Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh Chàng

Chương 15: Tìm cách kiếm tiền




Thẩm Băng Thanh sớm phát hiện vẻ mặt biến hóa của Hàn Văn Thanh. Ngay lúc Hàn Văn Thanh kinh hãi quay đầu chất vấn cậu ta, Thẩm Băng Thanh lại bổ một chưởng. Cổ họng Hàn Văn Thanh lại bị thương nặng, hự một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Băng Thanh lấy điện thoại gọi cho Đỗ Long:

- Tôi đã thấy tuyến trên của Hàn Văn Thanh là chuột đồng rồi, hắn ở đây…

Đỗ Long cắt lời:

- Chúng tôi đã ở ngay gần đó, cậu phụ trách chỉ ra và xác nhận mục tiêu, chuẩn bị bắt giữ.

Thẩm Băng Thanh đặt di động xuống, móc súng lục từ sau lưng, nhanh chóng đi tới chiếc xe đen có rèm kia, đồng thời hét lớn:

- Chúng tôi là cảnh sát! Có người tố cáo các người hít thuốc phiện. Người trên xe lập tức tắt lửa xuống xe tiếp nhận kiểm tra, bằng không sẽ nổ súng!

- Đừng nổ súng! Tôi cũng là cảnh sát, Phó cục trưởng cục hải quan Thái Trung Vĩ. Đây là chứng nhận của tôi, đừng nổ súng, chúng tôi ra đây…

Người trong xe kêu to, giơ hai tay xuống xe. Cô gái bên người cũng giơ hai tay lên.

Đột nhiên có hai chiếc xe lặng lẽ chạy đến bao vây, đèn xe chiếu thẳng vào mặt vị phó cục trưởng và bạn gái khiến ánh mắt của Thái Trung Vĩ không mở ra được.

Đỗ Long xuống xe, đến trước mặt Thái Trung Vĩ. Thái Trung Vĩ miễn cưỡng lấy tay che ánh sáng mở mắt, nói:

- Tôi là phó cục trưởng Cục hải quan Thái Trung Vĩ? Các anh thuộc đơn vị nào? Tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo của các anh!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Anh sẽ được nhìn thấy lãnh đạo của chúng tôi thôi, chuột đồng.

Thái Trung Vĩ rùng mình, hắn cố gượng cười lớn:

- Tôi không biết anh đang nói gì, chuột đồng nào ở đây. Tôi là phó cục trưởng hải quan Thái Trung Vĩ!

Đỗ Long cười nói:

- Chúng tôi biết anh là ai, mời anh lên xe phối hợp điều tra, nếu không phối hợp thì sẽ giống như tên kia…

Đỗ Long chỉ ra phía sau, Thẩm Băng Thanh đã kéo Hàn Văn Thanh bị hôn mê bất tỉnh ra. Thái Trung Vĩ nhận ra Hàn Văn Thanh, gã lập tức hiểu rõ tất cả. Biết mình đã thất thế, Thái Trung Vĩ mềm nhũn cả người, bị Đỗ Long còng hai tay áp lên xe cảnh sát…

Xe cảnh sát cũng không lập tức lái đi, lái xe Hồ Tiểu Vĩ đang đợi Đỗ Long chỉ thị. Tuy chỉ mới vài ngày nhưng Hồ Tiểu Vĩ đã từ khâm phục Đỗ Long biến thành sùng bái. Hiệu suất phá án thành công trăm phần trăm của vị này không phải chém gió. Tuy gã không rõ ràng chân tướng của vụ án này mà hôm nay xử lý, nhưng vị phó cục trưởng hải quan chịu còng tay ngoan ngoãn ngồi trong xe cũng đủ biểu hiện sự lợi hại của Đỗ Long.

Lúc tất cả đang chờ đợi thì Đỗ Long lại ngồi gọi điện thoại:

- Cha, đã bắt được người, con tiện thể bắt luôn tuyến trên của y rồi, là một phó cục trưởng hải quan tên là Thái Trung Vĩ… Giờ phải đưa họ đi đâu?

Đỗ Khang hạ giọng:

- Nhanh thế à? Cha đang họp, con cứ đem người về tổ trọng án thẩm cung, cố hết sức moi ra tất cả các tuyến của hắn. Nếu có thể quét được tuyến trên đó thì càng tốt.

Đỗ Long gãi đầu, nói:

- Được thôi, nhưng cái này hơi phiền toái. Nếu vì vậy mà bị đồng nghiệp của con biết thân phận bí mật của con thì cha cũng đừng trách.

Đỗ Khang hời hợt nói:

- Không sao, không ít cảnh sát đều là người của chúng ta, con cứ phóng tay mà làm.

Đỗ Long cất điện thoại, vung tay:

- Thu đội, tìm vài thứ nhét vào mồm bọn hắn, tìm cái bao che đầu luôn. Về trụ sở thì nhốt lại, không có lệnh của tôi thì không được cho bất kì ai tiếp xúc họ.

