Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh Chàng

Chương 51: Rắp tâm của Phương thị




edit: tuyền xù

beta: SunniePham

"Là bà Lam sao?"

Tôi quay đầu lại nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, thấy Rosa từ ghế salon đứng lên lúc tôi đi về phía tôi, hôm nay cô mặc bộ đồ màu xanh lục bó sát người, bộc lộ dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô, khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt thích thú.

Tôi đi qua, gật đầu với cô: "Chính là tôi, xin chào, bà John¬son." Tôi kiên quyết xưng hô với cô ấy như vậy, làm vậy có thể khiến mình thoải mái một chút.

"Nếu cô có thời gian, chúng ta có thể ngồi với nhau một lát được không?"

"Dĩ nhiên có thể." Tôi đi tới, ngồi xuống đối diện cô.

"Có thể gặp Thomas và cô, tôi thật sự rất vui." Cử chỉ của cô ấy khi nói chuyện rất tao nhã.

Tôi ngượng ngùng cười cười với cô ấy, trong đầu lại không hiểu lời nói này có thật sự chân thật hay không.

"Cô nhất định cảm thấy rất kỳ quái khi tôi nói vậy. Joyce, không ngại tôi gọi cô như vậy chứ."

"Không ngại, cô là đàn chị khóa trên của tôi mà."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, vậy là cô có thể học được rất nhiều từ Thomas đó."

"Ừ, Thomas rất giỏi, anh ấy luôn là thần tượng của tôi." Nói đến Văn Thông, tôi liền cảm thấy rất tự hào về anh.

"Thật không nghĩ đến, Thomas và đàn em khóa dưới lại yêu nhau. Thật tốt." Rosa mỉm cười nhìn tôi, ở trong ánh mắt của cô tôi có thể cảm thấy được chân thành.

Rosa nhìn tôi chăm chú, từ từ nói: "Joyce, hãy yêu Thomas thật nhiều, anh ấy là một người đàn ông vô cùng tốt." Trong giọng nói của cô, tôi nghe được sự thương tiếc.

Tôi sững sờ nhìn cô, nghĩ xem cô ấy muốn nói với mình những gì đây?

"Joyce, cô nhất định rất tò mò, vì sao tôi quan tâm Thomas như vậy chứ?"

Tôi thành thực gật đầu.

"Tôi nghĩ cô cũng biết trước đây Thomas từng có bạn gái, người đó chính là tôi."

"Tôi biết trước đây anh ấy từng có bạn gái, nhưng không nghĩ tới cô xinh đẹp như vậy."

"Cô quá khen rồi, thật ra tôi không được nói là xinh đẹp, tôi rất kém cỏi, rất xấu xí." Nói tới đây, nước mắt của Rosa chảy ra.

Thấy cô khóc, tôi cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ngồi ở đó, lẳng lặng đưa một tờ khăn giấy cho cô.

"Joyce, cô biết không, tôi rời khỏi Thomas lúc anh ấy thống khổ nhất. Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ vì hành động lúc đó của tôi."

Tôi im lặng chờ cô nói tiếp.

Rosa dùng khăn giấy lau nước mắt, uống một ngụm nước, tiếp tục nói: "Tôi và Thomas là bạn học cùng lớp, nhớ lại lúc tôi gặp anh ấy lần đầu tiên, anh ấy là người có hào quang chói lọi, khuôn mặt của anh ấy giống người phương Tây chúng tôi, nhưng lại có tóc đen của người phương Đông thật dài tùy ý buộc ở phía sau, ngày đó anh ấy tới trễ, trong phòng học ngồi đầy người, cũng chỉ còn có một chỗ ngồi trống bên cạnh tôi, vì vậy tôi chủ động vẫy tay với anh ấy, vậy mà anh ấy có chút ngượng ngùng cười cười với tôi, sau đó thì đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi, trên người anh ấy có mùi thơm ngát thấm vào bên trong cơ thể của tôi, vào lúc đó trái tim của tôi bị anh ấy lấy mất, từ đó về sau trong mắt của tôi liền không chứa người đàn ông thứ hai nào nữa."

