Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 5: Thoáng nhìn




Người hảo tâm chở Minh Duệ và Minh Cẩn rời khỏi thôn Thập Lý, đến thị trấn thì thả bọn hắn xuống không quan tâm. Hai người đến thị trấn, Minh Cẩn đói bụng, muốn ăn gì đó.

Đôi mắt Minh Cẩn trông mong nhìn đồ ăn trên các sạp hàng: “Ca, đệ muốn ăn.”

Minh Duệ mắt trắng không còn chút máu: “Đệ có tiền sao?” Lúc này Minh Cẩn mới nhớ tới mẹ bé từng nói qua đồ vật bên ngoài là cần dùng bạc mua. Lúc này Minh Cẩn mới phát hiện trên người bọn hắn toàn thân trừ xiêm y vải rách cái gì cũng đều không có. Nếu như lúc trước trên người hai người tất nhiên sẽ mang đầy trang sức, nhưng lúc này đổi thành xiêm y vải thô, trang sức trên người cái gì cũng không có. Thời điểm Minh Cẩn chạy trốn cũng không cầm theo túi tiền.

Minh Duệ vì tôi luyện Minh Cẩn, trên người khẳng định cái gì cũng không mang. Nhưng mà lúc ra cửa, có ẩn dấu một củ khoai lang. Hai huynh đệ dừng chạy trốn một lúc, ở cùng một chỗ ăn một củ khoai lang.

Có Võ Tinh cùng Võ Chiêu âm thầm đi theo, tin tức của Minh Duệ và Minh Cẩn rất nhanh đến tay Ôn Uyển. Ôn Uyển mỗi lần nhận được tin tức, thường thường ngồi xem rất lâu.

Hai hài tử không có tiền ăn cơm, vì nhét đầy bao tử mà bị không ít khổ. Tuy Ôn uyển đã đoán trước hài tử đi ra ngoài khẳng định phải chịu khổ. Nhưng mà đoán trước cùng chính tai nghe được là hai việc khác nhau.

Khụ, hiện tại Ôn Uyển có thể lý giải được tâm tình của Chân Chân ( Chân Chân muốn ói: tâm tình của ngươi sao có thể giống ta. Con của ta là sinh tử chưa biết, ngươi bây giờ chính là muốn cho nhi tử chịu khổ).

Mỗi lần Ôn Uyển xem tin tức Võ Tinh gửi về đều đau lòng hồi lâu, thế nhưng không xem thì không an lòng. Vì vậy, tâm tình trở nên vô cùng lo âu, khẩu vị cũng kém đi, cái gì cũng đều ăn không vô.

Hạ Dao cho rằng Ôn Uyển tự chuốc khổ: “Quận chúa, nếu không hãy để cho hài tử trở về.” Dựa theo cách nói của Hạ Dao, hài tử lớn rồi tự nhiên sẽ hiểu chuyện. Đâu có thể vì Minh Cẩn kén ăn, mà xuống tay ác như vậy. Hạ Dao cho rằng Ôn Uyển quá nhẫn tâm. Nếu như Hạ Dao biết rõ chủ ý này là của Minh Duệ đề ra, đoán chùng cũng không cho rằng là quá đáng. Mà cho rằng Minh Duệ quá độc ác.

Ngày thứ tư, Võ Tinh truyền tin tức về, Minh Duệ và Minh Cẩn rơi vào trong tay người què (kẻ bắt cóc). Hỏi Ôn Uyển có muốn cứu hài tử ra hay không.

Ôn Uyển nghe được hai chữ người què, tim đập thịch thịch. Năm đó nàng cũng rơi vào trong tay người què. Sau đó bị bán cho bọn buôn người. Những người què này tất cả đều là người thấy tiền sáng mắt. Minh Duệ và Minh Cẩn rơi vào trong tay bọn họ, còn có thể tốt sao?

Hạ Dao rốt cục cũng ngồi không yên. Mấy ngày nay Hạ Dao cũng không có một khắc an bình, được tin tức này: “Quận chúa, ta truyền tin cho Võ tinh và Võ Chiêu cứu Minh Duệ và Minh Cẩn ra.”

