Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh Chàng

Chương 12: Tương kế tựu kế




Đảm nhận việc ghi chép tại hội nghị ủy ban thường vụ, Nguyễn Sơn Lâm tay hơi run.

Anh ta làm thư kí cho Lưu Tích Nhân bao nhiêu năm qua, vô số lần tham gia hội nghị ủy ban thường vụ, như hội nghị ủy ban thường vụ hôm nay anh ta vẫn là lần đầu tiên tham gia.

Hội trường tranh luận thành như thế này, hai bên phân thành hai phái, đánh đập tàn nhẫn, không hề nể mặt đối phương, đây đâu giống cuộc họp? Đây rõ ràng là cãi nhau to!

Anh ta lén lút nhìn Lưu Tích Nhân, vẻ mặt Lưu Tích Nhân rất bình tĩnh, nhưng anh ta biết, bí thư Lưu lúc này đã nhẫn nại cực đọ, đã vô cùng căm tức rồi!

Dù gì, hôm nay là hội nghị do ông ta chủ trì, hội trường biến thành như thế này, giống như nổi loạn, hơi mất kiểm soát rồi.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân Lưu Tích Nhân tức giận.

Tay phải của Lưu Tích Nhân vẫn luôn đặt trên thành ghế tựa, ngay từ đầu ông ta thoải mái dùng đầu ngón tay gõ thành ghế, nhưng sau đó, động tác của ông ta chậm rãi dừng lại, hiện tại, năm đầu ngón tay của ông ta cố hết sức nắm lấy tay vịn, đốt ngón tay hơi trắng bệch ra.

Thực sự, hiện giờ Lưu Tích Nhân rất tức giận.

Hội nghị thường vụ xảy ra cục diện như thế này, theo hắn nghĩ, hội nghị thường vụ hôm nay không có gì huyền bí, tất nhiên sẽ là nghiêng về một bên, Trần Kinh ở trong cục diện bất lợi thế này, làm sao có thể có cơ hội phản kích?

Hơn nữa, kinh nghiệm của Nhiếp Quang nhiều hơn Trần Kinh rất nhiều, ông ta tỉ mỉ làm lâu như vậy, cuối cùng nắm được thóp của Trần Kinh, ông ta chắc chắn đã chuẩn bị tương đối đầy đủ rồi, chuẩn bị lâu như vậy, một hội nghị cũng không khống chế được, điều này sao có thể thế được?

Ch dù tình huống thật sự xấu, hội nghị hôm nay là do Lưu Tích Nhân đích thân chủ trì, dựa vào uy vọng của ông ta ở Đức Thủy, hội nghị sao có thể mất kiểm soát đến mức này?

Sự thật đang ở trước mắt, điều này làm Lưu Tích Nhân đột nhiên ý thức được, thực sự, ông ta hơi đánh giá cao mình rồi.

Hoặc là, ông ta đánh giá Trần Kinh quá thấp.

Loại cảm giác này rất phức tạp, giống như Tương Cán trộm sách, tưởng mình mưu thành rồi. Không biết, hành vi của mình, toàn bộ đều là trò cười của người khác.

Lưu Tích Nhân nghĩ đến ý nghĩ “nắm giết” này, ông ta vô cùng tự tin.

Theo ông ta, kế hoạch này kín mít không có kẽ hở, đấy Trần Kinh lên trước giải quyết vấn đề thay ông ta, một khi mấy vấn đề đó được giải quyết tương đối rồi, cục diện tự nhiên sẽ biến động, đến lúc đó, ông ta đứng lên thu dọn tàn dư, tất cả sẽ vẫn trong tầm kiểm soát.

Cái gọi là nắm giết, trước tiên là thổi phồng lên, nhưng trọng tâm là giết.

Thổi phồng không phải mục đích, giết mới là mục đích.

Nhưng hiện giờ, Lưu Tích Nhân phát hiện, việc mà mình làm, dường như hơi đi ra ngoài quỹ đạo dự tính rồi.

Lúc này mới có bao lâu chứ? Trần Kinh ở trong bộ máy Đức Thủy tự nhiên sẽ có uy quyền cao như vậy, như Phùng Hải Minh, Đường Chiêu Chiêu, Vương Học Bình, ai là đèn tiết kiệm dầu? Nhưng trong lúc này, ba người đều ra sức ủng hộ Trần Kinh, Trần Kinh sao có thể khống chế bọn họ trong thời gian ngắn như vậy?

Lưu Tích Nhân biết năng lực Trần Kinh rất mạnh. Không phải vật trong ao, nhưng dù gì cũng chỉ có vài tháng, vài tháng Trần Kinh đã đi đến bước này, có phải có nghĩa là, bây giờ nếu bên trên muốn điều mình đi, chính cục Đức Thủy lập tức có thể bình ổn.

Trần Kinh không ở vị trí bí thư, nếu như hắn ở vị trí này, Nhiếp Quang xem ra căn bản không phải đối thủ của hắn, có thể bị Trần Kinh thu dọn nhanh gọn rồi.

