công tử, này này…” Liễu Phong có chút khó xử, ấp a ấp úng không biết mở miệng thế nào, sợ chủ tử trách tội.

“Quên đi, tự ta đến hỏi chủ tử của các ngươi vậy.” Giang Ngự Phong cũng không miễn cưỡng, dứt lời, bèn đi đến cửa chính thư phòng, Liễu Phong cũng vì vậy mà nhẹ nhàng thở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.