Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 23: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Rõ ràng Thương Lan Cẩm không dự liệu được đột nhiên mình sẽ bị Thương Lan Mạch quát, cho nên, trong lòng ngẩn ra khó chịu, còn cảm thấy có chút bi thương, cũng cảm thấy không thể giải thích được.

Bởi vì đã rất lâu rồi Thương Lan Mạch không có quát hắn, trước quát hắn cũng bởi vì hắn làm sai chuyện, nhưng mà hôm nay huynh ấy lại quát hắn.

Thương Lan Mạch phát giác mình thất thố, lập tức thu lại cơn giận, có chút áy náy né tránh ánh mắt chất vấn của Thương Lan Cẩm.

“Huynh bị sao vậy?” Mặc dù trong lòng Thương Lan Cẩm có oán giận, nhưng nhìn thấy Thương Lan Mạch mất không chế như vậy, lại thấy ánh mắt áy náy kia, cũng bị mềm lòng, lo lắng hỏi.

“Không có sao!” Tinh thầnThương Lan Mạch có chút không ổn định nói.

“Bộ dáng kia của huynh nhất định là có chuyện?” Thương Lan Cẩm không tin, giọng nói có vẻ không vui, trong lòng vẫn có chút oán giận vì bị quát, không có sao huynh lại quát đệ làm gì.

“Được rồi, nói chuyện chính đi…” Thương Lan Mạch kể chuyện xảy ra gần đây, còn kể luôn cả chuyện của Phượng Thiên Mị, đương nhiên là chuyện nên kể.

Mà Thương Lan Cẩm đã sớm nghe đến trợn tròn mắt, đồng tử không thể tưởng tượng giãn to, khiếp sợ, khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, một lát, mới kịp phản ứng, không nhịn được khẽ kêu lên “Cái gì? Phượng Thiên Mị có thể chính là ông chủ phía sau ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’? Còn nữa, chuyện của Thương Lan Mộng là nàng ta làm?”

“Đúng, chỉ có điều huynh không tìm được chứng cứ xác thực, cho nên cũng không khẳng định được trăm phần trăm, nhưng cũng khẳng định tám chín phần. Bây giờ Thương Lan Hiên và Thương Lan Việt đều muốn lôi kéo ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’, nếu để họ lôi kéo được thì lại thêm một phần thế lực, đến lúc đó, huynh đệ ta sẽ càng nguy hiểm. Huynh không hy vọng xa vời ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ có thể hợp tác với chúng ta, nhưng huynh hy vọng, ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ không nên dính vào.” Thương Lan Mạch nói.

Hắn vốn không có lòng dạ nào tham gia chuyện tranh đấu, nhưng là hắn muốn giúp Thương Lan Cẩm leo lên được ngôi vị Hoàng đế. Bây giờ Thương Lan Hiên và Thương Lan Việt được phụ hoàng coi trọng nhất, còn có Cẩm, mặc dù bây giờ họ đều là ngoài sáng trong tối đều tranh đấu với nhau, phụ hoàng cũng biết, nhưng do bọn họ cũng không có phạm vào chuyện gì thương thiên hại lý gì, cho nên phụ hoàng cũng không có nói.

Đương nhiên, chuyện Thương Lan Hiên làm ra với Phượng Thiên Mị còn chưa bị phát tán, cho nên hắn ta vẫn chưa bị trừng phạt.

“Vậy, vậy làm sao mới có thể khiến cho ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ không nhúng tay vào chuyện này đây!” Thương Lan Cẩm cũng hơi gấp gáp, hắn không muốn cái vị trí kia, nhưng mà nếu như hắn không làm, thì chỉ có một kết quả, đó chính là chết.

Trước khi hắn được gửi nuôi trên danh nghĩa của Hoàng hậu, bị mọi người ức hiếp, sau khi hắn được gửi nuôi trên danh nghĩa của Hoàng hậu, thì bị Thương Lan Việt với Thương Lan Hiên coi là kẻ địch. Bất kể là hắn có lòng với ngôi vị Hoàng đế hay không, bọn họ đều không bỏ qua cho hắn, chỉ có Mạch đối với hắn tốt.

Cho nên, sau này hắn không nhẫn nhịn nữa, bởi vì nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, coi như không vì ngôi vị Hoàng đế, cũng phải vì chính mình, còn có Mạch. Do đó hắn phải trở nên lớn mạnh, để ngồi lên vị trí cao nhất đó.

“Huynh sẽ điều tra trước!” Thương Lan Mạch cũng bất đắc dĩ nói.

