Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 13: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: Linh Nhi ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Để Huyết xà chạy thoát, Phượng Thiên Mị cũng chỉ oán hận một tiếng, không tiếp tục tranh chấp, nếu tiếp tục, như vậy cũng chỉ là mình bị đau. 

Nếu có người nhìn thấy một màn vừa rồi, khẳng định là sẽ bị run sợ hoặc là trực tiếp ngất xỉu. 

==============

Sáng sớm hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua những đám sương mù, hiền hòa chiếu sáng vạn vật, làm cho tâm tình mọi người cảm thấy sảng khoái.

Chỉ là, hôm nay nhất định sẽ có nhiều chuyện xảy ra hơn mọi ngày.

Vừa tời giờ thìn nửa khắc, toàn bộ Vận Thành bỗng sôi trào, mọi người đều đang bàn luận chuyện của Thương Lan Mộng.

“Này! Nghe gì chưa? Công chúa điên rồi.”

“Cái gì? Công chúa điên rồi.”

“Không phải, nghe nói là bị ngốc rồi.”

“Điên ngốc cũng đều giống nhau thôi! Dù sao cũng chính là Công chúa không bình thường.”

“Ngươi có biết là vì sao không?”

“Nghe nói, việc này rất huyền bí, sáng nay khi công chúa tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh giường xuất hiện bốn thi thể đã bị hút khô máu, thật đáng sợ.”

“Cái gì? Bốn thi thể bị hút khô máu, quá kinh khủng! Nếu là ta, bị hù chết cũng rấ có khả năng sẽ bị dọa chết, mà làm sao ngươi biết?”

“Ta cũng là nghe nói.|”

“Vậy không biết chuyện này là thật hay giả?”

“Chắc không phải là giả, nghe nói Giang thần y cũng đã vào cung rồi.”

“Phải không? Vậy thì không phải là giả rồi, nhưng mà nói lại, trong phòng công chúa sao lại có bốn thi thể bị hút khô máu vậy?”

“Cũng không biết, cho nên chuyện này mới huyền bí, có điều vị Công chúa này bình thường đều kiêu căng ương ngạnh, chắc là đã đắc tội người nào rồi!”

Tất cả mọi người đều bàn tán, vừa rung động vừa nghi hoặc, không biết ai to gan như vậy, lại dám hại Công chúa của một nước. 

Nhưng mà, người mà bọn họ gọi là to gan, lại đang ở trong sân của mình, nằm trên ghế quý phi, phơi nắng, ăn điểm tâm, rất nhàn nhã.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi.” Đúng lúc này, người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng, giọng nói của Hồng Kiều từ xa vang lên, bước chân dồn dập chạy đến.

Phượng Thiên Mị vẫn bất động, tất nhiên nàng biết chuyện lớn mà Hồng Kiều nói là chuyện gì, không phải là chuyện của Thương Lan Mộng sao!

Đối với chuyện bên ngoài, tuy rằng Phượng Thiên Mị không nghe thấy, nhưng mà mọi việc đều ở trong dự đoán của nàng, chuyện nàng làm, tất nhiên sẽ biết hậu quả. Huống hồ, năng lực truyền bá ở cổ đại này thật sự không tầm thường, một truyền mười, mười truyền trăm, ngay lập tức oanh động khắp thành.

Chỉ là không biết Thương Lan Mộng không chết, hay là bị ngốc.

Hồng Kiều thở hổn hển chạy vào, không đợi Phượng Thiên Mị mở miệng, đã nói:“Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi, nghe nói sáng nay khi ông chúa tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có bốn thi thể bị hút khô máu, thật là khủng khiếp! Công chúa đã bị dọa đến choáng váng.”

Hồng Kiều nói xong, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ.

“Em không nhìn thấy, sao em lại biết rất kinh khủng?” Phượng Thiên Mị thấy bộ dạng này của Hồng Kiều, cảm thấy buồn cười. 

“Một người bình thường bị hút khô máu, không phải rất kinh khủng sao? Hơn nữa, Công chúa cũng đã bị dọa sợ choáng váng, em còn nghe nói, Giang thần y cũng bó tay đấy!” Hồng Kiều bị dọa chưa hoàn hồn, giống như bản thân mình nhìn thấy.

