Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 32: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Cũng bởi vì bây giờ thân phận của nàng khác biệt, nếu như lấy được nàng, chính là có được một thế lực mạnh mẽ.

Dẫu sao, bốn thi thể kia lại mặc y phục dạ hành, cho dù da thịt đã khô cạn, vẫn có thể rõ ràng nhìn ra, những người đó là sát thủ.

Cho nên, trong lòng hắn biết rất rõ, nhất định là Mộng Nhi không cam lòng chuyện bị Phượng Thiên Mị đánh, cho nên phái sát thủ đi giết Phượng Thiên Mị, mới tự nhận lấy kết cục thảm hại.

Nếu như không phải Phượng Thiên Mị tự mình ra tay, thì cũng chính là người đi cùng Phượng Thiên Mị hôm đó ra tay, đây cũng nói rõ, trong chỗ tối Phượng Thiên Mị có cao thủ bảo vệ, nếu muốn ra tay với nàng ta, có lẽ chính mình bị cũng bị ra tay.

Cho nên hắn rất rối rắm, rốt cuộc hắn có nên hạ thấp dáng vẻ đi giảng hòa, nói với nàng giúp hắn một tay.

Nếu như giảng hòa rồi, hắn không thể báo thù cho Mộng Nhi, có điều vì đại sự của hắn, chỉ đành đành để Mộng Nhi chịu uất ức.

Nếu thật sự không thể giảng hòa với Phượng Thiên Mị, vậy thì đi tìm Bạch Nhan, bây giờ hắn có thể đáp ứng cho nàng làm Vương phi, có điều đây cũng chỉ là tạm thời.

Nghĩ xong, Thương Lan Hiên lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Phượng phủ.

Thời gian này Phượng Thiên Mị đúng là rảnh rỗi, rảnh rỗi đến mức chán nản.

Giờ khắc này, Phượng Thiên Mị trong bộ váy màu lam nhạt, nằm trên ghế quý phi trong sân, nhắm mắt lại. Làn da mịn màng, lông mày như vẽ, môi son nhẹ nhàng, thấy vẻ đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, đã thu hút không ít người.

Ba ngàn sợi tóc rủ xuống, mỹ nhân với tư thái biếng nhác đang ngủ làm người ta thương yêu, khiến cho nam tử đều muốn đi tới âu yếm vuốt ve.

“Tiểu thư” lúc này, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, giọng nói của Hồng Kiều có vẻ gấp gáp, chân mày Phượng Thiên Mị chau lại, rõ ràng có chút không vui.

Ngay sau đó, thấy Hồng Kiều vội vàng chạy vào, sắc mặt bởi vì chạy mà có chút ửng đỏ.

“Làm sao vậy?” Phượng Thiên Mị nhàn nhạt hỏi.

“Tiểu thư, Hiên, Hiên Vương tới.” Bởi vì có chút gấp nên Hồng Kiều nói bị vấp, nói xong còn hít thở sâu.

“Hắn tới mắc mớ gì tới ta?” Đáy mắt Phượng Thiên Mị hơi tối lại, giọng nói rõ ràng trở nên lạnh lùng.

“Không phải, Hiên Vương, tới tìm người, bây giờ ở trong tiền sảnh chờ, lão gia cũng ở đấy.” Hồng Kiều hít một hơi sâu, thuận khí, vội vàng nói.

“Tìm ta?” Phượng Thiên Mị nghi ngờ nhíu mày lại, nói không hiểu, nhưng là trong lòng cũng có vài phần suy đoán, hoặc là sáng tỏ.

Thương Lan Hiên đến tìm nàng, nếu không phải vì chuyện hắn giết nàng bị bại lộ thì chính là vì xin tha thứ cho Tô Nhị Tịch, hoặc là, muốn lôi kéo nàng. Không phải nàng thông minh, mà là tình thế trước mắt, cũng chỉ có mấy chuyện này có thể khiến Thương Lan Hiên tự mình tìm tới cửa.

Mặc dù rất không muốn đi, nhưng mà có người tự mình đến cửa rước lấy, mà nàng cũng đang rảnh rỗi, có chuyện chơi vui, cớ gì không làm chứ!

Nghĩ xong, Phượng Thiên Mị thản nhiên cười đùa, ngay sau đó đứng dậy: “Đi” dứt lời dẫn Hồng Kiều đi tới phòng khách.

Trong phòng khách

Phượng Thanh Tường bởi vì vừa mới bãi triều trở về, ngay cả quan phục cũng chưa thay ra, Thương Lan Hiên đã tới, cho nên lúc này Phượng Thanh Tường vẫn mặc quan phục, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị.

