Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 4: Ý tưởng




Nói là như thế, nhưng dù sao lần này A Uyển là bồi Hoàng thượng đến dưỡng bệnh, không thể trở lại liền có đứa bé, nói ra thì không ngóc đầu lên được, huống hồ bây giờ thân thể Hoàng thượng vẫn suy yếu như cũ, mình cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để có thai, hiện tại thấy thế nào cũng không phải thời cơ thích hợp để có thai.

Do đó tuy hâm mộ Trâm phi có bầu, nhưng A Uyển không muốn thuận theo Hoàng thượng.

Tính tình Thanh Sam tuy cẩu thả, không cẩn thận tỉ mỉ như Bạch Lộ, nhưng tính tình qua quýt lơ đãng như thế của nàng cũng có thể cảm nhận được tâm tình gần đây của chủ tử thật sự không vui, tuy thị tật ở trước mặt Hoàng thượng vẫn cười cười, lúc một mình không có ai ngẩn ngơ thì thường xuyên thấy chủ tử đờ đẫn.

Này đây, chủ tử đang cắt cành hoa thì lại suy nghĩ viển vông, cầm kéo ngây ngẩn cả người một hồi, xém chút nữa sẽ cắt luôn cả nụ hoa.

Thanh Sam không nhìn nổi, rất sợ A Uyển có thể cắt luôn vào tay mình, liền đoạt lấy cây kéo, để cho A Uyển ngồi xuống nghỉ tạm, rót mật trà nồng đạm cho A Uyển làm ấm thân thể.

“Chủ tử, gần đây thấy tinh thần của ngài không được tốt, phải chăng có chuyện gì phiền lòng?”

Tay cầm chén trà ấm áp, tâm trạng A Uyển cũng thoáng ổn định, lắc đầu, tuy là như thế, nhưng trong đầu vẫn còn lóe lên đêm qua mình đang lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như nghe được giọng nói của Hoàng thượng và người khác, cũng cảm thấy như đang nằm mơ, trong lúc nhất thời khiến cho tâm tình A Uyển có chút hoảng hốt, hình như Hoàng thượng có chuyện gạt mình.

“Chủ tử phiền lòng vì chuyện Trầm phi nương nương có thai?”

Tuy A Uyển phủ nhận, nhưng Thanh Sam suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy ra vào chỉ có việc này có thể làm cho chủ tử ưu phiền, hiện giờ trong thôn trang chỉ có Hoàng thượng cùng chủ tử mình, bên cạnh không có phi tần không thức thời tiến đến làm phiền, gần đây hai vị chủ tử ngọt ngào như mật, Thanh Sam thực sự không nghĩ ra còn có chuyện gì có thể làm chủ tử phiền lòng.

A Uyển nhấp một ngụm trà, vị ngọt từ đầu lưỡi ấm đến trong dạ dày, tâm tình rốt cuộc trở lại: “Không đến mức phiền lòng, nếu như vậy, chủ tử em đã sớm phiền lòng đến trọc cả đầu rồi.”

Hoàng thượng dù sao vẫn là Hoàng thượng, tuy cực kì sủng ái với mình, nhưng còn chưa đến nỗi độc sủng, dù sao thế cục trong triều chưa ổn, có đôi khi, Hoàng thượng muốn đi đâu sủng hạnh ai, cũng không theo tâm ý của chính Hoàng thượng, nhưng A Uyển có thể khẳng định, chỉ bằng lúc Hoàng thượng bị bệnh, chỉ cho một mình mình thị tật, đó chính là rêu rao địa vị của mình trong lòng Hoàng thượng.

Đồn đại cái gì mà lúc Hoàng thượng bị bệnh rất dễ cáu kỉnh tức giận, haiz, chẳng qua là phi tần bị đuổi trở về tự tìm bậc thang mà thôi, nàng thị tật mấy ngày nay, cũng không thấy Hoàng thượng nổi giận với mình mà, A Uyển bây giờ chưa xác định được phân lượng của mình trong lòng Hoàng thượng rốt cuộc nặng bao nhiêu, nhưng việc Hoàng thượng sủng ái mình là thật, đến đây, A Uyển cảm thấy mình đối với việc Hoàng thượng sủng hạnh phi tần khác có thể nhịn, nhưng nếu một khi xác định tâm ý của Hoàng thượng và mình giống nhau, vậy lại là chuyện khác.

