Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh Chàng

Chương 50: Đám đông hỗn loạn




Beta: SunniePham

Một người ở trong phòng tối thui, trong đầu nghĩ đến tên của một người phụ nữ khác, tâm trạng của tôi lập tức tụt xuống thê thảm. Cô ta là ai? Có quan hệ thế nào với Văn Thông? Tại sao cô ta lại muốn gặp anh? Càng nghĩ càng rối, tôi không chú ý dưới chân mình, đá phải cái chân ghế, đau đến mức như bị kim châm vào rồi xát muối lên đó nhiêu đó cũng đủ để tôi la lớn lên, nước mắt dồn dập chảy xuống.

"Sao vậy, Văn Ý?" Giọng nói Văn Thông tràn đầy lo lắng.

Tôi sợ anh sốt ruột lại khiến mình bị thương, vội vàng mặc quần áo tử tế nhanh chóng khập khiễng bước nhanh ra ngoài, Văn Thông đang chống nạng bước về chỗ tôi, bước chân của anh vì sốt ruột nên không như bình thường. Mắt nhìn thấy anh sắp ngã xuống, tôi vội vàng đưa tay ôm lấy anh, ở phía sau Alan cũng đưa tay ra đỡ.

"Đừng sốt ruột, anh đi từ từ thôi, em không sao cả." Tôi nhẹ giọng nói với Văn Thông.

"Không sao mà em lại la lớn như vậy sao."

"Hai người cứ việc âu yếm nhau đi nhé, tôi đi trước đây." Alan thức thời chào tạm biệt.

"Có phải hai người còn có chuyện cần phải bàn không?" Tôi hỏi.

"Không có, chuyện của chúng tôi ngày mai nói tiếp. Gặp lại hai người sau." Alan đi ra ngoài đóng kỹ cửa lại.

"Bảo bối, em thấy trong người như thế nào?" Văn Thông khẩn trương nhìn tôi, còn nói: "Em khóc phải không? Lại gặp ác mộng sao?"

"Không có, anh đừng sốt ruột, chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Tôi biết rõ hôm nay anh nhất định là mệt chết đi được. Tôi lập tức đỡ anh tới ghế sofa.

Văn Thông chú ý thấy tôi đi khập khiễng, lại sốt ruột. Nói: "Bảo bối, chân của em sao thế? Sao lại đi khập khiễng như vậy?"

"Hai chúng ta ai đi khập khiễng vậy?"

"Em đừng đùa nữa, nói mau." Văn Thông ngồi lên ghế sofa, vì khi đứng sức lực anh không thể nào bằng tôi được, nên ném gậy qua một bên, đưa tay kéo một cái lập tức kéo tôi ngồi trên đùi anh, đặt tôi ngồi ngay ngắn xong, anh mới nghiêm túc nhìn tôi: "Nói cho anh biết nhanh lên."

Tôi nâng chân phải của mình lên mà nói: "Là vừa rồi em không cẩn thận cho nên đá phải chân ghế đó mà."

Mới vừa rồi tôi cũng không chú ý đến chân mình lắm, nhưng bây giờ giơ chân lên lại thấy chảy máu, tôi vội vàng đặt xuống, chỉ sợ Văn Thông nhìn thấy lại đau lòng.

Nhưng không kịp nữa rồi, Văn Thông nhanh tay tóm lấy chân của tôi, tôi có thể cảm nhận được cả người anh đang run lên, "Nghiêm trọng như vậy sao, đã chảy máu rồi. Chúng ta phải đến bệnh viện khám thôi."

"Anh đừng làm quá mà, vết thương bé xíu như thế này mà đến bệnh viện làm gì. Sẽ khỏi nhanh thôi mà." Tôi an ủi anh.