Dù trong lòng ông có tức giận với Thương Lan Hiên, nhưng người ta là Vương gia, ông cũng không dám đối xử không tốt.

Mà bên phải chủ vị là Thương Lan Hiên mặc một bộ áo gấm màu tím, hắn cứ yên lặng ngồi, nếu không phải biết hắn là một người như thế nào, nhìn một người bề ngoài phong cách hiên ngang, gương mặt lạnh nhạt, thật đúng là sinh ra một loại ảo giác, người này là người chính trực đây!

Chỉ có điều, bây giờ Thương Lan Hiên đã để lại ấn tượng rất xấu cho Phượng Thanh Tường, mà hôm nay đối với ý đồ của Thương Lan Hiên, ông cũng đại khái đoán ra.

Trước kia, bởi vì nhữ nhi ngu dại, Thương Lan Hiên chán ghét có thể hiểu được, nhưng mà, không nghĩ tới trong ngày đại hôn hắn lại dám lấy gà trống thay thế bái đường, đây không chỉ là hắn làm nhục Hoàng gia, mà còn làm nhục Phượng gia.

Sau truyền tới tin Mị nhi táng thân trong biển lửa, ông cũng đã hoài nghi hắn gây ra, nhưng bời vì lúc ấy Phượng Thiên Mị ngây dại, ông cảm thấy chết cũng coi là như là xong hết mọi chuyện, nên không có điều tra truy xét.

Bây giờ, Mị Nhi tốt lên, hắn lại muốn mong chờ vào Mị Nhi rồi.

“Không biết Hiên Vương đại giá quang lâm hàn xá, có chuyện gì quan trọng không!” Lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lùng của Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị dẫn theo Hồng Kiều bước vào phòng khách.

Chỉ cần mỗi lần Phượng Thiên Mị thấy Thương Lan Hiên, thì nỗi oán hận trong lòng lập tức trỗi dậy, không nhịn được muốn ra tay, nhưng, bây giờ chưa phải lúc, nàng chỉ có thể nhịn.

Thời điểm Thương Lan Hiên nhìn thấy Phượng Thiên Mị, ánh mắt lấp lánh, trong lòng hối hận lúc trước đã gây ra cho Phượng Thiên Mị, nhưng mà trên thế gian không có thuốc hối hận, chuyện đã qua không thể quay lại được nữa.

“Bổn vương là tới tìm Phượng tiểu thư, chẳng hay có thể nói chuyện riêng với Phượng tiểu thư một lát.”Thương Lan Hiên cất giọng ấm áp nói.

“Không thể” Thương Lan Hiên vừa dứt lời, Phượng Thiên Mị cũng cứng rắn cự tuyệt.

Câu trả lời, cũng nằm trong dự liệu nên không làm cho Thương Lan Hiên cảm thấy bất ngờ, chỉ hơi cau chân mày lại, bảy tỏ có một chút không vui.

Phượng Thiên Mị tiếp tục nói: “Bổn Quận chúa là một tiểu thư khuê các, sao có thể cùng một nam tử gặp riêng! Tin này truyền đi, đối với danh tiếng của Bổn Quận chúa không tốt lắm.”

Lời vừa nói ra, khóe mắt mọi người hơi co rút, trong lòng muốn trợn mắt kích động.

Danh tiếng không tốt, chịu thua rồi, vậy mà nàng cũng nói ra được, danh tiếng nàng đã sớm bị hủy hết rồi, tuy rằng cuộc so tài trong hội hoa đăng danh tiếng của nàng đã bay xa, cũng khiến cho mọi người rung động thay đổi cách nhìn. Nhưng lại không thể hoàn toàn xóa mờ đi được hành động ngu dại của nàng, còn cả lời đồn đại với Thương Lan Mạch.

Bây giờ dân chúng đều lén lút bàn luận chuyện của Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch, mặc dù có tốt có xấu, nhưng có lời đồn đại xấu lại đã đủ đại biểu cho danh tiếng không tốt của nàng.

“Bổn vương cho phép tỳ nữ của nàng ở cùng!” Thương Lan Hiên lộ ra giọng điệu lấy lòng không dễ phát giác được.

“Ha ha!” Phượng Thiên Mị giống nghư nghe được lời rất buồn cười, cười lạnh hai tiếng, ngay sau đó trong tròng mắt nhuộm sắc khinh bỉ không hề che giấu chút nào, “Cho phép, Hiên Vương thật sự cho rằng mình là vua của một nước sao? Người khác có làm hay không làm chuyện gì, còn phải do ngài cho phép, thật là nực cười, cho dù là Hoàng thượng, cũng không nên nói như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.