Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 17: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: Linh Nhi ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Có thể người không biết lại nói bổn Vương có lòng mưu cầu địa vị đấy! Tội danh này, thật sự không nhỏ! ” Trong lòng Thương Lan Cẩm nhịn xuống tức giận, cười lạnh nói. 

Thương Lan Việt chết tiệt, lại dám nói hắn như thế, nếu để người có tâm bất chính truyền đi, thì hắn liền trở thành người đại nghịch bất đạo rồi. 

Ánh mắt hẹp dài của Thương Lan Việt hơi nheo lại, lộ ra ý lạnh như băng, những lời kia của Thương Lan Cẩm “Mọi người đều cho rằng Tam hoàng huynh không cẩn thận nên nói ra lời không nên nói mà thôi”, những lời này ám chỉ rõ ràng, muốn nói hắn đang cố ý hãm hại Thương Lan Cẩm. 

Không sai, hắn cố ý, hắn muốn mượn miệng dân chúng truyền đi tin tức Thương Lan Cẩm có mưu đồ, muốn chiếm đoạt ngôi vị Hoàng đế, tất nhiên, đây là dó hắn ăn không nói có, nhưng mà hắn không tin Thương Lan Cẩm không muốn ngồi lên chiếc ghế kia.

Nhưng mà hiện tại, hắn lại bị đâm một đao.

“Ha ha! Bổn Vương! Ngũ hoàng đệ ở trước mặt huynh trưởng ngay cả xưng hô thần đệ cũng không dùng sao? Cao ngạo như thế, không phải làm cho dân chúng xung quanh chê cười Hoàng gia, nói người Hoàng gia không biết phân biệt tôn ti sao? Nếu phụ hoàng biết, nhất định sẽ mất hứng.”

Thương Lan Việt khẽ hạ tầm mắt, giọng điệu lạnh lùng tràn đầy trách cứ cùng răn dạy, trong lòng oán hận, hận không thể băm Thương Lan Cẩm thành vạn đoạn.

“Ồ! Bổn Vương được phong làm Vương gia, mà Tam Hoàng huynh không phải là Quân, tại sao lại bắt ta xưng thần, hay là, Tam hoàng huynh đã muốn làm Quân lắm rồi! Bổn Vương không biết, từ lúc nào phụ hoàng phong Tam hoàng huynh làm Thái tử? Xem ra, bổn Vương nên vào cung hỏi phụ hoàng một chút, nếu đúng là như thế, bổn Vương đúng là người không hiểu được tôn ti. ” Thương Lan Cẩm cười lạnh, ngôn ngữ nhẹ nhàng, nhưng lại tràn đầy dao găm.

Trong lúc bọn họ đấu võ mồm, người thông minh nghe một chút liền hiểu, tình cảm huynh đệ trong Hoàng gia, chưa bao giờ là thật tình, hai người này không ngừng tạo tội danh cho đối phương, muốn dồn đối phương vão chỗ bất nghĩa, sâu hơn là, đưa vào chỗ chết.

Phượng Thiên Mị cười lạnh, người Hoàng gia, quả nhiên ai cũng là tinh anh, tâm kế, tâm cơ, sâu đến mức không thể tưởng tượng.

Vốn tưởng rằng cả Hoàng gia cũng chỉ có ngốc tử Thương Lan Mạch kia là sạch sẽ nhất, vô hại nhất, ai biết được, trong toàn bộ Hoàng gia, hắn ta lại là người che giấu mình sâu nhất, tâm kế, tâm cơ đều là người sâu nhất.

Nhớ tới việc này, trong lòng Phượng Thiên Mị bỗng xuất hiện một cơn giận dữ, tròng mắt cũng tối đi. 

“Đệ” Thương Lan Việt ăn quả đắng, ánh mắt xuất hiện những tơ máu, bàn tay nằm trong ống tay áo đã nắm chặt thành quả đấm, một cơn giận dữ dâng lên ở ngực nhưng lại không thể phát ra, thật đúng là TMD (cmn) nghẹn chết hắn. “Ta không ở chỗ này đấu võ mồm với đệ nữa, đệ đừng có vội đổ những tội danh này lên đầu bổn Vương, để hãm hại bổn Vương.”

“Bổn Vương cũng không có ý định sẽ nhiều lời, những những lời này của hoàng huynh thật đúng là oan uổng cho bổn Vương, bổn Vương không có gắn những tội danh đó lên đầu hoàng huynh, mà là từ những lời nói của hoàng huynh nên ta rút ra kết luận thôi, chẳng lẽ là do bổn Vương ngu ngốc, hiểu sai ý, chọc giận hoàng huynh, vậy thì đúng là bổn Vương không phải.”