Nghe Rosa kể lại hình tượng năm đó của Văn Thông, trong lòng tôi dâng lên một sự ghen tuông, vì sao tôi không sinh ra sớm mười năm, lúc anh vào đại học, tôi mới chỉ là một cô gái nhỏ vui chơi đang học tiểu học, anh nhìn thấy tôi, chắc chắn cũng không để ý đến tôi, nhưng nhìn lại Rosa, lòng tôi chán nản, tôi lấy cái gì so với cô. Cô xinh đẹp như vậy, trong lòng tôi có thể khẳng định khi đó bọn họ xứng đôi cỡ nào.

Rosa thấy tôi ngẩn người, lập tức nói tiếp: "Joyce, cô đừng để ý, tôi cho cô biết những chuyện này, không có dụng ý khác, chỉ muốn cô biết nhiều chuyện của Thomas hơn, hiểu rõ anh ấy ưu tú cỡ nào, tôi nghĩ anh ấy chắc sẽ không nói cho cô biết, bởi vì từ đầu đến cuối anh ấy đều không thích nói ra."

Tôi cũng không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng trong lòng lại như sóng biển cuồn cuộn, vội vàng muốn biết tất cả mọi thứ có liên quan tới Văn Thông.

"Khi đó tôi giống như nổi điên bắt đầu theo đuổi Thomas, lúc bắt đầu anh ấy luôn bị động, cuối cùng cũng bị cuốn hút bởi sự nhiệt tình của tôi, anh tiếp nhận tình yêu của tôi, khi đó ở trường học có thể nói hai chúng tôi là kim đồng ngọc nữ chói lọi nhất, được rất nhiều người hâm mộ và khen ngợi, thật ra điều kiện trong nhà Thomas rất tốt, ba của anh là phú thương Hongkong, cưới một người phụ nữ nước Mỹ vô cùng xinh đẹp, dáng dấp của Thomas giống mẹ của anh ấy, Gary (tên tiếng anh của anh Văn Trí) giống ba, nhưng Thomas cái gì cũng rất khiêm tốn, hoàn toàn không có tính tình của con nhà giàu, mọi chuyện đều tự mình tự thân tự lực, với lại thành tích của anh ấy vô cùng xuất sắc, vào năm thứ ba, anh ấy có chút danh tiếng trong ngành quảng cáo, còn đạt được phần thưởng tài năng mới, anh ấy là danh nhân của trường học chúng tôi."

Nói tới đây, Rosa dừng một chút, ổn định lại cảm xúc của mình: "Lúc chúng tôi tốt nghiệp, chúng tôi được công ty quảng cáo tốt nhất nước Mỹ mời về làm, khi đó tình yêu của chúng tôi cũng đã nói đến hôn nhân, chúng tôi gặp cha mẹ hai bên, cũng nhận được lời chúc phúc của bọn họ, trước đêm hạnh phúc sắp tới, Thomas và ba mẹ tham dự hôn lễ của anh họ thì xảy ra việc ngoài ý muốn, ba mẹ anh ấy đều mất mạng trong lần ngoài ý muốn đó, còn Thomas bị thương nặng. Lúc tôi và Gary bay đến nơi thì chúng tôi mới biết, nội tạng Thomas bị xuất huyết nghiêm trọng, phải phẫu thuật, phiền toái nhất là thắt lưng của anh ấy bị tổn thương nghiêm trọng, khi đó từ hai đầu gối của anh ấy trở xuống không còn cảm giác vận động nữa, chẩn đoán ban đầu là gãy xương sống thắt lưng liệt nửa người. Cũng ở đây trong thời gian ngắn tiến hành phẫu thuật."

