Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 29: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Phượng, Phượng Thiên Mị, ngươi, ngươi…” Phương Vãn Tình vừa tức vừa sợ nói không ra lời.

Trong lòng Phượng Thanh Tường đối với Phượng Thiên Mị cũng đầy trách cứ, nhưng nhớ tới vừa rồi Bình Nhi cầm chủy thủ ám sát Mị Nhi, thì không biết nên thốt ra khỏi miệng thế nào.

Trong lòng Phượng Thanh Tường rất rối rắm, Bình Nhi là huyết mạch duy nhất của Phượng gia ông, mà Mị Nhi, là do nữ nhân ông yêu sinh, hơn nữa là ông thiếu nợ con bé quá nhiều.

“Ồ! Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, vừa rồi là Phượng Thiên Bình cầm chủy thủ muốn giết ta à! Chẳng lẽ, ta chờ để cho nó tới giết sao? Chắc hẳn các người rất rõ ràng cái gì gọi là “Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân”? Còn nhỏ mà có hành động ác độc như vậy.” Trong tròng mắt Phượng Thiên Mị tràn đầy ngoan tuyệt, giọng sặc mùi châm chọc.

“Ngươi” nhất thời Phượng Thiên Linh á khẩu không đáp lời được, không thể thanh minh, trong tròng mắt ẩn nhẫn tức giận bắt đầu tản mát ra.

Bỗng nhiên “Phốc” một tiếng, Phượng Thiên Bình phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt, người mềm nhũn ngã xuống đất.

“Bình Nhi” Phượng Thanh Tường và Phương Vãn Tình, Phượng Thiên Linh đồng thanh sợ hãi kêu lên.

Phượng Thanh Tường vội vàng đi tới đỡ Phượng Thiên Bình sắp ngã xuống, Phượng Thiên Linh bởi vì đỡ Phương Vãn Tình, cũng chỉ có thể bất động, mà Phương Vãn Tình lại không nhúc nhích được, toàn thân đều đau.

Tà Long thấy vậy, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng vẫn là đi tới, bắt mạch cho Phượng Thiên Bình. Mặc dù hắn không phải thần y, không phải đại phu, nhưng là y thuật, vẫn có chút hiểu biết.

“Lúc trước có phải nó thường xuyên cảm thấy đầu óc choáng váng hay không? Nôn mửa, còn nữa, vô cớ cảm thấy lạnh.” Tà Long lạnh nhạt nói.

“Dạ dạ dạ, triệu chứng như vậy không sai biệt lắm một hai tháng thì sẽ phát tác một lần.” Phượng Thanh Tường nghe vậy, vội vàng nói, dừng một chút, kinh hoảng hỏi: “Đại hiệp, Bình Nhi nó, nó sẽ không bị bệnh gì đi!”

“Bệnh ngược lại không phải là bệnh nặng nhưng cũng sẽ chết người, trong cơ thể nó có một loại độc tố tác dụng chậm chạp, là từ mẫu thể truyền sang. Hơn nữa, đây là di truyền từ phụ thể, nếu không chữa trị kịp thời, sợ là sau này sẽ bị bại liệt.” Tà Long lãnh đạm nói.

“Cái gì?” Mọi người kinh hãi, Phương Vãn Tình người đột nhiên cứng đờ, sắc mặt lần nữa càng thêm nhợt nhạt, bởi vì chính bệnh tình của Phượng Thiên Bình mà kinh sợ, hơn nữa tim đập loạn lên vì chột dạ.

Không, không, làm sao có thể, làm sao biết, tại sao có thể như vậy.

Trong mắt mọi người, hoàn toàn vì bệnh tình của Phượng Thiên Bình mà khẩn trương, nhưng trong mắt Tà Long và Phượng Thiên Mị, như nhìn ra manh mối. Nhưng vẫn là rất nghi ngờ, tại sao Phương Vãn Tình lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Đây là làm sao? Cho tới bây giờ ra chưa từng bị bệnh trạng này” Phượng Thanh Tường nghi ngờ hỏi.

Tà Long giật mình, trong lòng vài phần sáng tỏ, loại bệnh này chỉ có thể di truyền từ phụ thể, bởi vì đây là di truyền gia tộc.

Nếu như theo lời Phượng Thanh Tường nói, như vậy chỉ có một khả năng, đứa nhỏ này không phải con Phượng Thanh Tường.

Chỉ là còn chưa có thẩm tra, không thể chắc chắn.

“Phượng Thừa tướng, ta giúp ngươi bắt mạch một chút.” Tà Long nói.

“Được được được” Phượng Thanh Tường vội vàng đưa tay ra.

