Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 40: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Dịch giả: alreii

Đợt sóng cao trăm trượng kia gào thét lao tới.

Lực lượng cuốn theo đủ để phá núi mở đất, san bằng bình nguyên.

Mà đợt sóng này lại không chỉ là đợt sóng đơn giản như vậy.

Lúc đợt sóng này nổi lên thì Tô Trường An đã nhận ra được linh lực được bao quanh trong đó to lớn chừng nào.

Hắn không dám khinh thường, ngay lập tức đã rũ mắt, trong lòng khẽ động, ba ngàn kiếm linh liền đáp lại hóa thành dải sáng, bắt đầu điên cuồng vây quanh thân thể hắn.

Vào lúc đó khóe miệng Cố Minh Nghĩa hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.

Một chiêu này tất nhiên lão đã dùng toàn lực, lực lượng chứa trong đó cũng đủ để khiến bất kỳ tu sĩ nào dưới Tinh Vẫn nuốt hận tại chỗ.

Dù là Tô Trường An khác biệt với người khác, dù là hắn mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn vẫn không phải là Tinh Vẫn.

Dưới một chiêu này dù là may mắn còn sống thì sợ cũng chỉ còn thoi thóp mà thôi.

Về điểm này chí ít Cố Minh Nghĩa cho rằng là như vậy.

Oành!

Mà vào lúc này, con sóng lớn mạnh đó cuối cùng đã đến trước người Tô Trường An.

Sóng lớn cuồn cuộn mang theo linh áp hào hùng tuôn trào về phía thân thể Tô Trường An, mỗi lần vỗ đến đều giống như có cảm giác núi đè nặng ngàn vạn.

Dù chỉ là sức lực thuần túy thì nước sông này cũng đã đủ khiến phần lớn tu sĩ Vấn Đạo cảnh nuốt hận.

Nhưng hiển nhiên Tô Trường An lại thuộc về phần nhỏ kia.

Một luồng sáng lướt qua trong mắt hắn, tức khắc sau lưng hiện ra một hư ảnh Đế Giang to lớn.

Thần điểu kia đỏ như lửa, sáu chân bốn cánh, hỗn độn vô diện từ lúc xuất hiện đã ngửa đầu phát ra một tiếng thét dài, âm thanh như tiếng sấm, thẳng đến vòm trời.

Bốn cánh của nó giang ra, ngay sau đó bao bọc lấy thân thể Tô Trường An vào bên trong, thậm chí ba ngàn kiếm linh quay chung quanh hắn vào lúc này cũng bắt đầu cuồng bạo xoay tròn.

Lực lượng trên nước sông bị sức mạnh của những kiếm linh này lựa chọn mang theo hơn nửa.

Một phần nhỏ còn lại tuy rằng cố chấp đột phá vòng vây của kiếm linh, nhưng lại nuốt hận trước đôi cánh giang rộng của thần điểu Đế Giang, ngoại trừ khiến hư ảnh kia hơi khẽ run rẩy ra thì không cách nào tạo thành tổn thương mang tính thực chất đối với Tô Trường An.

Thần sắc trên mặt Cố Minh Nghĩa hơi ngưng đọng, lão nhanh chóng nhìn ra được sự cường đại của Tô Trường An vượt xa dự liệu của lão.

Trong lòng lão hơi trầm ngâm, sau đó vung ống tay áo thu lấy sóng lớn đầy trời.

Mà thân thể Tô Trường An cũng chậm rãi hiện ra từ trong bao bọc của hư ảnh Đế Giang.

Khóe miệng hắn mỉm cười nhìn Cố Minh Nghĩa, chắp tay nói: "Cố gia chủ thật bản lĩnh, một thức Kinh Đào Phách Ngạn, Tô mỗ bội phục."

Lời này minh bổng thực biếm*, Cố Minh Nghĩa tất nhiên nghe được rất rõ.

*Minh bổng thực biếm: ngoài mặt thì tâng bốc, nói lời hay; trong tối lại châm biếm, nói xấu

Sắc mặt lão lạnh lẽo, không muốn tranh cãi miệng lưỡi vô vị với Tô Trường An.

Trong con ngươi của lão hiện ra sát cơ, áo quần phấp phới cuồng loạn.

Lúc đó nước sông sau lưng lão bắt đầu cuồn cuộn, sau mấy hơi thở, một con thủy long rộng hơn mười trượng chợt từ trong nước sông tuôn ra, nó hướng về phía Tô Trường An phát ra một tiếng gầm thét, uy nghiêm như thực chất vào lúc đó bao phủ xuống.

"Vậy thì làm phiền Tô công tử lại lần nữa nếm thử một thức Giao Long Xuất Hải này của Cố mỗ."

Cố Minh Nghĩa lạnh lẽo nói xong, thủy long sau lưng lão liền kéo theo làn sóng che khuất bầu trời giết thẳng về phía Tô Trường An.

Theo thủy long xông ra, nước sông chỗ nó đi qua rối rít hóa thành cột nước tràn vào thân thể của nó, trước khi thủy long tới trước người Tô Trường An chỉ mới hơn mười trượng, thì thân hình của nó đã khuếch trương đến hơn hai mươi trượng, còn về chiều dài, bởi vì nó từ đầu đến cuối đều có nửa thân hình lặn ở dưới nước nên khiến người hoàn toàn không cách nào đoán được.