Ôn Uyển lòng đang lo lắng sau khi nghe đến Võ Tinh và Võ Chiêu, ngược lại ổn định lại. Có ba tầng bảo hộ trong ngoài, hai hài tử chắc cbé sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Ôn Uyển nghĩ kỹ, bình tĩnh mà nhìn Hạ Dao một cái: “Chẳng lẽ ngươi không biết hiện tại bên ngoài rất nhiều người què. Hai hài tử bọn chúng độc thân bên ngoài, rơi vào trong tay người què là rất bình thường.” Những người què kia vì kiếm tiền cũng dám ở những khu phố xá sầm uất bắt đi những hài tử tướng phú quý. Vậy nguy hiểm có thể là rất lớn, nhưng mà những người này vẫn vui vẻ đi làm như không. Có thể nghĩ, vì tiền bọn hắn ngay cả mạng đều có thể bất cứ giá nào. Hôm nay Minh Duệ và Minh Cẩn là hai hài tử độc thân ở bên ngoài. Đây không phải là rãi sẵn tiền cho bọn hắn nhặt sao? Cho nên lúc hai hài tử đi ra ngoài, Ôn Uyển đã suy đoán được nhất định sẽ gặp phải người què rồi. Nhưng mà vào ngày thứ tư mới gặp người què, hai nhi tử so với nàng năm đó mạnh hơn nhiều. Ừ, Minh Duệ thật sự không tệ.

Hạ Dao nhớ tới năm đó Ôn Uyển cũng bị lừa bán đi: “Quận chúa, mấy ngày nay Minh Duệ và Minh Cẩn chịu đủ đau khổ rồi. Quận chúa, đón hài tử trở về a?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Vẫn chưa tới lúc.” Không nỡ cũng phải cam lòng. Hiện tại có nàng có thể bảo hộ bọn chúng chu toàn, nhưng mà đợi khi hai hài tử lớn rồi, tất nhiên còn gặp phải nguy hiểm hơn vạn phần so với hiện tại, vạn nhất nàng không bảo hộ kịp thì phải làm sao bây giờ? Minh Duệ nói đúng, thừa dịp lần này cũng để cho Minh Cẩn biết bên ngoài hắc ám thế nào, về sau làm việc cũng sẽ suy nghĩ hơn nhiều. Minh Duệ có thể nghĩ ra được cũng nguyện ý bày ra hành động, nàng cũng không thể ngay cả con trai trưởng đều không bằng.

Hạ Dao muốn đích thân đi.

Ôn Uyển cự tuyệt: “Ngươi không được đi. Có bọn Võ Tinh ở đấy không có việc gì?” Ở một phương diện khác, Hạ Dao còn mềm lòng hơn so với nàng. Ít nhất Minh Cẩn vừa khóc Hạ Dao đã mềm lòng. Hạ Dao vừa đi thì cái gì cũng đều ngâm nước nóng. Ôn Uyển có thể đoán được Hạ Dao thấy hai hài tử chịu khổ, trăm phần trăm sẽ đem hai hài tử mang về. Cũng bởi vì Hạ Dao mềm lòng, làm cho Ôn Uyển thấy được một cái phản diện, càng kiên định không thể mang bọn chúng trở về. Nếu không chẳng phải là thất bại trong gang tấc.

Hạ Dao tức đến dậm chân: “Quận chúa, sao người có thể nhẫn tâm như vậy chứ?” Hài tử lang thang bên ngoài chịu lạnh chịu đói, nàng cũng không nhịn được Quận chúa lại nhịn được. Hiện tại đã gặp phải nguy hiểm, Quận chúa lại vẫn thờ ơ. Thật sự thực như Minh Cẩn nói, đúng là người mẹ nhẫn tâm rồi.

Ôn Uyển vòng vo cụp mắt xuống: “Ngươi nói thẳng ta là mẹ kế, không phải mẹ ruột sẽ tốt hơn. Nhưng mà so sánh như vậy, ngươi càng giống mẹ ruột hài tử, ngược lại ta lại là mẹ kế rồi.” Dù sao hoàng đế không chỉ một lần nói nàng đối với hai hài tử không có phúc hậu, là mẹ kế không phải mẹ ruột.

Hạ Dao im lặng.

Ôn Uyển trên mặt bình tĩnh, nhưng mà chỉ mới qua vài ngày người vẫn gầy đi một vòng.

Vào ngày thứ sáu Ôn Uyển không bình tĩnh được. Bởi vì Minh Duệ giết người què kia, sau đó dẫn theo Minh Cẩn chạy trốn. Võ Tinh truyền tin tức về, làm cho Hạ Dao không biết nên nói gì: “Quận chúa, Minh Duệ nói với Võ Tinh, bảo Võ Tinh dẫn theo huynh đệ bọn hắn trở về. Minh Duệ nói, bọn chúng lịch lãm rèn luyện đủ rồi. Nếu tiếp tục đi nữa, Minh Cẩn chịu không nổi nữa.” Minh Duệ làm sao biết đây là lịch lãm rèn luyện bọn hắn chứ?

Ôn Uyển không muốn để cho người khác biết rõ cái chủ ý này là Minh Duệ nói ra, lập tức thu liễm thần sắc nói: “Minh Duệ học võ vài năm như vậy, có nhạy cảm thế nào ngươi phải biết. Hơn nữa đứa nhỏ này thông minh, tất nhiên đã sớm suy đoán có người âm thầm bảo vệ bé rồi. Để cho Võ Tinh mang bọn chúng về đây đi!”

