Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 22: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Cùng lúc đó, tại thư phòng Mạch vương phủ.

Thương Lan Cẩm với gương mặt khó coi bước vào, Thương Lan Mạch thấy vậy rất nghi ngờ hỏi: “Đệ sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Thương Lan Mạch không hỏi còn tốt, hỏi một chút, cơn giận vừa mới hạ xuống của Thương Lan Cẩm lập tức bốc lên, nhất thời thở hồng hộc đi tới bàn, cầm chén trà lên, nhấc bình trà tự rót cho mình một chén, vội vàng uống, thấy Thương Lan Mạch còn đang nghi ngờ.

Hắn hiểu Cẩm, ngày thường đều là Cẩm khiến cho người ta ăn quả đắng, nhưng hôm nay, dường như là Cẩm bị ăn quá đắng vậy.

“Huynh không nhắc đến thì còn tốt, nhắc tới, lại khiến cơn tức của đệ không tiêu tan được, còn không phải do Phượng Thiên Mị chết tiệt đó.” Thương Lan Cẩm thở hồng hộc nói, vừa nói, vừa dừng lại một chút, uống một hớp trà.

Thương Lan  Mạch vừa nghe nhắc đến ba chữ Phượng Thiên Mị, nhịp tim không hiểu sao rung lên một cái, hơn nữa bởi vì câu ‘Phượng Thiên Mị chết tiệt’ của Thương Lan Cẩm, trong lòng hắn không kiềm chế được giận dữ có một chút không vui, chỉ là chưa phát tác ra.

“Nàng ấy làm gì đệ?” Thương Lan Mạch hỏi, giọng nói khó phát hiện ra là không vui, bản thân hắn cũng không nhận ra.

“Hôm nay đệ ở Túy Tiêu lâu”, gặp Thương Lan Việt, tranh luận với hắn ta vài câu, sau khi hắn ta đi Thương Lan Cẩm đệ bị tức, Phượng Thiên Mị thế, thế mà lại nói nói “Diễn trò xem rất hay, chẳng qua là quá ngắn’’ nàng ta, nàng ta dám bảo đệ là diễn trò cho nàng ta xem ” Thương Lan Cẩm càng nghĩ càng tức giận, trong mắt Thương Lan Mạch, cũng cảm thấy hết sức buồn cười.

Có điều hắn rất hiểu Cẩm, sợ là chuyện không chỉ có thế này! Chuyện có thể làm cho Cẩm mất không chế thật tình cũng không có nhiều, chỉ có điều người có định lực tốt hơn nữa, gặp phải người như Phượng Thiên Mị thì tính cách cuồng vọng cũng có chút nhiều thay đổi, muốn bình tĩnh như thường cũng khó.

Thương Lan Mạch cũng không nói chen vào, nghe Thương Lan Cẩm nói tiếp.

“Nhất, chủ yếu nhất là, nàng đã, đã, lại” Thương Lan Cẩm nhớ tới chuyện kia, sắc mặt bỗng lúc trắng lúc xanh, tức giận không biết phải nói rõ ra khỏi miệng như nào.

“Đã vậy còn sao?” Thương Lan Mạch đột nhiên sinh ra dự cảm xấu, ngược lại không phải lo lắng cho Cẩm xảy ra chuyện gì, bởi vì Cẩm đang đứng trước mặt hắn rất tốt. Mà là, hắn lo lắng Phượng Thiên Mị chọc giận Cẩm, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không.

Thương Lan Mạch đột nhiên vì bản thân lo lắng cho Phượng Thiên Mị mà tâm trạng càng hoảng sợ, hắn bị sao vậy, sao lại lo lắng cho nàng ấy rồi, có vẻ như là Cẩm không có khiến nàng ấy chịu thua thiệt, nên mới tức giận như vậy!

Thương Lan Mạch lập tức bỏ hết ý nghĩ trong đầu, Phượng Thiên Mị là địch hay bạn còn chưa biết, làm sao hắn có thể…

“Nàng ta, nàng ta lại, lại dám ném chén trà, thẳng tắp vào đệ, đánh vào tiểu đệ đệ của đệ, thật may là đệ mau tránh được, bằng không, sẽ trúng chiêu, sợ là sau này không thể quan hệ được nữa.” Thương Lan Cẩm hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói ra.

“Cái gì?” Thương Lan Mạch kinh hãi, nét mặt không nhìn ra là bởi vì hành động to gan của Phượng Thiên Mị mà kinh hãi, hay là bởi vì Thương Lan Cẩm suýt nữa gặp độc thủ mà kinh sợ, có lẽ đều vì hai người, chẳng qua là vì chuyện Thương Lan Cẩm suýt nữa gặp độc thủ mà kinh hãi hơn.

Trong lòng có chút trách móc Phượng Thiên Mị, nhưng bây giờ Cẩm cũng không có chuyện gì, cho nên, chỉ là có chút hơi hờn giận.

