Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 1: (Muôn vàn vì sao rực rỡ - Ức Cẩm)




Edit: yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Thương Lan Mạch nghe thấy hai nữ nhân này một lòng muốn gán tội trừng trị Thiên Mị, trong lòng đã nảy sinh lửa giận, chỉ là xét thấy hắn là một ngốc tử, không thể biểu hiện ra ngoài thôi.

“Thái hậu thứ tội, thần bằng lòng thay Mị Nhi chịu phạt.” Phượng Thanh Tường vội vàng quỳ xuống, khẩn cầu nói.

Trông thấy Phượng Thanh Tường vài ba lần thay mình cầu tình, trong lòng Phượng Thiên Mị mặc dù chưa nói là tới mức cảm động, nhưng cũng lộ chút vẻ xúc động.

Nàng đã từng nói, nàng không phải người vô tình, chỉ vô tình với người không phải là người, huống chi ở trong lòng nàng, cũng không có liệt Phượng Thanh Tường vào hàng kẻ địch, chỉ không cách nào tha thứ vì ông không thèm chú ý đến Phượng Thiên Mị mà thôi.

Dù rằng bây giờ Phượng Thiên Mị đã không còn là Phượng Thiên Mị trước đây, nhưng thân thể này là của nàng ấy, suy cho cùng vẫn chảy dòng máu của ông, huyết mạch tương liên!

Kiếp trước, nàng chưa từng cảm nhận được tình thân, chưa từng được cha mẹ yêu thương, lúc phạm sai lầm, không có cha mẹ bảo vệ, lúc tủi thân không ai an ủi, có, cũng chỉ là nhiệm vụ và huấn luyện vô tận.

May mắn, nàng có Huyết xà giúp đỡ, cũng không cảm thấy quá cô đơn, cũng không nhìn thấu thế gian ấm lạnh này, cuộc sống sinh động như thường.

Tuy rằng trước kia Phượng Thanh Tường không muốn gặp Phượng Thiên Mị, nhưng bây giờ có thể vì nàng cầu tình như thế, cũng xem như là lương tâm chưa bị mất. Cho dù Phượng Thiên Mị hiện tại khác biệt, nhưng nếu Hoàng thượng giận dữ, thật sự để ông ấy chịu phạt, hoặc là xử tử, kia là không muốn cũng phải chịu, không phải sao?

Nghĩ xong, Phượng Thiên Mị chợt híp mắt, ý lạnh phát ra, Thương Lan Mộng nhìn lại, vốn đang vì chuyện Phượng Thiên Mị sẽ bị trị tội, Thương Lan Mộng có chút đắc ý chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Thiên Mị, cơ thể theo bản năng run lên.

“Ha ha! Mất mặt, chính ngươi cũng không biết xấu hổ còn đi trách người khác làm mất mặt ngươi, quả thực là cực kỳ ngu xuẩn. Chẳng lẽ công chúa có chứng mất trí nhớ, quên bản thân mình đã từng nói gì sao? Vậy có muốn ta giúp ngươi nhớ lại hay không?” Giọng nói của Phượng Thiên Mị lạnh nhạt, không hề che dấu châm chọc nói.

“Ngươi.” Thương Lan Mộng chán nản, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra, rốt cuộc Phượng Thiên Mị đang nói chuyện gì, cho nên trong lòng có chút khủng hoảng.

Mọi người cũng nghi hoặc, ánh mắt đồng thời dừng trên người Phượng Thiên Mị, chờ nàng tiếp tục nói.

“Không phải sao? Đường đường công chúa một nước trước mặt mọi người ở hoa đăng hội giọng khách át giọng chủ, can thiệp quyền tự do của người khác, nhục mạ huynh trưởng của mình là ngốc tử. Đường đường công chúa một nước, vậy mà không biết xấu hổ ở Ngự Hoa Viên nói lớn những lời tục tĩu, xuất khẩu thành thơ, sợ là công chúa nói quen rồi! Chẳng lẽ cái này rất có mặt mũi sao?”

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, toàn trường nhất thời cực kỳ hoảng sợ, nhiều hơn chính là cảm thấy xấu hổ thay Thương Lan Mộng.

Công chúa ở hoa đăng giọng khách át giọng chủ, can thiệp quyền tự do của người khác, nhục mạ Mạch vương gia, còn ở Ngự Hoa Viên nói lớn những lời tục tĩu.

Vậy, vậy công chúa cũng quá đại nghịch bất đạo rồi!

Sắc mặt của Thái hậu và Hoàng thượng cũng đen thêm, trong mắt nhiễm lên sắc giận dữ, gần như muốn bùng nổ.

Vân Phi và Thương Lan Hiên kinh hoảng, tuy rằng Hoàng thượng (phụ hoàng) yêu thương Mộng Nhi, nhưng mà nàng làm đến mức này, Hoàng thượng (phụ hoàng) nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho Mộng Nhi.

“Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy.” Thương Lan Mộng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng giọng nói đó rõ ràng là thiếu tự tin, trợn mắt trừng Phượng Thiên Mị cũng thiếu khí thế.

Trong lòng Thương Lan Mộng rất hối hận bản thân mình lại nói lời đó, đồng thời trong lòng cũng mắng Phượng Thiên Mị trên trăm lần.

“Thật không? Chẳng lẽ ngũ công tử với tứ đại tài nữ Thiên Vận đều bị lãng tai, hay là mắt mù sao? Còn có rất nhiều dân chúng ở đó, với cung nữ thái giám lúc nãy ở ngự hoa viên, bọn họ đều lãng tai hay mắt mù sao? Hay là, quốc phong của Thiên Vận có vấn đề, hay là Thiên Vận sắp đổi người lãnh đạo, lời nói của Thương Lan Mộng ngươi chính là miệng vàng lời ngọc.”

Tiếng nói Phượng Thiên Mị lạnh lùng tràn đầy châm chọc và khiêu khích, phảng phất như đúng như nàng nói vậy, không dám khen tặng.

Ầm! Giống như một loại điện giật, mọi người nhất thời cứng lại, sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch, hết sức hoảng sợ.

Nếu nói lời nói của công chúa ngang ngạnh, bướng bỉnh, còn lời nói của Phượng Thiên Mị chính là đại nghịch bất đạo, hơn nữa lớn đến khiêu khích quốc phong của một nước, hoàng uy của Quốc vương.

Cái này, cái này nếu bị gán là âm mưu chính là tội chết, liên lụy cửu tộc!

Đột nhiên, “bộp” một tiếng, Thương Lan Kình Thiên đập mạnh tay trên bàn, làm mọi người đột nhiên càng hoảng sợ, mà chén trà trên bàn cũng “loảng xoảng” rơi xuống đất vỡ tan.

“Làm càn, Phượng Thiên Mị, ngươi ba lần khiêu chiến uy nghiêm của trẫm, phải bị tội gì?” Thương Lan Kình Thiên rống giận một cái, hoàn toàn bị lời nói của Phượng Thiên Mị chọc giận, vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo.

Phượng Thanh Tường vốn còn muốn vì Phượng Thiên Mị cầu tình, nhưng trông thấy Thương Lan Kình Thiên như vậy, cũng không dám lên tiếng.

Cùng lúc đó, mọi người chờ ngoài cửa cũng hết hồn, đặt biệt là Hồng Kiều, lo lắng Phượng Thiên Mị ở bên trong đã bị ức hiếp gì đó.

“Ông, ông, ông là người xấu, ngươi ức hiếp tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta về nhà.” Thương Lan Mạch run rẩy chỉ tay về phía Thương Lan Kình Thiên, trong ánh mắt hài tử tràn ngập phẫn nộ, chỉ có Thương Lan Kình Thiên nhìn ra được, trong mắt hắn hiện lên vẻ trách cứ.

Nói xong, bèn lôi kéo Phượng Thiên Mị đi ra ngoài.

Trong lòng Thương Lan Mạch hiện lên không vừa lòng, tuy rằng lời nói của Phượng Thiên Mị quả thật là có chút to gan, được rồi! Là có chút đại nghịch bất đạo. Nhưng mà là do Thương Lan Mộng sai trước, ả ta ngàn vạn lần không nên, trêu chọc Phượng Thiên Mị.

Đặc biệt Thương Lan Hiên, càng đáng chết, để gà trống bái đường làm nhục nàng ấy, mối thù một kiếm đoạt mạng, mối hận dùng lửa thiêu đốt xác, những chuyện này, cho dù hắn ta có chết một vạn lần, cũng không hả giận.

Nhìn thấy trách cứ trong mắt Thương Lan Mạch, Thương Lan Kình Thiên bỗng nghẹn lời, nhưng sắc mặt vẫn tức giận phấn chấn như trước. Tuy rằng ông thấy thẹn với bọn họ, không muốn khiển trách bọn họ quá mức, nhưng mà, ông là vua của một nước, không cho phép người khác khiêu khích uy nghiêm.

Huống chi, hiện tại Phượng Thiên Mị đã khiêu khích đến quốc phong của nước Thiên Vận, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng!

Tuy rằng bây giờ Thiên Vận thống nhất bốn nước, nhưng ba nước khác vẫn còn rục rịch, dã tâm bừng bừng. Nếu không phải vì sau lưng Thiên Vận còn có một thế lực, bọn họ cũng sẽ không có điều kiêng kị như vậy, hơn nữa quốc vương của ba nước lại bất hòa, cho nên mới không chung một đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.