“Giang thần y, Giang Ngự Phong, hắn ta không phải là thần y xuất quỷ nhập thần, khinh thường có quan hệ với Hoàng gia sao? Vì sao Hoàng Thượng lại mời hắn ta đến? ” Phượng Thiên Mị khó hiểu lẩm bẩm.

Đối với chuyện Giang Ngự Phong đi hoàng cung, nàng không ngờ được, cũng không đoán được, nói đúng hơn là quên mất hắn ta. 

Nhưng mà nghe Hồng Kiều nói vậy, nàng bỗng nhớ đến đêm hội hoa đăng, quần áo hồng y, tuấn mỹ tuyệt sắc, đẹp đến mức yêu nghiệt, đứng bên cạnh Thương Lan Mạch, một trích tiên, một yêu nghiệt, thực sự làm cho người người oán trách!

Khoan khoan, Thương Lan Mạch, sao nàng lại nghĩ tới hắn ta vậy! 

Nhớ tới Thương Lan Mạch, lại nhớ tới chuyện xảy ra trong cung ngày hôm qua, trái tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp, hai gò má ửng đỏ. Hơn nữa, nhớ tới những lời vô sỉ mà Thương Lan Mạch nói, nàng cảm thấy tức giận.

Rõ ràng là bị nàng nói đúng. Hừ! Nếu nàng không bắt được việc hắn ta giấu đầu lòi đuôi, nàng sẽ không gọi là  Phượng Thiên Mị.

Tuy rằng huynh có quyền giấu diếm ta, nhưng mà huynh gạt ta, giả ngu đùa giỡn ta, nhất định phải chịu trừng phạt.

“Chuyện này em cũng không rõ, có điều nghe nói hình như là sau khi nghe được chuyện của Công chúa, Giang thần y liền tự mình đi vào Hoàng cung.” Hồng Kiều có chút khó hiểu vì sao Phượng Thiên Mị lại hỏi cái này, chẳng qua chỉ là nghe nói mà thôi. 

“Hồng Kiều” Phượng Thiên Mị đột nhiên nghiêm trang gọi, Hồng Kiều vâng một tiếng, nhìn về phía Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị lại nói, “Nếu ta nói với em việc đó là do ta làm, em có tin không?”

“A! Làm sao có thể ···” Có chưa nói xong, Hồng Kiều ngây ngẩn cả người. Sau khi Phượng Thiên Mị nói ra những lời này, nàng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho là Phượng Thiên Mị đang đùa giỡn với nàng, nhưng mà chuyện như vậy lại càng không có khả năng.

Tuy rằng bây giờ tiểu thư mạnh mẽ, nhưng mà cũng không có năng lực hút khô máu bốn người kia, còn đem bốn thi thể đến phòng của Công chúa! Hơn nữa, cả ngày nàng đều ở cùng tiểu thư, cũng không thấy tiểu thư làm gì!

Nhưng mà, nhìn thấy Phượng Thiên Mị nghiêm túc như vậy, đột nhiên nàng có dự cảm không tốt, giống như mọi việc thực sự là do tiểu thư làm.

“Tiểu, tiểu thư, không, không phải, thật sự là người sao!” Trong lòng Hồng Kiều không tin, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút hoảng sợ, ấp úng hỏi.

Phượng Thiên Mị cũng không có trả lời, chỉ cười, không thừa nhận, không phủ nhận, nhìn tâm tình hoảng loạn của Hồng Kiều.

Nếu thật sự là tiểu thư làm, nàng cũng không cảm thấy tàn nhẫn, ngược lại còn cảm thấy hết giận, nàng không có quên trước kia công chúa ức hiếp tiểu thư như thế nào. Nhưng mà nhớ đến bốn thi thể bị hút khô máu kia, nàng bỗng cảm thấy sợ hãi.

Thấy bộ dáng sợ hãi của Hồng Kiều, Phượng Thiên Mị cũng không nhẫn tâm dọa nàng, cười nói,“Thời tiết khá đẹp, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi!” Tâm tình nàng khá tốt, không phải do thời tiết, mà là do chuyện giáo huấn Thương Lan Mộng, cho nên, bây giờ nàng muốn ra ngoài đi dạo một chút.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.