Uống xong mật trà trong tay, tiện tay đặt cái chén lên bàn con, A Uyển cầm kéo bạc bắt đầu cắt sửa, hoa trong nhà ấm đã sinh trưởng nghịch thời tiết, vậy phải chăm sóc cẩn thận, nhất định không được để cho gió rét thổi rơi, uổng phí tâm tư của người nuôi hoa.

***

Bể suối nước nóng sau nhà không lớn, nhưng xây cực kì tinh xảo, tuy đặt bể ở trong phòng, nhưng vẫn chưa khép kín hoàn toàn, chỉ cần hơi kéo mành cuốn lên, liền có thể thấy cảnh trí ở hậu viện, vừa ngâm nước nóng vừa ngắm cảnh, thiết kế nửa kín như thế thật xảo diệu.

Lúc này sương mù ở bể mù mịt, đầu rồng trông rất sống động ở hai bên không ngừng rót nước suối vào trong bể. Lúc A Uyển đi vào, xuyên thấu qua hơi nước, thấy Hoàng thượng ngâm mình trong bể nhắm mắt dưỡng thần, lồng ngực lộ ra trên mặt nước nhìn vẫn cường tráng hữu lực, chỉ có chút hơi gầy gò, may mà nước suối trong bể màu trắng xanh, do đó cơ thể Hoàng thượng ngâm ở trong bể A Uyển không nhìn thấy, bằng không lại không tránh khỏi bị Hoàng thượng trêu chọc một phen.

“Hoàng thượng, nên thức dậy dùng bữa.” Tuy ngâm trong ôn tuyền tốt cho thân thể, nhưng không phải thời gian càng dài càng tốt, nghe thấy âm thanh của A Uyển yêu kiều ôn nhu gọi, Hoàng thượng thoáng mở mắt ra.

“Tiểu Uyển Nhi cũng xuống?”

Lập tức A Uyển liền cự tuyệt, ai biết khi xuống dưới sẽ xảy ra chuyện gì chứ: “Thần thiếp không xuống, Hoàng thượng mau đứng lên đi, tránh cho đầu choáng váng.” Hoàng thượng gật đầu từ trong ao đứng lên.

A Uyển nhanh chóng tiến lên hầu hạ Hoàng thượng thay y phục, tuy chuyện thân mật hơn đều đã làm cả rồi, nhưng Hoàng thượng trần truồng đứng thẳng đối mặt với mình, A Uyển không khỏi ngượng ngùng, động tác thay y phục cho Hoàng thượng trên tay có chút bất ổn.

“Sao còn xấu hổ như thế?” Nhìn động tác trên tay A Uyển thỉnh thoảng có hơi run run, Hoàng thượng liền cầm tay nhỏ của A Uyển cười hỏi.

Hờn dỗi liếc mắt nhìn Hoàng thượng: “Thần thiếp dĩ nhiên không có da mặt dày như Hoàng thượng.” Ngoài miệng cậy mạnh, A Uyển vẫn miễn cưỡng ổn định tâm tình, động tác tay cũng nhanh hơn, dù sao nếu Hoàng thượng bởi vậy mà cảm lạnh sẽ không tốt.

Có lẽ nhiều ngày ngâm bể nước nóng thật sự có tác dụng, bệnh tình của Hoàng thượng có khởi sắc rất lớn, chí ít sắc mặt thoạt nhìn hồng nhuận hơn, có điều thân thể gầy gò còn cần bồi bổ, thấy vậy trong lòng A Uyển an tâm rất nhiều.