Phương Vãn Tình đột nhiên co quắp ngã xuống, lộ ra tuyệt vọng, tra ra việc này, nếu thật sự tra gia việc này, coi như bà hoàn toàn bị hủy.

Tà Long giúp Phượng Thanh Tường bắt mạch, nét mặt sau mặt nạ nhíu lại, quả nhiên, trong cơ thể Phượng Thanh Tường không có loại triệu chứng này.

Chỉ là, hắn không rõ tình huống của bọn họ, cho nên không thể tùy tiện nói ra. Hắn biết, ân oán Phượng Thiên Mị với mấy mẹ con này, cho nên…

“Phượng tiểu thư, có thể mượn bước nói chuyện hay không.” Tà Long nhìn  Phượng Thiên Mị lãnh đạm nói.

“Được” Phượng Thiên Mị không cự tuyệt, bởi vì nàng nhìn ra chuyện không đơn giản, Tà Long có thể đã tra ra được điều gì, nhưng hắn chỉ là một người ngoài, khó có thể nói ra.

Hơn nữa hắn chỉ muốn nói với nàng, không muốn nói với Phượng Thanh Tường, cũng không muốn để cho mọi người biết, chẳng lẽ, chuyện này có liên quan đến nàng.

Phượng Thiên Mị ôm nghi ngờ nghĩ nghĩ đi theo Tà Long vào trong nhà, đóng cửa lại.

“Chuyện gì? Nói đi!” Phượng Thiên Mị trực tiếp hỏi.

“Phượng Thiên Bình không phải do Phượng Thanh Tường sinh, trong cơ thể Phượng Thanh Tường không có bệnh trạng giống Phượng Thiên Bình, loại bệnh trạng này chỉ có di truyền gia tộc mới có.” Tà Long bình tĩnh nói.

“Cái gì?” Phượng Thiên Mị kinh hãi, cái gì? Phượng Thiên Bình không phải con trai Phượng Thanh Tường.

Có điều, sau khi hết khiếp sợ, trong mắt Phượng Thiên Mị dần dần tản ra ánh sáng đắc ý, khóe miệng tà mị cong lên, tốt, rất tốt, như vậy thứ nhất, tội ác của Phương Vãn Tình lại tăng thêm một cái nữa trước khi chết, tốt lắm, hưởng thụ tốt đau đớn bị hành hạ này?

Khi Tà Long nhìn thấy biểu tình của Phượng Thiên Mị, ánh mắt chợt lóe, trong lòng cực hạn không nói.

Nữ tử này, rõ ràng là tính tình khát máu. lại không gây cho người ta cảm giác chán ghét, tựa như biểu hiện đó mới thích hợp với nàng vậy. Chỉ là, tích cách của nữ tử này nhiều thay đổi, thật đúng là khiến cho người nghĩ không thấu!

“Xem như huynh giúp ra một chuyện đi, vậy ta sẽ…” trả ngọc bội lại cho huynh, lời còn chưa nói hết, Phượng Thiên Mị dừng lại.

Bởi vì có chút hí hửng, nói được một nửa mới phản ứng lại, nàng bây giờ là Phượng Thiên Mị, mà không phải là Cuồng Phượng.

“Sẽ gì?” Tà Long hồ nghi nheo mắt lại, giọng tà mị, nhưng trong lòng đang xem xét?

“Báo đáp” Phượng Thiên Mị vội vàng nói, trong lòng không hiểu có một chút kinh hoảng.

Đương nhiên, Tà Long cũng không phát hiện ra vẻ kinh hoảng, trong mắt hắn, tia kinh hoảng của Phượng Thiên Mị là chột dạ, vì mình thiếu chút nữa nói ra nên chột dạ.

“Báo đáp, báo đáp thế nào, lấy thân báo đáp sao?” Nhất thời Tà Long đến gần Phượng Thiên Mị, giọng nói dị thường mị hoặc, mang chút mập mờ.

“Huynh” Phượng Thiên Mị nổi đóa, sầm mặt lại. Chửi thề một tiếng! Phượng Thiên Mị nàng bị đùa giỡn.

Nhưng, vì cớ gì mà trong lòng lại có chút lúng túng, tim đột nhiên đập nhanh mấy nhịp, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy không lý giải được, rõ ràng nàng chỉ cùng hắn.

Gặp mặt hai lần! Không, hai bên đều không biết hình dạng của mình thế nào, ngay cả mặt mũi cũng không thấy.

Thấy phản ứng của Phượng Thiên Mị, trong lòng Tà Long vui mừng và khổ sở đan xen, một nữ tử kinh diễm như vậy, nữ tử mạnh mẽ như vậy, ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.