Lần đầu tiên Lưu Tích Nhân ý thức được, từ trước tới nay, trên đàn chính trị Đức Thủy bản thân chưa từng gặp qua đối thủ, điều này e rằng không chính xác.

Trần Kinh thực sự là một đối thủ lợi hại, chính là nói Ngũ Đại Minh sẽ không yên tâm, người ông ta sắp xếp đến, nhất định cũng là đối thủ của mình!

Cực kỳ mỉa mai chính là, Trần Kinh mới đầu đến vẫn là một đối thủ chưa chín chắn. Là Lưu Tích Nhân đích thân đào tạo thành chín chắn, hiện giờ nghiễm nhiên đủ lông đủ cánh rồi!

Nhất là lúc nãy Phùng HảI Minh đang phát biểu, Trần Kinh khẽ ho một tiếng, là có thể ổn định cục diện, điều này, khiến Lưu Tích Nhân tự đáy lòng thực sự cảm thấy hàn ý. Cứ tiếp tục như vậy, nếu không thể biến công trình bã đậu thành thiết án, chỉ sợ Đức Thủy sau này không thể nói là Đức Thủy của Lưu Tích Nhân rồi.

-Sao thế?
Tiếng Lưu Tích Nhân đột nhiên lên cao.
-Bảo các anh phát biểu, các anh sao lại không phát biểu?

Giọng điều Lưu Tích Nhân trở nên rất khó chịu, ông ta dùng tay chỉ Trưởng ban tuyên truyền Cao Thắng nói:
-Trưởng ban Cao, cậu nói trước!

Cao Thắng nhìn sâu vào mắt Nhiếp Quang, sau đó lại nhìn Lưu Tích Nhân, sau một lúc lâu nói:
-Tôi ủng hộ ý kiến của chủ tịch huyện Nhiếp!

Sắc mặt Lưu Tích Nhân dễ nhìn hơn chút, ngữ điệu trở nên ôn hòa, có phần ngầm cổ vũ nói với Liêu Hoa Giới ủy ban mặt trận thống nhất:
-Lão Liêu, anh thấy thế nào?

Cục diện trước mắt, bên Trần Kinh có ba người ủng hộ, bên Nhiếp Quang tính cả Cao Thắng cũng là ba người, hai bên xem như thế lực ngang nhau.

Cho nên thái độ của mấy người phía sau rất quan trọng, nếu mấy người phía sau có thể ủng hộ Nhiếp Quang, bên Nhiếp Quang sẽ chiếm ưu thế, hội nghị Thường vụ bỏ phiểu, tiếu số phục tùng đa số, sự việc có thể nhanh chóng tiến vào quỹ đạo mà Lưu Tích Nhân dự tính, hôm nay hội nghị này mặc dù chưa vấp váp, nhưng cuối cùng cũng thực hiền được ý đò của mình, điều này mới là quan trọng nhất.

Lưu Tích Nhân đã ghi nhớ chặt chẽ trong lòng lời nói của ba người Phùng Hải Minh..., hôm nay dựa vào thái độ của ba người, sau này phải nghĩ cách châm biếm, rõ ràng là lật trời rồi, không biết nặng nhẹ, không rõ đại cục.

Trần Kinh hỏi bộ trưởng Liêu, cố ý hỏi rất nhẹ, rất ôn hòa, ám thị như vậy đã rất rõ ràng rồi.

Nếu Liêu Hoa Giới không hề cảm nhận được điều này, cậu ta cũng cần lăn lộn trên đàn chính trị nữa.

Nhưng dù vậy, Liêu Hoa Giới vẫn trầm mặc rất lâu mới nói:
-Lời chủ tịch Nhiếp nói, rất khách quan, tôi nghĩ vấn đề trách nhiệm, nhất định phải làm sáng tỏ trước!

Khóe miệng Lưu Tích Nhân cong lên một độ, trong lòng bình tĩnh.

Có câu nói này của Liêu Hoa Giới, nhân số bên Nhiếp Quang đã chiếm ưu thế rồi, còn lại hai người, trưởng ban chỉ hay quân sự Thạch Tuyên, chính là một người cầu an. Người còn lại chính là Chân Củng, hai người này sẽ không thay đổi quyết định cuối cùng, điều này khiến anh ta uống thuốc an thần.

So với hàm súc của Lưu Tích Nhân, lòng dạ Nhiếp Quang nông cạn hơn một chút.

Ông ta một mực âm trầm, lúc này hoàn toàn tan ra rồi, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo, mắt ông ta nhìn ngang nhìn dọc, làm cho cả người như thần khí hiện lên, hồ ly mượn oai hổ làm người ta rất khó chịu.

Thỉnh thoảng, ông ta không quên nhìn Trần Kinh, trong mắt có chút giểu cợt, cũng có chút khiêu khích.

-Theo tôi thấy, nên nhìn từ đại cục. Hiện giờ đại cục ở Đức Thủy ổn định và phát triển, lúc này, chúng ta nhanh chóng nghĩ cách xử lý tốt các công việc, giải quyết tốt hậu quả, đây là mấu chốt! Lời bí thư Vương Học Bình nói lúc nãy, lời thô lý không thô, tôi rất tán đồng.
Thạch Tuyên bày tỏ.