Nhưng A Uyển không biết, trong khoảng thời gian nàng cùng Hoàng thượng nhàn nhã dưỡng bệnh ở thôn trang này, bên ngoài sớm đã long trời lở đất. Phủ Thừa tướng luôn đông như trẩy hội, ngựa xe như nước bị cấm vệ quân bao vậy ba tầng trong ba tầng ngoài, một con ruồi ra khỏi phủ cũng khó khăn, trận này đưa tới không ít bách tính vây xem, dù sao phủ Thừa tướng ở trong khu phố náo nhiệt.

Sau chốc lát cửa lớn màu son từ từ mở ra, Tả Thừa tướng mặc quan phục chậm rãi đi ra, việc này tới bất ngờ, cho dù thấy khung cảnh như thế, nét mặt Tả Thừa tướng vẫn không sợ hãi như cũ, chỉ chắp tay với Tề Vương gia ngồi trên lưng ngựa: “Tề Vương gia đại giá quang lâm, thần không từ xa tiếp đón, có điều, xin Tề Vương gia hãy công khai, vì sao bày ra chiến trận thế này?”

Tề Vương gia thưởng thức dây cương trong tay, cười như không cười liếc mắt nhìn Tả Thừa tướng, nhàn rỗi mở miệng: “Thừa tướng đại nhân khách khí, bản vương phụng chỉ mời tới Đại Lý tự làm khách.”

Nghe vậy ánh mắt Tả thừa tướng lóe lên, biết là lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt), nhưng nghĩ mình tối qua còn kiểm tra vài thứ kia, tự nhận làm việc kín đáo hết sức cẩn thận, cười nhạt: “Mặc dù không biết trong đó có hiểu lầm gì, nhưng cựu thần vẫn nguyện đi theo Vương gia một lần, chẳng qua những cấm vệ quân ở đây bay vây phủ đệ của cựu thần, sợ là sẽ dọa sợ phụ nữ và trẻ em trong phủ, xin Vương gia hãy thông cảm.”

Hừ, quả nhiên là cáo già.

Trong lòng Tề Vương gia thầm hừ một tiếng: “Hoàng mệnh khó vi phạm, Thừa tướng cứ đi theo bản vương là được.” Lời này, chính là không chịu rút lui cấm vệ, trong lúc nhất thời, trong lòng Thừa tướng tim đập thình thịch, chẳng nhẽ mình bị nắm nhược điểm gì? Nhưng cái này, cũng phải đến Đại Lý tự mới nói được rõ ràng.

Tả tiệp dư trong cung đương nhiên cũng nhận được tin phụ thân bị mời đi Đại Lý tự, mà phủ Thừa tướng còn bị bao vây, không cho phép ai ra vào, chuyện này quả thực khiến cho tả tiệp dư hoảng hốt một trận, nhưng trong bụng an ủi mình, phụ thân là trọng thần hai triều, năm đó cũng có công phụ tá, có việc lớn Hoàng thượng cũng sẽ không nặng tay.

Cứ hoảng sợ như vậy qua ba ngày, liền nghe được phủ Thừa tướng bị khám xét nhà, trong phủ bao gồm người hầu cùng mấy trăm miệng ăn không phải bị cho vào tù thì bị bán đi hoặc sung làm quan nô, mà Hoàng thượng lại hạ chỉ chém người nhà của mình, trong một đêm kinh biến long trời lở đất khiến Tả tiệp dư lúc nhận được tin đau bụng khó nhịn ngất đi.

***

Thiên lao.

Kỳ thật thiên lao Đại Tề cũng không lờ mờ dơ bẩn như nhà tù, tràn ngập khí tức đè nén, ở đây bất cứ lúc nào cũng đều đèn đuốc sáng trưng, mặt tường mặt đất đều rất sạch sẽ, hình cụ làm người ta sinh lòng sợ hãi cũng không thấy xảy ra ở chỗ này, thiên lao chỉ có một đặc điểm, đó là lạnh.

Loại lạnh này không hề có nhiệt độ, trong thiên lao một chút âm thanh cũng không có, không có ngục tốt trông coi nạn nhân, thậm chí ngay cả con chuột cũng không có, bởi vì đèn đuốc sáng trưng, trong thiên lao khó phân ngày đêm, nơi không hề có sự sống như vậy càng khiến cho lòng người sinh ý sợ lạnh lẽo.