"Không được, chân em đã chảy máu rồi, ở đây cũng không có dụng cụ khử trùng, anh phải đưa em đến bệnh viện." Nói xong Văn Thông đẩy tôi ngồi sang bên cạnh, lấy cặp nạng chống lên, có thể là do đứng lên quá nhanh, nên thân thể anh lung lay muốn ngã xuống, anh vội vàng ổn định mình, nói với tôi: "Em mau lấy cái áo khoác rồi đi, buổi tối ở đây có hơi lạnh đó."

"Em không muốn đến bệnh viện."

"Nghe lời anh, không phải là em muốn anh đi lấy áo khoác cho em chứ." Văn Thông kiên trì.

"Thật là bó tay với anh mà." Nói xong tôi lập tức nhảy lò cò để lấy áo khoác.

"Em muốn ngồi xe lăn của anh không?"

Mới vừa đi ra thì nghe anh nói như vậy, dọa tôi sợ đến mức muốn ngồi bẹp xuống đất luôn, nhanh chóng nói: "Anh tha cho em đi, anh chống nạng, em còn ngồi xe lăn nữa. Em thấy hay là thôi đi."

Văn Thông lắc đầu một cái, cũng không tiếp tục ép tôi ngồi xe lăn nữa, nói: "Anh không thể đỡ em được, nên em hãy vịn lấy cánh tay anh đi nhé."

Nghe thấy Văn Thông nói như vậy, khiến cho trái tim tôi đau nhói không thôi. Nhưng tôi bây giờ đã trở nên kiên cường hơn trước, nên tôi không để anh thấy nước mắt của tôi. Tôi muốn dùng khuôn mặt tươi cười của mình đối diện với anh.

"Được rồi, anh nên vịn tay em mới đúng. Nhưng mà, chân em không cần đến bệnh viện đâu, chúng ta đến phòng y tế của khách sạn, băng bó một chút là được rồi."

"Không được, nhất định phải đến bệnh viện." Giọng điệu của Văn Thông cực kỳ kiên quyết.

"Thôi được rồi."

Ở phòng hội trường của khách sạn, chúng tôi thu hút sự chú ý của rất nhiều người, một người chống gậy, một người lại đi khập khễnh.

Bởi vì bây giờ đã là buổi tối rồi, xe của công ty cũng không còn ở khách sạn nữa, cho nên chúng tôi phải đứng trước khách sạn gọi taxi, chúng tôi không biết bệnh viện ở đâu, nên đành phải nhờ bác tài xế chỉ chỗ, không ngờ bệnh viện lại nằm sau khách sạn Phương Tây, nơi mà chúng tôi đang ở, chúng tôi nhanh chóng đến phòng cấp cứu của bệnh viện Hiệp Hòa, chờ khi bác sĩ đến khám, tôi thật sự muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, cũng không có bị gì nghiêm trọng cả, chỉ trầy da với chảy máu một chút mà thôi, bác sĩ giúp tôi khử trùng vết thương, tiêm thuốc phòng nhiễm trùng, băng bó cẩn thận.

Người giúp tôi xử lý vết thương là một bác sĩ nữ rất trẻ tuổi, chắc là cô ta mới tốt nghiệp đại học, cô ta cũng rất xinh đẹp, giọng nói của cô ta cũng rất dịu dàng.

"Chồng cô thật là tốt. Cô xem anh ấy lo lắng cho cô đến như vậy kìa." Cô ta nhìn dáng vẻ sốt ruột của Văn Thông, nhỏ giọng nói với tôi.

"Tôi đã bảo là không cần đến đây, như anh ấy vẫn cứ cố chấp, khiến tôi mắc cỡ chết đi được."

"Đến kiểm tra một chút vẫn tốt hơn mà. Cô thật hạnh phúc.”

Văn Thông dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai chúng tôi, trình độ tiếng phổ thông của anh rất kém, cho nên nghe hiểu câu được câu mất, tiếng phổ thông của tôi cũng không tệ lắm, vì mẹ tôi là người phương bắc, nói tiếng phổ thông, anh nhìn chúng tôi nói chuyện, không hiểu cũng là chuyện đương nhiên.