"Lúc đó tôi và Gary đều choáng váng, không dám nói tình huống thật cho anh ấy biết, chỉ có thể chờ đến lúc những chỗ bị thương khác trên thân thể anh ấy gần lành lặn, chuyển anh tới bệnh viện phục hồi ở New York, khi đó chân của Thomas nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều, lúc đó bác sỹ nói cho chúng tôi biết anh ấy bị liệt nửa người, hai chân không có cảm giác, bác sỹ lại tiến hành phẫu thuật cho anh ấy một lần nữa. Tôi nhìn Thomas chịu đựng đau đớn nằm lỳ ở trên giường, lòng của tôi rối loạn, không tìm được phương hướng."

Tôi cầm ly nước đưa cho Rosa, thấy cô rất đau lòng.

"Cám ơn, Joyce, lúc làm xong phẫu thuật lần hai, mỗi ngày tôi đều sống trong sự hy vọng, hy vọng có thể có kỳ tích xuất hiện, nhưng cuối cùng hy vọng của chúng tôi cũng tan vỡ, lúc bác sỹ tới khám lại cho Thomas, hai chân của anh ấy vẫn dính vào giường, không nhúc nhích, mặc kệ Thomas dùng sức như thế nào vẫn không thể di động chúng nó. Thomas rất thông minh, anh ấy biết bệnh tình của mình, khi đó anh gần như tuyệt vọng, cũng không nói chuyện với chúng tôi, khi đó tôi cũng sụp đổ, thật sự tôi không chấp nhận nổi bộ dáng này của Thomas, trước đây bộ dáng khỏe mạnh của anh ấy đã khắc sâu vào lòng của tôi, cuộc sống về sau, tôi nhìn hai chân gầy yếu của anh ấy ngày đó, tôi lại càng không chấp nhận nổi, nhưng anh ấy là quán quân 400m bơi tự do của trường học chúng tôi, tôi là một người lười vận động cũng do anh ấy dạy bơi. Mà bây giờ tất cả mọi thứ đều không thể, từ đó trở đi, tôi cũng không đi thăm Thomas, còn cùng người nhà đến châu Âu, tôi không biết đối mặt với anh ấy như thế nào."

Lúc này, ánh mắt của tôi oán giận nhìn Rosa, sao cô có thể đối xử với Văn Thông như thế chứ?

Rosa nhìn thấy, nở nụ cười bất đắc dĩ, nói tiếp: "Tôi cũng không dễ chịu nha, người nhà của tôi ở châu Âu, nhưng trong tâm tư thường xuyên nhớ tới Thomas, cuối cùng tôi thật sự nhịn không được nữa, liền bay trở về New York, nhưng khi tôi đến bệnh viện, đã không tìm được Văn Thông nữa rồi, anh ấy đã xuất viện, tôi liền chạy thật nhanh chạy đến nhà của anh ấy ở Long Is¬land, nơi đó cũng đã đổi chủ, cứ như vậy, anh ấy biến mất hoàn toàn trong thế giới của tôi, không cho tôi bất kỳ cơ hội cứu vãn nào, khi đó tôi hối hận muốn chết, căm ghét mình, tôi là một người phụ nữ ghê tởm như vậy. Sau đó không bao lâu, tôi gặp chồng tôi bây giờ, anh ấy, Thomas và tôi đều là bạn học cùng lớp, lúc tôi hối hận, anh ấy ở bên cạnh chăm sóc tôi, cuối cùng chúng tôi yêu nhau."

"Nhưng lúc tôi và Pe¬ter yêu nhau, đồng thời vẫn tìm tung tích của Thomas, tôi vẫn muốn đối mặt nói xin lỗi với anh ấy, nhưng vẫn không có tin tức, cho đến bốn năm trước, tôi nhìn thấy Thomas lại giành được thành tích xuất sắc trong giới quảng cáo, nhưng tất cả bài báo đều không có hình của anh ấy, tôi thật sự muốn biết thân thể của anh ấy rốt cuộc có tốt hơn một chút nào không. Hàng năm lễ trao giải thưởng của giới quảng cáo giới hàng năm ban thưởng, tôi đều tham gia, vì có thể nhìn thấy Thomas, bởi vì anh ấy nhận được rất nhiều giải thưởng, nhưng mỗi lần tôi đều thất vọng mà về, bởi vì anh ấy không tham gia bất kỳ hoạt động công chúng nào, thật ra tôi có thể tìm anh ấy ở công ty của anh ấy, nhưng tôi lại sợ gặp anh ấy một mình. Tôi chỉ có thể chết tâm."