Sáu ngày này đối với Minh Cẩn dường như là một cơn ác mộng, vừa thấy Ôn Uyển đã khóc đến kinh thiên động địa: “Mẹ, mẹ, mẹ…” Kích động qua đi, liền trực tiếp ngất luôn.

Minh Cẩn khóc ngất đi, thì dọa Ôn Uyển, lập tức kêu ra bên ngoài: “Thái y, mau truyền thái y, Minh Cẩn té xỉu…”

Thái y bắt mạch cho Minh Cẩn rồi nói: “Quận chúa, tiểu công tử là chấn kinh quá độ, cộng thêm mấy ngày liền mệt nhọc, mới có thể ngất đi. Nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi.”

Ôn Uyển thở dài một hơi, sau đó lại để cho Thái y xem cho Minh Duệ một chút. Thái y xem bệnh cho Minh Duệ xong, trong lòng thái y thấy vô cùng kỳ quặc. Tiểu công tử chấn kinh quá độ, còn đại công tử thì lại chuyện gì cũng không có.

Ôn Uyển lấy nước lau người cho Minh Cẩn đang ngủ. Thấy trên người Minh Cẩn không chỉ máu bầm, còn không ít vết thương, có cái đã kết sẹo. Đôi chân cũng bị ma sát trông dữ tợn đáng sợ, màu máu đỏ tươi. Ôn Uyển thấy hốc mắt đều ẩm ướt.

Minh Duệ tắm rửa thay quần áo xong thì đi vào, thấy vành mắt Ôn Uyển hồng hồng. Minh Duệ cũng nhịn không được thở dài một hơi, sau đó an ủi Ôn Uyển nói: “Mẹ, không có việc gì. Con và đệ đệ cũng không bị khổ gì?” Mấy ngày nay kỳ thật cũng không có chịu bao nhiêu khổ, muốn nói chịu khổ thì chỉ là mỗi ngày đều đói bụng ăn không đủ no.

Ôn Uyển vẫn không yên tâm, lôi kéo Minh Duệ kiểm tra một phen. Cũng may trên người Minh Duệ, máu bầm không có nhiều như Minh Cẩn, nhưng vết thương trên người ngược lại nhiều hơn Minh Cẩn. Ôn Uyển tranh thủ thời gian cầm thuốc mỡ tới, bôi lên vết thương.

Minh Duệ vừa cười vừa nói: “Mẹ, không có việc gì chỉ là một ít vết thương nhỏ. Con luyện công bị thương đau hơn cái này nhiều.” Đây là lời nói thật. Hạ Dao huấn luyện còn nương tay, nhưng cộng thêm Hạ Ảnh thì không giống như trước. Hạ Ảnh có thể ra tay độc ác. So với Hạ Dao mạnh hơn nhiều.

Nước mắt của Ôn Uyển dưới sự an ủi của Minh Duệ nhịn không được rơi xuống. Minh Duệ không làm sao được chỉ có thể lau nước mắt cho nàng. Ôn Uyển khan giọng nói: “Minh Duệ, đừng trách mẹ nhẫn tâm.”Trước kia nghe nói mẹ nuông chiều thì con hư, nàng cho rằng đều là những nam nhân kia nói nhảm. Chính vì hạ thấp nữ nhân để nâng bọn hắn lên. Bây giờ tự mình trải qua mới biết được, muốn làm một mẫu thân nhẫn tâm, thật không dễ dàng ah!

Minh Duệ lắc đầu: “sao có thể như vậy? Mẹ, người đừng khổ sở nữa, chúng con không phải vẫn tốt đấy sao? Mẹ, lần này có lẽ Minh Cẩn đã chịu đủ giáo huấn rồi. Về sau không dám tùy hứng nữa. Cho nên, chịu chút khổ da thịt ấy cũng là đáng được a.” Những ngày nay, Minh Duệ không thiếu hù dọa Minh Cẩn, tin tưởng sau này Minh Cẩn sẽ không dám tùy hứng làm bậy nữa.

Hạ Dao khóe miệng co giật. Có thể không chịu giáo huấn sao? Vừa đói bụng, lại ngốc ở bên ngoài, sau đó còn ngủ ngoài đường, cuối cùng còn bị người què bắt đi,đã xong còn giết người trốn chạy để khỏi chết.

Sáu ngày này đối với Minh Duệ và Minh Cẩn mà nói, có thể nói kinh tâm động phách. Nhưng mà thái độ hai người phân biệt rõ ràng. Minh Cẩn bị dọa quá sức, nhưng mà Minh Duệ lại thần thái tự nhiên giống như là ra bên ngoài đi dạo một chuyến trở về, dường như chuyện gì đều không có xảy ra. Đều cùng một mẹ sinh ra, chỉ kém vài phút đồng hồ. Khụ. “Hôm nay xem ra Minh Duệ thực thích hợp quân đội, tuổi còn nhỏ đã có phong phạm đại tướng quân.