Vì thế, tiếng bước chân rất nhỏ trong thiên lao lại có vẻ đặc biệt trầm trọng, cửa lao bỗng chốc được mở ra, lúc này Tả Thừa tướng sớm đã cởi bỏ quan phục dáng vẻ tiều tụy, không còn mảy may thấy khí độ Thái Sơn đè đầu mặt không đổi sắc trước đây, con ngươi đục ngầu nhìn người đứng ở trước cửa thiên lao, vẫn quần áo đẹp đẽ quý gái khí độ bất phàm như vậy, ngọn đèn dầu phía sau càng khiến người này giống như thiên thần.

Mặt nhăn khô quắt đôi môi giật giật, Tả Thừa tướng rốt cuộc từ trong cổ họng khàn khàn nặn ra được một câu: “Thần, tham…kiến Hoàng thượng.”

Đợi tùy tùng bố trí xong, Tề Diễn Chi thoải mái ngồi xuống trong tù, giống như nhìn xuống con kiến hôi mà nhìn Tả Thừa tướng tranh phong cùng mình, thỉnh thoảng cậy già lên mặt áp chế mình, trên mặt lộ ra tươi cười cao ngạo.

“Thừa tướng muốn gặp trẫm?”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng trong tù không tan, Tả Thừa tướng nhếch nhếch khóe miệng, hồi lâu mới nói một câu: “Thần chỉ cầu chết nhanh.” Hoàng thượng sớm đã hạ ý chỉ vấn trảm, nhưng muốn kéo dài tới đầu năm, tuy ở trong thiên lao không phải chịu hình phạt, nhưng quanh mình vắng vẻ không một tiếng động, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió âm u tiến vào trong tù, mấy ngày liên tiếp khiến nội tâm mạnh mẽ như Tả Thừa tướng cũng sống không bằng chết.

Tề Diễn Chi lắc đầu, nụ cười trên mặt thanh lãnh mà tàn khốc: “Ngươi cho là, trẫm sẽ cho ngươi được hời như vậy?”

Nhất thời trong tù vắng vẻ không một tiếng động, mãi đến khi một thị vệ tiến đến, chắp tay bẩm báo với Hoàng thượng: “Bẩm Hoàng thượng, bọn thần ở sườn núi Hòe đã bắt đào phạm về quy án.”

Sườn núi Hòe?! Nghe đến tên địa danh này Tả Thừa tướng vốn không nói chuyện xoay đầu mở to hai mắt nhìn, không dám tin, Hoàng thượng nhìn dáng vẻ búi tóc tán loạn chán chường của lão, hảo tâm giải thích: “Cấm quân thấy thủ hạ đưa tôn tử ra ngoài, trẫm đã coi nhẹ Thừa tướng rồi.”

Được đáp án xác định, toàn thân Thừa tướng suy sụp, một tia hi vọng cuối cùng ở đáy lòng bị dập tắt, lầm bẩm nói: “Hoàng thượng đây là muốn đuổi tận giết tuyệt…”

Cười hừ một tiếng, Hoàng thượng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tả thừa tướng, biểu cảm giống như đang nhìn người chết: “Ngươi sẽ không cho rằng, ngươi phạm phải những chuyện kia, trẫm cũng không biết đi? Kết bè kết phái, việc tham ô phía nam, ám sát khâm sai, tham ô cống phẩm Tu Cú quốc, chỉ những chuyện này ngươi rơi mười đầu cũng không đủ, liên lụy cửu tộc cũng khó giải mối hận trong lòng trẫm.”

Dứt lời, Hoàng thượng xoay người sải bước rời khỏi nơi này.

Tả thừa tướng dựa vào trên tường nhà tù nhớ rõ, năm đó lúc Hoàng thượng mới đăng cơ, khắp nơi căn cơ chưa ổn phải dựa vào những lão thần bọn họ, ha ha, hắn đâm lao phải theo lao, đem Hoàng thượng trở thành vị tiểu tử hôi sữa, đã quên, đế vương vẫn mãi là đế vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.