Xem ra, hắn phải nhanh chóng chắc chắn, rốt cuộc Phù Vân, Cuồng Phượng, Phượng Thiên Mị có phải là một người hay không, nếu đúng, vậy rốt cuộc Phượng Thiên Mị bây giờ có phải Phượng Thiên Mị trước kia hay không, bất kể nàng là ai chỉ cần không nguy hại đến Thiên Vận, vậy thì tốt.

Phượng Thiên Mị đi ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ cùng lúc Thương Lan Cẩm đến Mạch vương phủ, với chuyện Hồng Kiều trở lại Phượng phủ cũng không xê dịch thời gian là bao.

Nam Uyển Phượng phủ, bên trong nhà chính, Phương Vãn Tình có chút phiền não đi tới đi lui, hôm nay thấy Phượng Thanh Tường đáp lời, ông ấy lại không giúp bà giết chết Phượng Thiên Mị, còn bảo bà chờ, đây thật đúng là làm cho bà tức giận mà.

Bất kể, một khắc bà cũng không chờ được, không giúp bà, vậy bà sẽ tự giúp mình, cho dù không giết chết được tiểu tiện nhân kia, cũng phải khiến cho nó sống không bằng chết.

Lúc này, một nha hoàn vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, bước thẳng vào nhà chính.

“Phu nhân, Hồng Kiều trở lại, nhưng không thấy Phượng Thiên Mị về cùng.” Tỳ nữ thần thần bí bí nói.

“Hừ! Thật là trời cũng giúp ta mà! Hôm nay, Bổn phu nhân sẽ lấy Hồng Kiều khai đao. Phượng Thiên Mị, ngược lại ta muốn nhìn một chút, có phải là ngươi rất lợi hại hay không, đi, chúng ta đi Đông Uyển.” Phương  Vãn Tình thâm độc cười nhạt, trong mắt chợt lóe oán độc, nói xong, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Đông Uyển, sau khi Hồng Kiều trở lại, cảm thấy vô sự, bèn quét dọn ngoài sân, bởi vì Phượng Thiên Mị không thích những người khác tới phục vụ, cho nên viện tử này chỉ có Hồng Kiều và Phượng Thiên Mị ở.

Đột nhiên, “Oành” một tiếng, cửa lớn nặng nề bị đá văng, bất thình lình có tiếng vang lớn khiến Hồng Kiều sợ hết hồn.

Hồng Kiều vội vàng nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Phương Vãn Tình mang mấy nha hoàn gia đinh khí thế hung hăng xông vào, Hồng Kiều còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Vãn Tình nổi giận đùng đùng quát to: “Hồng Kiều to gan, lại dám trộm đồ của Bổn phu nhân, người đâu, bắt lại cho ta.”

“Dạ” Phương Vãn Tình vừa dứt lời, sau lưng bà có hai tên gia đinh nhận lệnh tới bắt Hồng Kiều.

Hồng Kiều kinh hãi, hoàn toàn không giải thích được, nàng trộm đồ của Phương di nương lúc nào cơ chứ? Sợ hãi thụt lùi mấy bước, kinh hoảng vung tay: “Không, ta không có trộm đồ.”

Nhưng vừa mới thốt lời, đã bị hai tên gia đinh bắt lại, Hồng Kiều cũng không dám giãy giụa nhiều.

“Có trộm hay không, lục soát một chút thì biết, Thu Nhi, đi lục soát phòng của tiện tỳ này một chút.” Phương Vãn Tình ra lệnh.

“Dạ” bị kêu đi làm, nha hoàn Thu Nhi lập tức nhận lệnh đi tới phòng của Hồng Kiều.

“Không, ta không có trộm, ta thật không có trộm.” Hồng Kiều tiếp tục phủ nhận nói.

Hồng Kiều vừa dứt lời, “Bốp” một tiếng, trên mặt nhất thời truyền tới cơn đau nhức, Hồng Kiều vừa sợ vừa đau đến mức nước mắt trào ra.

Rất nhanh, Thu Nhi vội vàng quay trở lại, trong tay cầm một chiếc vòng tay phỉ thúy, đi tới trước Phương Vãn Tình nói “Phu nhân, đây là đồ tìm thấy trong phòng của Hồng Kiều, người nhìn xem có phải vòng tay mà người đánh mất hay không.”

Phương Vãn Tình nhìn một cái, nhất thời nổi cơn giận dữ, hung hãn trợn mắt nhìn Hồng Kiều, cắn răng nghiến lợi nói “Được lắm! Tiện tỳ nhà ngươi lại dám trộm vòng tay của Bổn phu nhân, người đâu, đưa tiện tỳ này xuống, đánh hai mươi gậy thật nặng.”

“Dạ”. Hai gia đinh bắt Hồng Kiều đáp lại, sau đó kéo Hồng Kiều lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.