Ôn Uyển ôm Minh Duệ: “Làm sao lại dám giết người què vậy? Tuy con tập võ vài năm, nhưng mà dù sao còn nhỏ, làm sao có thể đánh thắng được người què cao lớn hơn, lá gan cũng quá lớn.” Bàn về lá gan, Minh Duệ gan lớn hơn Minh Cẩn nhiều. Hiện tại người cũng dám giết rồi.

Minh Duệ sắc mặt âm lãnh nói: “Hắn đáng chết. Hắn đánh đệ đệ, còn muốn đem con cùng đệ đề đều bán đi. Nếu con không giết hắn, huynh đệ chúng con sẽ bị tách ra.”

Tình huống thật sự là Minh Duệ biết rõ có người âm thầm bảo hộ bọn hắn. Tuy Ôn Uyển nói không phái người bảo hộ bọn hắn, vào lúc bọn hắn sắp chết đói cũng không có người xuất hiện, nhưng mà Minh Duệ vô cùng khẳng định mẹ bé nhất định sẽ phái người âm thầm bảo hộ bé cùng Minh Cẩn. Cho nên lúc người què bắt bọn hắn, sau khi Minh Cẩn phản kháng bị người què đánh cho một trận, khi đó Minh Duệ đã nổi lên sát tâm với người què. Lúc ấy bé nhẫn nại không có động thủ vì cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để cho Minh Cẩn đạt được giáo huấn khắc sâu nhất. Ngây người chờ ở bên người què hai ngày, Minh Cẩn nhận hết đau khổ. Buổi tối ôm bé một mực khóc, nói nhớ mẹ rồi. Ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng khóc gọi mẹ, Minh Duệ biết rõ giáo huấn Minh Cẩn vậy là đủ rồi, hơn nữa đã biết người què này hôm sau muốn đưa huynh đệ bọn chúng bán đi. Minh Duệ cũng không có đợi nữa, vào lúc ban đêm mang theo Minh Cẩn mò đến trong phòng người què, báo thù rửa hận.

Hai hài tử chưa đầy năm tuổi muốn giết một người trưởng thành, hơn nữa là một người trưởng thành xảo trá cẩn thận, Minh Duệ biết chắc không dễ dàng. Sau khi hai người vào phòng, Minh Cẩn thấy trong phòng ngoại trừ người què còn có một đồng lõa khác cùng hắn, nghĩ thầm lần này hai huynh đệ bọn hắn coi như xong. Nhưng Minh Duệ lại trấn định tự nhiên đối địch. Quả nhiên, trong lúc nguy cơ thì Võ Tinh hiện thân. Võ Tinh vừa ra tay, hai người kia tất nhiên là không là cái gì.

Đương nhiên, trước lúc Võ Tinh hiện thân thì đã đem Minh Cẩn làm ngất đi rồi. Mà cái người què kia là tự tay Minh Duệ giết chết. Minh Cẩn tỉnh lại thấy hai người trong phòng chết rồi, đương nhiên cho rằng hai người đều là Minh Duệ giết. Lúc ấy tuy bị dọa sắc mặt trắng bệch, cũng may thời khắc mấu chốt không có mất mặt, không có bị hù đi đứng như nhũn ra hay bất động không chạy nổi.

Minh Duệ rất can đảm, trở về đem mấy hài tử cũng bị người què bắt thả ra. Sau đó mang theo Minh Cẩn chạy trốn. Hai người chạy trốn tới một cái miếu đổ nát thì ngủ lại, ở đó hai người vừa đói vừa lạnh lại sợ, Minh Cẩn thì ôm Minh Duệ một mực khóc. Nói mình sai rồi. Trong nhà mẹ cũng chỉ đối với bé hung dữ một chút, nhưng vẫn rất thương bé đấy. Nhưng bên ngoài, khắp nơi đều là người xấu. Trước kia mẹ nói với bé bên ngoài rất nhiều người xấu, rất nhiều người biết mặt mà không biết lòng bé còn không tin. Hiện tại thì đã tin tưởng rồi.

Sau khi Minh Cẩn ngất đi, Minh Duệ nói với bọn Võ Tinh bọn hắn có thể trở về nhà rồi. Sau khi Võ Tinh truyền tin cho Ôn Uyển liền mang hai hài tử trở về. Bởi vậy, Minh Cẩn tỉnh lại thì đã nhìn thấy Ôn Uyển.

PS: ở hiện đại hài tử rời nhà trốn đi, muốn về nhà có thể gọi 110 xin giúp đỡ. Nhưng ở cổ đại hài tử rời nhà trốn đi, gặp người hảo tâm đó là tổ tiên phù hộ, tám chín phần mười là gặp người què, sau đó bị bán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.