Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 2: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Nhưng mà, nếu bây giờ Thiên Vận truyền ra quốc phong gì đó không tốt, nhất định sẽ khiến cho dân trong nước bất mãn, sợ là cũng sẽ kích thích khí thế của ba nước.

Đến lúc đó, nếu như ba nước thật sự liên thủ, Thiên Vận của ông cũng không chắc có thể đánh thắng.

Đương nhiên, một câu nói cũng không thể thật sự gây nên sóng gió lớn như vậy, nhưng sẽ có ảnh hưởng đến Thiên Vận.

“Ha ha ha ha! Mọi người đều nói Hoàng thượng là một minh quân, nhưng nếu thần nữ nói thật sẽ bị định tội, mà công chúa nói lại vô tội, vậy không phải xác thực hoài nghi của Thiên Mị, ngầm thừa nhận quốc phong của Thiên Vận có vấn đề sao?” Phượng Thiên Mị không hề cố kỵ trào phúng cười to nói, từng chữ như châu ngọc.

“Ngươi” Thương Lan Kình Thiên chán nản, tuy rằng Phượng Thiên Mị nói cũng không phải không có đạo lý, mà Mộng Nhi gây nên quả thực cũng có làm mất thể diện Hoàng gia, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức như Phượng Thiên Mị nói vậy, quốc phong có vấn đề.

Những lời trong miệng Phượng Thiên Mị nói ra, giống như thực sự có chuyện như vậy, Thương Lan Kình Thiên hít một hơi nghẹn trong ngực không thở ra được!

“Mị Nhi, im miệng.” Phượng Thanh Tường đã bị dọa đến sắp ngất, thật không phải do ông nhát gan, mà chính là vì dù sao đối phương cũng là vua của một nước, nắm giữ quyền sinh sát mọi người ở Thiên Vận!

Cái gọi là vua muốn thần chết, thần không thể không chết!

Hiện tại trong triều mỗi đại thần đều muốn tìm được nhược điểm của ông, nếu lời nói của Mị Nhi rơi vào tai các đại thần, nhất định tấu chương vạch tội không ngừng, buộc tội trị tội, đến lúc đó, cho dù Hoàng thượng không muốn giết cũng phải giết!

“Phượng tiểu thư, Mộng Nhi tuy có sai lầm, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức như cô nói vậy, phụ hoàng sẽ tự mình trách phạt. Nhưng mà cô là một thần nữ, quốc phong của một nước há có thể cho cô phán xét.” Trong lòng Thương Lan Hiên phẫn nộ đến cực điểm, nhưng ngại có Hoàng thượng ở đây, chỉ có thể áp chế cơn giận, lạnh lùng nói.

Nếu lại để Phượng Thiên Mị nói tiếp, sợ là càng nói càng lớn chuyện, này đối với bọn họ thật rất không có lợi.

Nhưng là mặc kệ hắn có nói hay không, Phượng Thiên Mị cũng sẽ không chỉ tới đây là ngừng.

Thương Lan Hiên dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Thiên Mị bèn quét về phía hắn, trong lòng lập tức nổi lên một cỗ thù hận.

“Còn có ngươi, Thương Lan Hiên, Hiên vương gia, đường đường Vương gia của một nước mà lại xem nhẹ thánh ý của Hoàng thượng, đêm đại hôn lấy gà trống bái đường thay, không ngừng nhục nhã ta, còn sỉ nhục Hoàng thất là con gà. Để lôi kéo quyền quý, ngươi dung túng Trắc phi của mình lợi dụng sẩy thai đến hãm hại Vương phi mới vừa vào cửa, lại nâng nàng ta lên làm Chính phi, thật là khiến người ta bội phục!” Đôi mắt của Phượng Thiên Mị như hàn băng nghìn năm, tiếng nói như núi lửa phun trào, chỉ thiếu chút nữa chưa cầm lưỡi đao như lợi kiếm, một chiêu làm Thương Lan Hiên mất mạng.

Tuy rằng Thương Lan Hiên cũng không cần phải tin lời nàng, nhưng mà hắn ta thích Tô Nhị Tịch như vậy, không muốn bị người hoài nghi, càng không thích bị người lợi dụng, cho nên, hắn ta nhất định sẽ đi điều tra.

Nếu như hắn thực sự tra ra là Tô Nhị Tịch, cho dù là vì cánh tay đắc lực Tô Bình sẽ không xử phạt ả ta, nhưng chắc chắn sẽ thất vọng về ả ta đến cực điểm, lạnh nhạt với ả ta. Cứ như vậy, Tô Nhị Tịch sẽ đau lòng, khổ sở.

Lời nói của Phượng Thiên Mị khiến sắc mặt còn chưa dịu đi của mọi người lại đại biến lần nữa, bất luận lời nói của Phượng Thiên Mị là thật là giả, đều đã làm cho bọn họ phẫn nộ cùng nghi hoặc.