"Sau này thì sao?" Tôi còn muốn biết suy nghĩ của cô bây giờ.

"Cho đến cuối năm ngoái, sau khi tôi và Pe¬ter kết hôn, cùng nhau đi công tác ở Bắc Kinh, có một lần, ở sân bay gặp được Alan, anh ấy cũng là bạn học của tôi, anh nói cho tôi biết rất nhiều chuyện về Thomas, sau khi tôi rời khỏi anh ấy, tinh thần anh sa sút trong một thời gian ngắn, chuyển bệnh viện, lại làm tiếp phẫu thuật hai lần nữa, khiến chân của anh ấy khôi phục tốt hơn, anh ấy phấn chấn trở lại, kiên nhẫn tiến hành huấn luyện khôi phục của người bình thường, anh ấy nói cho tôi biết, lúc đó, Thomas không biết ngã bao nhiêu lần, cũng ngoan cường đứng dậy, cuối cùng có thể chống nạng bước đi. Hơn nữa anh ấy còn nói cho tôi biết, bây giờ Thomas làm việc ở Hongkong, còn yêu một cô gái nhỏ dễ thương."

Rosa đưa tay bắt lấy tôi, kích động nói: "Joyce, cô biết không, lúc tôi nghe được Thomas có thể chống nạng bước đi cũng có bạn gái, tôi thật sự rất vui, như vậy có lẽ có thể giảm bớt một chút cảm giác tội lỗi của tôi. Joyce, thật xin lỗi."

Tôi vỗ vỗ tay của cô, nói: "Cô không cần nói xin lỗi với tôi, chuyện giữa cô và Văn Thông, vẫn là cô tự nói với anh ấy đi. Tôi nghĩ như vậy cô sẽ tốt hơn một chút. Cô nói sao?"

"Ừ, cám ơn cô, Joyce, không nghĩ tới cô đối xử với tôi như vậy, cám ơn. Tôi sẽ giáp mặt nói xin lỗi Thomas." Rosa khóc.

"Tôi nghĩ Văn Thông sẽ tha thứ cho cô, anh ấy thiện lương như vậy mà."

"Đúng, anh ấy là một người vô cùng tốt."

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười hai giờ, liền nói: "Rosa, thời gian không còn sớm, tôi phải đi về. Hôm nay rất cám ơn cô có thể nói với tôi nhiều chuyện về Văn Thông như vậy."

"Là tôi phải cám ơn cô, để cho tôi nói ra những lời đã giấu trong lòng tôi nhiều năm. Cám ơn, Joyce."

"Vậy gặp lại sau, tôi nghĩ chúng ta còn có thể gặp mặt."

"Ừ, tạm biệt, Joyce."

Tôi từ từ đi về phòng, trong đầu tràn đầy bóng dáng của Văn Thông, tôi chưa từng thấy qua hình tượng khỏe mạnh, và tuyệt vọng sau khi bị thương, còn dáng vẻ lúc tôi gặp anh, chúng tôi ở chung, tất cả mọi thứ giống như chiếu phim vậy.

Lúc tôi quẹt thẻ mở cửa phòng, cửa phòng liền mở ra, tôi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Văn Thông.

"Bảo bối, cuối cùng em cũng trở về làm anh lo muốn chết."

Tôi đi vào, không nói gì, chỉ dùng hai tay của tôi ôm Văn Thông thật chặt, tôi rúc đầu vào trong ngực ấm áp của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.