Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh Chàng

Chương 29: Hỏi thăm giá ruộng




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Quả cầu ánh sáng máu tươi đầm đìa, ẩn chứa huyết chi linh lực mênh mông, vừa đụng tới Hàn Nguyệt chi thuẫn che chở khe núi, lập tức xảy ra vụ nổ kịch liệt.

Hàn Nguyệt chi thuẫn giống như cái bát to chụp ngược, đem toàn bộ Thanh Nguyệt cốc bọc lại bên trong, trên tầng ngoài vô số ánh sáng nguyệt hoa thanh u lưu chuyển, từng lần đem lực lượng máu tươi trong quả cầu máu triệt tiêu.

“Hồng Bác Văn!”.

“Một trong Huyết Sát thập lão của Huyết Sát tông!”.

Trong cốc, rất nhiều võ giả Miêu gia lớn tuổi, vừa thấy tên mập mặt đầy nét cười kia, sắc mặt đều kinh loạn, nhịn không được thất thanh kêu

Đám người Miêu Dương Hú, Miêu Văn Phàm đều là mặt trầm như nước.

Bọn họ không ngờ tới Huyết Sát tông trả thù đến nhanh như vậy.

“Hộ tông đại trận này thật đúng là có chút lợi hại, ngay cả Hồng lão luân phiên oanh kích, cũng chưa thể lập tức phá vỡ”. Trên Hỏa Phượng, Tần Liệt tập trung quan sát một lát, cũng âm thầm ngạc nhiên.

“Hàn Nguyệt chi thuẫn của Thanh Nguyệt cốc, có thể ngăn cản cường giả Niết Bàn cảnh điên cuồng đánh, ngay cả Hồng lão Niết Bàn nhị trọng thiên, cũng không thể lập tức phá vỡ khiên ánh sáng”. Vẻ mặt Hình Vũ Viễn hâm mộ: “Chúng ta cũng nên ở Lạc Nhật quần đảo xây dựng hộ tông đại trận cùng loại, như vậy, về sau chỉ cần không phải võ giả quá mức cường đại, chúng ta cũng ít nhất sẽ có một đoạn thời gian chuẩn bị”.

“Lão Mông!”. Hồng Bác Văn trầm giọng nói.

Huyết Sát thập lão Mộng Phụng ở trên một chiếc Lưu Kim Hỏa Phượng khác, nghe thấy Hồng Bác Văn thét, cũng thò đầu ra, từ phía trên hướng bên dưới, đứng sóng vai với Hồng Bác Văn.

Không có quá nhiều do dự, Mông Phụng cũng lập tức ra tay, tương tự ngưng luyện quả cầu ánh sáng màu máu.

Từng quả cầu ánh sáng huyết quang rạng rỡ, như mặt trời nhỏ ngâm máu, liên tiếp từ trong tay Hồng Bác Văn, Mông Phụng bay xuống, hung hăng va chạm ở trên Hàn Nguyệt chi thuẫn.

Miêu gia hao phí nhiều năm thời gian, lấy rất nhiều linh tài tạo ra Hàn Nguyệt chi thuẫn, bị từng mảng huyết quang oanh tạc, linh năng hào quang mặt ngoài Hàn Nguyệt liên tục vặn vẹo.

Sau khi Hồng Bác Văn, Mông Phụng liên thủ, lực nổ, lực đánh của quả cầu ánh sáng màu máu nháy mắt tăng vọt, lực lượng sau khi tăng mạnh khiến Hàn Nguyệt chi thuẫn không ngừng co rút lại, rất nhanh đã thu nhỏ lại đến một phần ba.

Đây là biểu hiện hàn nguyệt chi năng dự trữ nhanh chóng tiêu hao.

“Văn trưởng lão!”. Sắc mặt Miêu Dương Hú trầm trọng: “Hàn Nguyệt chi thuẫn chắn không được quá lâu, mong ngài ra tay, giúp Miêu gia chúng ta đỡ kiếp nạn này!”.

“Không vội, để Hồng Bác Văn và Mông Phụng tiếp tục tiêu hao, tiếp tục oanh kích Hàn Nguyệt chi thuẫn”. Văn Hà vẫn ở điện phủ bí mật trong cốc, chưa vội vã đi ra, hắn xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thế cục bên ngoài, truyền âm Miêu Dương Hú nói: “Ta cũng vẻn vẹn chỉ là Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên, thực lực tương đương với hai người bọn chúng, lấy một địch hai mà nói, ta cũng rất khó thắng bọn chúng”.

“Bọn chúng...”. Miêu Dương Hú muốn nói lại thôi.

Tuy cách nhau khá xa, nhưng lấy thị lực của Miêu Dương Hú, vẫn liếc một cái nhìn ra trên người Hồng Bác Văn cùng Mông Phụng, đều có vết máu khô.

Liên tưởng tới đại chiến lúc trước, Miêu Dương Hú biết hai người Hồng Bác Văn, Mông Phụng, lúc này cũng không phải thực lực đỉnh phong.

Cường giả Niết Bàn cảnh, sau khi trải qua một phen huyết chiến, cho dù là mượn dùng đan dược cũng đừng mơ trong thời gian ngắn nhanh chóng khôi phục lại.

Hồng Bác Văn và Mông Phụng, ở dưới Hắc Vu giáo, ba đại gia tộc bao vây tiễu trừ, liều chết huyết chiến, linh lực nhất định tiêu hao phi thường kịch liệt, vết máu trên người, ý nghĩa bọn họ còn bị thương.