Đêm đại hôn lấy gà trống bái đường thay, quả thực là tự sỉ nhục thanh danh của mình, hơn nữa còn sỉ nhục Hoàng thất. Nếu như không ai nói ra, thì thật cũng không có vấn đề, nhưng mà bây giờ Phượng Thiên Mị nói ra, lại còn cài lên tội danh lớn như thế, nếu việc này không được giải quyết rõ ràng, thì thực sự làm cho người ta không phục!

Còn có, Phượng Thiên Mị rõ ràng nói Hiên vương gia vì mượn sức Tô Bình, nâng Tô Trắc phi lên làm Chính phi, dung túng Tô Trắc phi lợi dụng sẩy thai đến chỗ nàng ấy, đây, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Không có khả năng! Bởi vì Tô Nhị Tịch đúng là ôn nhu tốt bụng, hiền lương thục đức có tiếng, nên sẽ không vì vị trí chính phi, hại chết đứa nhỏ chưa thành hình trong bụng mình, mọi người không muốn tin.

Nhưng nếu đúng theo như lời Phượng Thiên Mị nói, thì Tô Trắc phi này cũng rất ác độc.

Vân Phi và Thương Lan Mộng vô cùng khiếp sợ, còn có chút chột dạ, tuy rằng các nàng không biết chuyện Tô Nhị Tịch lợi dụng sẩy thai, hại Phượng Thiên Mị là thật hay giả, cũng không tin.

Nhưng mà, bọn họ đã từng bàn bạc, chờ sau khi Phượng Thiên Mị vào Hiên vương phủ, sẽ thiết kế xử lý Phượng Thiên Mị, sau đó nâng Tô Nhị Tịch lên làm Chính phi, củng cố tốt hiệp trợ của Tô Bình.

Nhưng nếu thật là như thế thì Tô Nhị Tịch thật sự là quá ác độc, tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, cho dù là lợi dụng trời cao, cũng không thể hại đứa con của mình!

Nghĩ đến đây, bất luận thực hư ra sao, trong lòng Vân Phi oán hận một hồi.

“Không có khả năng, ngươi nói bậy, Tịch Nhi lương thiện như thế, hơn nữa không quan tâm vị trí Chính phi gì đó, sao lại phải hại hài tử của mình chứ! Là do cô ngã lên Tịch Nhi, nha hoàn Hồng Kiều của cô cũng có mặt, đừng tính toán trốn tránh tội của cô.” Nghe Phượng Thiên Mị dám nói Tô Nhị Tịch như vậy, Thương Lan Hiên cả giận nói.

“Thật không? Vậy đêm động phòng hoa chúc vì sao ả ta lại ở trong phòng ta chứ! Vì sao chính ngươi không đi điều tra một chút! Đúng là ta đẩy Tô Nhị Tịch, nhưng cái thai trong bụng ả ta bị sẩy lúc nào, tra một chút sẽ biết. Nếu ngươi không biết điều tra thế nào, như vậy ta nói cho ngươi biết, nha hoàn bên cạnh ả ta, còn có thái y vẫn luôn giúp ả ta an thai.” Phượng Thiên Mị cười lạnh nói.

Lúc đầu, nàng cũng không chắc trăm phần trăm là Tô Nhị Tịch tự biên tự diễn, nhưng ngày hôm qua lúc ở Hiên vương phủ, nàng nói ra đứa nhỏ, sắc mặt Tô Nhị Tịch liền đại biến, không phải vì thương tâm, mà là chột dạ.

Sau khi Thương Lan Hiên nghe xong, thân mình đột nhiên cứng đờ, thái độ tín nhiệm Tô Nhị Tịch đã không còn mãnh liệt như vậy.

Tuy rằng hắn rất là tin tưởng Tô Nhị Tịch, nhưng mà thái độ của Phượng Thiên Mị hình như không giống nói dối, chẳng lẽ, thật là Tịch Nhi vì vị trí Chính phi mà lợi dụng cái thai trong bụng, còn lợi dụng hắn tức giận, giết chết Phượng Thiên Mị.

Không, không có khả năng, Tịch Nhi đã từng nói, không cần vị trí Chính phi, cho dù hắn từng nói muốn lấy Bạch Nhan làm phi, nàng ấy cũng bằng lòng nhường vị trí Chính phi. Lương thiện như Tịch Nhi, sao lại có thể vì vị trí Chính phi mà làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy chứ!

Nhất định là vì Phượng Thiên Mị muốn tránh tội mới nói như vậy, đúng, nhất định là như vậy.

Mặc dù trong lòng Thương Lan Hiên đang không ngừng tự thuyết phục mình, nhưng cũng không thể hoàn toàn thuận theo, bất luận Phượng Thiên Mị nói là thật hay giả, đã làm cho hắn xuất hiện nghi ngờ, muốn đi tra cứu một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.