Nhìn thấy dáng vẻ dễ thương của anh, tôi lập tức đi tới bên cạnh anh, nói: "Được rồi, em không sao cả, căn bản là không cần đến đây."

"Sao thế, em đến đây khám một chút anh mới yên tâm." Văn Thông vẫn kiên trì với suy nghĩ của anh.

"Được rồi, không tranh luận với anh nữa, bác sĩ có khen anh nhiều lắm đó, nói anh rất tốt với em." Tôi nói.

Nghe tôi nói xong Văn Thông cười rất vui vẻ.

Nói tới đây, chúng tôi cảm ơn bác sĩ rồi cùng nhau ra khỏi bệnh viện, gọi taxi trở về khách sạn.

Trở về khách sạn, Văn Thông và tôi đến nhà hàng của khách sạn ăn chút gì đó, chờ tôi ăn uống no nê, tôi lập tức vui vẻ kéo cánh tay Văn Thông đến trước của thang máy, tôi buông cánh tay Văn Thông ra để nhấn thang máy.

"Thomas. " Là một giọng nữ rất êm tai.

Văn Thông và tôi đồng thời quay đầu lại, tôi bị đông cứng luôn, nhìn thấy người phụ nữ phát ra giọng nói êm tai, làm miệng tôi ngoác rộng ra. Cô ta cực kỳ đẹp.

Cô ta là người nước ngoài trăm phần trăm, tóc dài xoăn gợn sóng, vóc dáng rất cao, tôi thấy hình như cô ấy cao một mét bảy mươi tư, rất thon thả, khuôn mặt của cô ta rất giống Audrey Hepburn*, cô ta thật sự là người phụ nữ ngoại quốc đẹp nhất mà tôi từng gặp. Đứng ở bên cạnh cô ta, tôi căn bản là một con vịt xấu xí.

(* Người được tôn vinh là người phụ nữ đẹp nhất thế kỉ hai mươi)

"Hi, Rosa, lâu rồi không gặp em." Trong giọng nói của Văn Thông có một thoáng dao động.

"Thomas, ở đây có thể gặp anh, em thật sự rất vui." Cô ta nhanh chóng đi tới, đưa hai tay ra lập tức ôm lấy Văn Thông.

Tôi thấy cả người Văn Thông cứng ngắc, anh đưa tay phải lên vỗ nhẹ vài cái, rồi ngay lập tức thả xuống, chống nạng.

"Thấy anh có thể đi bộ như thế này, em rất kích động." Nước mắt Rosa chảy ra. Đôi tay cô ta vẫn còn nắm chặt cánh tay Văn Thông.

Văn Thông không biết phải làm thế nào cả, nhìn thấy tôi đứng ngây ngốc ở đó nhìn hai người bọn họ, lập tức dời trọng tâm, đưa tay trái kéo tôi qua: "Anh có thể tự đi bộ hai năm rồi, Rosa anh giới thiệu với em."

Lúc này Rosa mới chú ý đến sự tồn tại của tôi, đành phải buông cánh tay Văn Thông ra.

"Đây là vị hôn thê của anh, Joyce Lâm." Sau đó Văn Thông lại nhìn tôi nói: "Đây này là bạn học thời đại học của anh, Rosa Kidma. Không đúng, bây giờ phải gọi là bà Johnson."

Rosa dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi, lại nhìn Văn Thông, đưa tay nói với tôi: "Cô Lâm, rất hân hạnh được biết cô."

"Tôi cũng rất hân hạnh được biết cô, bà Johnson."

"Thomas, ánh mắt của anh thật lợi hại đó, Joyce nhìn rất đáng yêu."

"Cám ơn, anh quên chúc mừng em, chúc em tân hôn vui vẻ."

"Cám ơn, Peter cũng đang ở Bắc Kinh, khi nào chúng ta có thể gặp mặt nhau đây."