Hồng Bác Văn cùng Mông Phụng dưới loại trạng thái này, chưa chắc đã là đối thủ của Văn Hà, nhưng Văn Hà vẫn là không chịu lập tức ra mặt.

Hắn còn muốn Thanh Nguyệt cốc tiếp tục tiêu hao hàn nguyệt chi năng.

Hàn Nguyệt chi thuẫn của Thanh Nguyệt cốc, dựa vào hấp thu ánh trăng bổ sung năng lượng, trải qua mấy trăm năm tích lũy, Hàn Nguyệt chi thuẫn mới bổ sung nhiều nguyệt năng như vậy, nếu bị Hồng Bác Văn, Mông Phụng tiêu hao sạch sẽ, Hàn Nguyệt chi thuẫn này trong thời gian ngắn sẽ mất đi tác dụng, không thể tiếp tục che chở Thanh Nguyệt cốc.

Cho nên Miêu Dương Hú hy vọng Văn Hà có thể sớm ra tay chút.

Đáng tiếc Văn Hà lại không muốn làm như vậy.

Toàn bộ tộc nhân Miêu gia, ở trong khe núi ngẩng đầu nhìn, nhìn Hồng Bác Văn, Mông Phụng không ngừng ra tay, lần lượt ngưng luyện quả cầu ánh sáng màu máu oanh kích ở trên Hàn Nguyệt chi thuẫn, nhìn Hàn Nguyệt chi thuẫn dần dần co rút lại, nguyệt năng bị nhanh chóng tiêu hao.

Bọn họ âm thầm sốt ruột.

Khống chế một chiếc Thủy Tinh chiến xa, Tần Liệt từ trên Lưu Kim Hỏa Phượng lao xuống, tới gần Thanh Nguyệt cốc, nhíu mày nhìn về phía cảnh tượng trong cốc, cũng cẩn thận quan sát Hàn Nguyệt chi thuẫn biến hóa ở dưới quả cầu ánh sáng màu máu oanh kích.

Quan sát chốc lát, Tần Liệt nói: “Hồng lão, Mông lão, các ngươi nghỉ ngơi một chút”.

Hồng Bác Văn và Mông Phụng ngạc nhiên.

“Đến lượt ta thử chút”. Tần Liệt chủ động nói.

“Ngươi?”. Mông Phụng khẽ nhíu mày: “Loại hộ tông đại trận này, cần lực lượng cường đại không ngừng tấn công, không có phương pháp mưu lợi, ngươi... Cảnh giới quá thấp chút, cho dù toàn lực ra tay, cũng không nhất định có thể giảm bớt nguyệt năng tiêu hao”.

Hoài nghi thì hoài nghi, Mông Phụng và Hồng Bác Văn hai người vẫn chủ động thu tay lại, không tiếp tục ngưng kết quả cầu ánh sáng màu máu oanh kích.

Tần Liệt ngồi ở trên Thủy Tinh chiến xa, nhìn về Hàn Nguyệt chi thuẫn phía dưới, sau khi do dự một chút, đột nhiên gọi ra tám cây Lôi Cức Mộc.

Từ trong đầm vực lôi điện, cướp lấy tám cây Lôi Cức Mộc của người Đông Di, mỗi một cây đều như cột đá chống trời, chẳng những cứng rắn như sắt đá, bên trong còn hấp thu rất nhiều lôi đình lực cuồng bạo trong đầm vực lôi điện.

Tám cây Lôi Cức Mộc, ở dưới lôi điện linh hồn ý thức của Tần Liệt điểm hỏa, bỗng nhiên ánh điện dệt dày đặc, tiếng sấm nổ vang không ngớt.

Tám cây Lôi Cức Mộc, chợt hung hăng húc ở trên Hàn Nguyệt chi thuẫn, từ trên tám cây gỗ khổng lồ nháy mắt bắn tung tóe ra ức vạn tia sáng lôi điện, đánh về phía toàn bộ nguyệt năng vụn vặt tầng ngoài Hàn Nguyệt chi thuẫn.

Trên Hàn Nguyệt chi thuẫn toát ra tia điện thanh u, như quấn đầy vô số tia chớp, toàn bộ Hàn Nguyệt chi thuẫn vậy mà lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thu nhỏ lại!

Lượng lớn nguyệt năng, ở dưới tám cây Lôi Cức Mộc tấn công, bị tiêu hao nhanh chóng mãnh liệt hẳn lên.

Điều này khiến sắc mặt toàn bộ tộc nhân đều không dễ coi

“Văn trưởng lão!”. Miêu Dương Hú không thể không kêu gọi lần nữa.

“Tám cây Lôi Cức Mộc, mỗi một cây đều có ngàn năm thọ linh! Tám cây Lôi Cức Mộc này trời sinh có thể hấp thu lôi điện, lôi điện lực ẩn chứa bên trong cực kỳ kinh người!”. Hồng Bác Văn kinh ngạc, nói: “Dù là chúng ta, đứng bất động bị tám cây Lôi Cức Mộc này tấn công, chỉ sợ cũng ăn không tiêu!”.

Mông Phụng mặt đầy ngạc nhiên: “Thủ đoạn che giấu của tiểu tử này thật đúng là không ít”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.