Câu đầu Thương Lan Cẩm mang theo giọng điệu ủy khuất, sau đó là hoài nghi, nhưng mà từ đầu đến cuối, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu và nét mặt, rõ ràng không hòa hợp, hơn nữa, những lời đó muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu.

“Đệ” Thương Lan Việt lại nần nữa nổi đóa, ánh mắt rét lạnh, trong lòng tức giận.

Nhưng mà hắn biết, tính cách Thương Lan Cẩm xảo quyệt, cái gì cũng có thể nói được.

Hiện tại Thương Lan Hiên đã chọc giận phụ hoàng, khiến người thất vọng, cho dù chưa điều tra rõ, phụ hoàng còn chưa biết rõ, nên mới chưa xử lý hắn ta.

Mà nếu bây giờ hắn lại làm cho phụ hoàng thất vọng, vậy thì hắn đã đụng vào họng súng của phụ hoàng rồi, hơn nữa, bây giờ chưa loại trừ được Thương Lan Hiên, tội gì đi gây chuyện.

Cho nên nếu tiếp tục tranh cãi với Thương Lan Cẩm, sợ là sẽ bị trách phạt, đến lúc đó, sợ rằng mất nhiều hơn được. 

Suy nghĩ xong, ánh mắt lóe lên hung ác, hừ lạnh một tiếng, hung hăng phất tay áo, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Thương Lan Việt rời đi, đáy mắt Thương Lan Cẩm thoáng hiện lên chút tơ máu, rất là hung tàn.

“Ha ha! Mặc dù diễn rất hay, chỉ là quá ngắn.” Trong đại sảnh trầm tĩnh, đột nhiên một giọng nói vang lên, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Chỉ thấy ở một góc khuất của đại sảnh, có một nữ tử áo trắng ngồi đưa lưng về phía mọi người, ngồi bên cạnh là một nha hoàn mặc áo hồng, chỉ là, không thấy rõ dung mạo.

Mọi người bị lời nói cuồng vọng của Phượng Thiên Mị dọa tới mức ngẩn người, có người âm thầm lo lắng cho nàng, nữ tử này thật là to gan! Lại dám xem tranh chấp của Cẩm Vương và Việt Vương thành trò vui. 

Có người thì khinh miệt, nữ tử này không muốn sống rồi! Dám xem tranh chấp của Cẩm vương và Việt Vương thành trò vui, nếu Cẩm Vương không giận, vậy thì không phải là Cẩm vương.

Nhưng mà, bên cạnh lại tò mò, nữ tử kia có dung mạo như thế nào, nhìn tấm lưng kia, làm cho người ta liên tưởng đến dung nhan tuyệt sắc.

Mà sắc mặt Thương Lan Cẩm đã đen lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Phượng Thiên Mị, trong mắt lộ ra ánh lửa giận dữ. Tuy rằng cũng tò mò nữ tử này lớn lên như nào, cũng kinh ngạc vì nàng đã biết hắn là Vương gia, thế nhưng vẫn dám to gan như thế.

Hắn vừa bị Thương Lan Việt chọc tức, tâm trạng đã bị ảnh hưởng, bây giờ, lại bị một nữ tử xem thường như thế, nên rất là tức giận, dám ví hắn như đào kép làm nhục hắn khiến hắn tức giận.

Không phải hắn quá mức xúc động, cũng không phải hắn không có định lực, mà là từ nhỏ đến lớn, hắn đã chịu không ít ánh mắt khinh thường cùng ức hiếp nhục nhã, bởi vì bản thân mình yếu đuối, trơ mắt nhìn người mình để ý bị người khác thương tổn.

Cho nên, hắn sẽ không bao giờ để cho người ta xem nhẹ, càng không để cho người ta làm nhục, hắn phải mạnh mẽ hơn, bởi vì chỉ khi hắn mạnh mẽ hắn mới có năng lực bảo vệ người mà hắn quan tâm.  

Càng suy nghĩ, Thương Lan Cẩm càng tức giận, muốn trách, chỉ có thể trách thế gian này rất thực tế, kẻ mạnh thích bắt nạt kẻ yếu. 

“Lá gan của cô nương thật đúng là không nhỏ! Dám coi bổn Vương thành con hát.” Giọng nói Thương Lan Cẩm lạnh lùng lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.

“Ha ha! Có người diễn, thì phải có người xem, không liên quan gì đến gan có lớn hay không.” Phượng Thiên Mị cười một tiếng, giọng nói thản nhiên tràn đầy châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.