‘Đinh’ một tiếng, thang máy đã tới. Văn Thông nói: "Rosa, anh phải lên trước đây, Joyce mới bị thương ở chân. Đến lúc đó chúng ta lại liên lạc với nhau." Bàn tay trái của Văn Thông vẫn đang kéo cánh tay của tôi, bây giờ anh đang dùng lực nắm lấy tay tôi, vì vậy tôi cũng nắm lấy tay anh.

"Được, rất vui khi được gặp hai người, chúng ta liên lạc nhau sau."

Khi tôi và Văn Thông vào thang máy đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi cảm nhận được cô ta vẫn còn đang nhìn chăm chú vào anh.

Chúng tôi dắt tay nhau, từ từ đi, cũng không ai nói chuyện gì cả, cho đến cuối hành lang đã tới căn phòng của chúng tôi.

Tôi đỡ Văn Thông đi thẳng vào phòng ngủ, để anh ngồi lên chiếc ghế sofa trong phòng ngủ, giúp anh cởi chiếc áo vest ra, đau lòng nói: "Anh mau nghỉ ngơi một chút đi, cả ngày nay anh không nghỉ ngơi chút nào rồi."

Văn Thông cũng không nói gì, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo tôi, đầu tựa vào trong lòng tôi, tôi vuốt ve bờ vai của anh, im lặng, để anh giải tỏa mọi mệt mỏi.

Khi chúng tôi nằm trên giường, tựa vào cánh tay Văn Thông, tôi đối mặt với anh, một tay đặt lên ngực anh, thử thăm dò nói: " Văn Thông, dáng người của bạn anh thật không tệ nhỉ."

"Ừ, cô ấy là nhân vật nổi tiếng ở trường anh đấy, cũng là đàn chị của em mà."

Tôi im lặng, cho đến bây giờ tôi vẫn không dám hỏi về mối quan hệ của hai người, nhưng tôi có thể đoán được, nhưng tôi vẫn muốn Văn Thông tự mình nói với tôi.

Làm ổ trên vai anh, lẳng lặng chờ, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào truyền tới, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh mà thôi, thôi bỏ đi, xem ra hôm nay anh đã mệt muốn chết rồi.

Nghe anh hít thở, tôi dựa vào người anh, không biết như thế nào tôi cũng lăn ra ngủ luôn.

Khi tôi mở mắt ra, trên giường chỉ còn có mình tôi, không thấy bóng dáng Văn Thông đâu cả, tôi vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến toilet xem sao, không có ai cả, lại chạy ra ngoài phòng khách, cũng không có ai, anh biến đâu mất rồi? Đều là tại tôi, sao lại ngủ say như chết vậy không biết, ngay cả khi anh rời giường tôi cũng không hay biết nữa.

Ủ rũ cúi đầu đi trở về phòng ngủ, nhìn chung quanh, bất ngờ phát hiện trên tủ đầu giường có một tờ giấy.

"Bảo bối, hôm nay anh phải ra ngoài sớm, thấy em ngủ ngon quá anh không nỡ gọi em dậy, khi nào dậy rồi em xuống nhà hàng ăn gì đó đi nhé, chiều anh sẽ về. Có gì thì điện thoại cho anh. Love. Văn Thông."

Nhìn tờ giấy Văn Thông để lại cho tôi, tôi nhìn lại bản thân mình, nói cái gì mà tôi đi để làm phiên dịch cho anh chứ, tôi bây giờ chả giúp được gì cả..

Ăn bữa sáng xong, tôi cứ dạo quanh ở hội trường khách sạn, phát hiện ở Thượng Hải cũng có cửa hàng loại này, lập tức bước vào, đúng lúc có thể mua xà phòng cho Văn Thông, ở HongKong tôi vẫn luôn bảo Văn Thông xài loại xà phòng này, vì tôi rất thích mùi hương này trên người anh.

Vui vẻ ra khỏi cửa hàng, tiếp tục dạo phố, chợt sau lưng tôi truyền đến một giọng nói mà tôi đã được nghe ngày hôm qua, ký ức về giọng nói này vẫn còn rất mới mẻ.

"Là cô Lâm sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.