Thái Trung Vĩ và Hàn Văn Thanh bị áp giải lên hai xe cảnh sát khác nhau. Dựa theo phân phó của Đỗ long, hai người đều bị bịt mồm và trùm đầu. Tình nhân của Thái Trung Vĩ ngồi bên cạnh thì sợ hãi, không biết phải làm gì. Xử lý xong hai vị này, rốt cục Đỗ Long nhìn về phía cô gái kia. Cô ta lập tức co rúm lại, sợ sệt nói:

- Tôi không biết gì cả…

Đỗ Long đến trước mặt cô, nói:

- Đưa chìa khóa phòng cho tôi!

Cô gái vô ý thức bảo vệ túi nhỏ bên hông, sau đó kêu lên:

- Đây là nhà của tôi, các anh không có quyền…

Đỗ Long túm lấy cái túi, cầm còng tay nói với cô bé kia:

- Bởi vì cô bị tình nghi giao dịch với kẻ buôn lậu thuốc phiện đồng thời bán dâm nên đã bị bắt. Cô có quyền giữ im lặng, mọi lời cô nói đều có thể trở thành bằng chứng chống lại cô trước tòa. Không muốn ăn khổ thì thành thật một chút…

Lời của Đỗ Long khiến vị tình nhân không biết trời cao đất rộng kia sợ tới mức ngậm miệng, ngoan ngoãn bị còng, sau đó bị nhét vào trên xe, áp giải cùng chỗ với Hàn Văn Thanh. Sau khi hai chiếc xe cảnh sát rời đi, Đỗ Long ném cái túi cho Thẩm Băng Thanh, nói:

- Tìm chìa khóa đi, xem có vật gì giá trị không…

Nói xong, Đỗ Long mở chiếc xe đen có rèm che kia ra, chui vào tìm một hồi, kết quả không thấy được cái gì, chỉ tìm được hai rương rượu Mao Đài và năm bao thuốc lá Ngọc Khê Cảnh Giới. Chỉ riêng mấy thứ này đã giá trị mấy chục ngàn, chưa kể chiếc xe Passat đời mới hơn ba trăm ngàn này nữa.

Đỗ Long liên tục chụp mấy thứ này, sau đó rút chìa, khóa kỹ xe lại, sau đó lên lầu với Thẩm Băng Thanh, tầng 5 phòng số 6. Lúc đẩy cửa phòng đi vào, đập vào mắt là phòng khách và nhà ăn rộng rãi, sau đó là ba căn phòng. Đỗ Long tính sơ qua, gian phòng chừng 140 mét vuông, trang hoàng tinh tế, nơi đây lại là trung tâm thành phố Thụy Bảo, căn hộ này trị giá phải hơn sáu trăm ngàn.

Đỗ Long hơi cảm thán, sau đó bắt đầu tìm tòi. Nói thật hắn cũng không biết sẽ tìm được cái gì, cứ tìm bừa chung quanh. Thẩm Băng Thanh cũng tìm với hắn, hỏi:

- Chúng ta phải tìm cái gì?

Đỗ Long lại tìm được một bao Ngọc Khê Cảnh Giới trong ngăn kéo, cũng tìm được một đống bật lửa nhiều loại, hầu hết là Zippo. Trong đó một cái bật lửa màu bạc đập vào mắt Đỗ Long, hắn hoan hô một tiếng, cầm bật lửa nghịch trong tay.

Thẩm Băng Thanh quay đầu nhìn, thấy Đỗ Long vui mừng nói:

- Tam Quốc bản số lượng có hạn, là Triệu Vân đó! Còn nhớ không? Nó đã cứu anh hai lần, cuối cùng còn hy sinh tính mạng nữa…

Thẩm Băng Thanh nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nói:

- Đương nhiên nhớ, một lần là bị bắt cóc dưới chân núi, một lần là ở công viên Thúy Hồ… bắt cuồng ma phanh thay…

Đỗ Long vứt bật lửa cho Thẩm Băng Thanh, nói:

- Đưa luôn cho cậu đấy, giữ cẩn thận. Đống bật lửa này đủ tôi chơi một thời gian dài rồi…

Thẩm Băng Thanh cầm bật lửa, tiện tay bỏ vào túi quần, nói:

- Anh cứ mượn gió bẻ măng như vậy, cẩn thận có ngày bị người khác tóm được.

Đỗ Long cười nói:

- Ha ha… Ai dám chơi tôi thì tôi sẽ cho hắn biết mùi ăn hành! Thích cái gì cứ lấy, chỉ cần không liên quan tới vụ án là được. Sơn nhân tự có diệu kế…

Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long chất đầy bật lửa vào túi xách tay, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tôi không thấy các anh theo dõi phía sau, sao các anh tìm được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.