Lúc này, thủy long tuy chưa tới trước người, nhưng quần áo của Tô Trường An đã bị gió nước do thủy long kia hất lên làm ướt, mà làn sóng đầy trời cũng vọt tới như chốt qua sông, nếu không phải quanh thân hắn có kiếm linh quấn quanh, sợ là quần áo đã sớm bị những giọt nước sông lăng liệt kia cắt nát rồi.

Đối mặt với một con thủy long bất kể là khí thế hay là thân hình đều to lớn không gì sánh được như vậy, trên mặt Tô Trường An lại chẳng có chút sợ hãi nào, khóe miệng hắn chợt nhếch lên thành một nụ cười.

"Long à? Ta cũng có." Hắn nói như vậy, duỗi tay lục lọi trước ngực mình một chút, sau đó móc ra một con rắn nhỏ.

"Đây là?" Hai tròng mắt Cố Minh Nghĩa cứng lại, lão cũng không nhìn ra được nguồn gốc của con rắn nhỏ này, chỉ là trong lúc đại chiến, Tô Trường An lại móc ra một con rắn nhỏ như vậy, theo lão thấy đây tuyệt đối không phải phàm vật, nghĩ hẳn là sát chiêu đáng sợ gì đó, lão không dám lơ là, trong lòng khẽ động, thủy long to lớn kia chợt giương lên, miệng to như chậu mấu của nó há ra, nước sông xung quanh càng cuộn trào mãnh liệt tuôn vào trong miệng của nó.

Một luồng thủy pháo to lớn bao quanh linh áp hiện ra trong miệng của thủy long, mắt thấy sắp bắn về phía Tô Trường An.

"Nè, tỉnh tỉnh." Tô Trường An vẫn như cũ không vội vỗ vỗ thân thể con rắn nhỏ trong tay, tựa như muốn đánh thức nó khỏi giấc mộng.

"Ư." Con rắn nhỏ kia lúc này cũng nhúc nhích thân thể nho nhỏ của nó, đầu của nó nâng lên, phát ra một tiếng rên rỉ như nói mớ vậy, mà sau đó đuôi rắn của nó đưa tới trước mặt nó, ở trong ánh mắt nửa mở của mình ma sát một trận, tựa như đang thanh lý một vài thứ dơ bẩn gì đó tích tụ trong con mắt sau một giấc ngủ lâu dài.

"Sao vậy hả tiểu tử thối, xà gia gia của ngươi..." Nó bất mãn lẩm bẩm nói, nhưng lời còn chưa dứt thì giống như chợt cảm giác được gì đó, thân thể run rẩy một trận, than phiền trong miệng theo đó im bặt.

Nó có chút khù khờ quay đầu, liền nhìn thấy một con thủy long to lớn đang há ra cái miệng lớn về phía nó, bên trong đang súc thế một thủy pháo to lớn.

"Ta..." Tô Trường An đang muốn nói gì đó.

Nhưng lúc này, con rắn kia lại phát ra một tiếng thét sợ hãi.

"Mẹ ruột của ta ơi, lớn như vậy, dọa chết lão tử rồi. Không được, xà gia gia ta phải ngủ tiếp một giấc cho đỡ sợ."

Nói xong thân thể nhỏ bé của Đằng xà liền hóa thành một luồng sáng, mạnh mẽ chui vào trong lòng Tô Trường An.

"Tiểu tử, xà gia gia trọng thương chưa lành, không giúp được ngươi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi."

"Ê, lỡ như không địch lại bỏ mạng, trước khi chết nhớ ném xà gia gia ra xa xa chút, xà gia gia ta đang lúc tráng niên, không biết có bao nhiêu mẫu xà đang đợi ta đến lâm hạnh đó, không thể chết được."

Nói xong, liền không còn âm thanh, mặc kệ Tô Trường An kêu thế nào cũng không đáp lại hắn.

Tô Trường An nghe vậy liền sững sốt, ngay sau đó nổi giận.

Đằng xà này lúc cùng Tô Thái uống rượu say mèm, từng nói khoác gì đó tàn sát Tinh Vẫn nhiều như tàn sát chó, vậy mà thời khắc mấu chốt lại đứt dây xích.

Mà lúc này, thủy pháo trong miệng con thủy long kia rốt cuộc ngưng tụ xong, chỉ nghe một tiếng phá không chói tai truyền tới, thủy pháo to lớn bao lấy linh lực bàng bạc gào thét lao tới.

Tô Trường An cả kinh, cũng không thèm lên án Đằng xà lâm trận lại bỏ chạy, linh lực quanh thân cuồn cuộn, hư ảnh phượng hoàng sau lưng chợt hiện lên.

Đôi cánh lửa đỏ to lớn kia giống như mọc ở trên người Tô Trường An vậy, chỉ thấy đôi cánh kia chấn động, đẩy ra hơi nước đầy trời, thân thể Tô Trường An vào lúc này chợt trốn về phương xa.

Mà cùng lúc đó, thủy pháo do thủy long tạo ra cũng gào thét lao tới.

Ầm!

Một tiếng nổ to lớn rung trời.

Thủy pháo kia đánh lên mặt sông, nhấc lên vô số làn sóng.

Hơi nước đầy trời lan tràn ra, bao phủ toàn bộ mặt sông, gần như không thể thấy thứ gì.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.