“Chết tiệt, rõ ràng là nàng ta không có nội lực, lại rất nhanh chóng dùng chén trà ngăn cản đũa của đệ, hơn nữa, nàng ta còn không thèm nhìn, vậy mà chén trà kia lại không hề lệch hướng, tấn công thẳng vào tiểu đệ đệ của đệ, nữ nhân này thật đúng là nghịch thiên.”

Mặc dù trong lòng Thương Lan Cẩm rất hận Phượng Thiên Mị, nhưng, lại vì thân thủ của nàng mà kinh hãi, trong lòng không kiềm chế được mà sinh ra một tia thật lòng bội phục, mạnh mẽ như vậy, thật giống như nghịch thiên mà!

Sau khi Thương Lan Mạch nghe được lời này của Thương Lan Cẩm, không vui nhíu chân mày lại, sắc mặt có chút tối sầm, những cũng có chút kinh ngạc.

Tối sầm, tỏ vẻ trách cứ Thương Lan Cẩm, vì Cẩm ra tay trước với Phượng Thiên Mị, từ lúc nào Cẩm lại ra tay với một nữ nhân, nếu là người khác hắn sẽ không để ý, thế nhưng, chỉ có Phượng Thiên Mị.

Cho dù rất không hài lòng với cách làm của Thương Lan Cẩm, những cũng không trực tiếp biểu lộ ra với Cẩm.

Kinh ngạc, là bởi vì Phượng Thiên Mị lại có thể đánh rơi đũa của Cẩm, hơn nữa, cái chén kia còn không chệch đánh thẳng đến tiểu đệ đệ của Cẩm, tốc độ như vậy có thể nói là kinh người!

Cho dù võ công của Cẩm không đến nỗi xuất thần nhập hóa, những cũng coi là cao thủ hiếm thấy, mặc dù có thể đánh rớt đũa của Cẩm bắn ra có rất nhiều người, chỉ cần có võ công trôi chảy cũng có thể tránh được.

Nhưng mà, Phượng Thiên Mị lại dưới tình huống không thèm nhìn, hất một chén trà có thể không chệch chính xác đánh rớt đũa của Cẩm, còn đánh Cẩm. Hơn nữa, Cẩm còn phải dùng hết sức lực mới tránh thoát.

“Hừ! Nếu không phải có Bạch Nhan của ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ xuất hiện, đệ muốn giáo huấn nàng ta không phải là không thể. Đệ tìm huynh có chuyện đây!” Thương Lan Cẩm hừ hừ nói, bực bội trong lòng được nói ra, lòng cũng bình tình không ít.

Nhưng mà, Thương Lan Mạch bị câu nói ‘Bạch Nhan của  ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ xuất hiện của Thương Lan Cẩm làm cho ngớ ngẩn, lập tức hỏi, “Đệ nói gì? Bạch Nhan, Bạch Nhan đi tìm Phượng Thiên Mị.”

Mặc dù hắn biết Phượng Thiên Mị và Bạch Nhan có quan hệ, cũng chắn chắn là mình không có nghe nhầm, thế nhưng, vẫn có chút cảm thấy kinh ngạc.

Quan hệ của Bạch Nhan và Phượng Thiên Mị không phải là không thể để cho người ta biết sao? Vậy sao Bạch Nhan có thể đi tìm nàng ấy một cách trắng trợn như vậy, không phải sẽ khiến cho người khác hoài nghi sao? Bất kể Phượng Thiên Mị có phải là Cuồng Phượng hay không, cho dù là vậy, hắn cũng không muốn người khác biết.

Hắn không phải là lo lắng bọn họ lôi kéo nàng, chẳng qua là lo lắng, nàng sẽ gặp rất nhiều phiền toái, cũng sẽ gặp nguy hiểm tương tự.

Bây giờ Thương Lan Hiên và Thương Lan Việt đều ở đây tìm ông chủ phía sau ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’, muốn lôi kéo để lợi dụng, hắn sợ Phượng Thiên Mị không đáp ứng sau lưng sẽ gặp phải thủ đoạn thâm độc.

Cho dù ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ không hợp tác với hắn, hắn cũng không hy vọng nàng trở thành thế lực của bọn họ.

“Sao huynh lại khẩn trương như vậy! Chẳng lẽ đúng như lời đồn ở bên ngoài, huynh muốn lấy nàng ta làm Vương phi! Huynh đừng có quên, nàng là Vương phi bị Thương Lan Hiên bỏ.” Thương Lan Cẩm vừa thấy dáng vẻ khẩn trương của Thương Lan Mạch, thì có một cơn khó chịu.

“Im miệng”, vừa nghe Thương Lan Cẩm nhục nhã Phượng Thiên Mị, nhất thời Thương Lan Mạch mất không chế giận dữ hét lên với Thương Lan Cẩm, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.