Lưu Tích Nhân nhéo nhéo mày, nhìn thật sau Thạch Tuyên.

Hôm nay Thạch Tuyên mặc quân trang, trên vai đeo hai gạch hai sao rất bắt mắt.

Cho tới nay, Thạch Tuyên rất ít giữ lập trường trong ủy ban thường vụ, hôm nay bọn họ đột nhiên đổi tính ủng hộ Trần Kinh?

Công tác của Trần Kinh, trong lòng Lưu Tích Nhân rất rõ, mỗi ngày Trần Kinh làm gì, nói gì, ông ta gần như đều biết.

Trần Kinh và Thạch Tuyên tuyệt đối không tiếp xúc, tại sao Thạch Tuyên không nhìn rõ cục diện hôm nay?

Trong lòng Lưu Tích Nhân không thoải mái, hiển nhiên, tâm tư của ông ta và Nhiếp Quang giống nhau, đều không vui.

Càng như vậy, Nhiếp Quang càng sốt ruột về kết quản, ông ta cho rằng, Trần Kinh đã là một con rết chết rồi.

Rắn chết trăm năm vẫn còn độc, bây giờ còn đánh sưng mặt, Nhiếp Quang rất muốn thấy thời khắc Trần Kinh gặp thất bại, sẽ là bộ dạng như thế nào.

Ông ra sốt ruột nói:
-Chủ nhiệm Củng, cuối cùng đến lượt anh phát biểu rồi! Phát biểu của anh rất quan trọng đấy!

Chân Cũng vẫn luôn cúi đầu, từ đầu đến cuối, gã đều cầm một quyển sổ viết viết vẽ vẽ, có vẻ rất khiêm tốn, rất bình thường.

Trong tất cả ủy ban thường vụ, gã xếp sau cùng, bình thường thật sự khiêm tốn, không hay gây chú ý.

Nhưng hiện tại, vào lúc này, trong nháy mắt gã biến thành tiêu điểm chú ý cảu tất cả mọi người.

Anh ta là thân tín nhất của Lưu Tích Nhân, có lẽ lúc này, thái độ của anh ta cũng là thái độ của Lưu Tích Nhân.

Lưu Tích Nhân có thái độ gì?

Người tham dự hội nghị là dân chuyên chính đàn, từ nhiên có thể cảm nhận thái độ của ông ta thông qua mỗi cử động và lời nói của ông ta.

Cho nên, mặc dù hội nghị hôm nay đứt khúc, nhưng kết quả không thay đổi, kết qua này, e là kết quả mà có người mong muốn tại hội nghị thường vụ hôm nay.

-Các vị, đối với tôi mọi người đều là lãnh đạo, tôi người bé lời nhẹ, nhưng tôi muốn nói một câu. Mấy tháng trở lại đây, tôi gần như ngày nào cũng giao tiếp với phó bí thư Trần, con người, phẩm chất, phong cách hành sự của phó bí thư Trần, tôi rõ nhất!

Tôi chỉ muốn nói một câu, đó là bất kể hoàn cảnh nào, tôi đểu ủng hộ phó bí thư Trần, tôi tin chắc, phó bí thư Trần có thể giải quyết những vấn đề hiện tại.

Mấy ngày trước, tôi nhận được những tài liệu liên quan về vấn đề hai con đường, tài liệu này tôi đã báo cáo với bí thư, tôi nghĩ, người viết tài liều như thế này, có lẽ vốn có ý tốt, nhưng về phương diện tìm từ, phương diện quan điểm cá nhân, e là có chút sai lệch!

Điều này bất lợi cho việc chúng ta giải quyết vấn đề, cũng bất lợi với đại cục của chúng ta.

Giống như hội nghị hôm nay, chúng ta tranh luận rất kịch liệt, đây là vì cái gì? Tôi nghĩ nguyên nhân sâu xa của việc này, chỉ sợ liên quan đến tài liệu như thế này…

Chân Củng ngẩng đầu đĩnh đạc nói, những lời này của gã, dường như đều vạch trần những việc quan trọng mà mọi người không biết.

Hơn nữa, anh ta rõ ràng ủng hộ Trần Kinh, điểm này làm cho người trong hội trường há hốc mồm.

Trần Kinh phát biểu là ủng hộ Nhiếp Quang, hiện tại Chân Củng lại nói ủng hộ Trần Kinh, rốt cuộc là ủng hộ ai?

Đáp án này e là không nói cũng biết, hơn nữa Chân Củng thông qua việc tiết lộ sự thực, cũng cho tất cả mọi người biết, trước hội nghị hôm nay, đã có người tố cáo điêu trạng với Lưu Tích Nhân, việc này diễn biến thành như thế này, rốt cuộc ai mới là người giật dây phía sau?

Nghi vẫn này dâng lên trong lòng mọi người, không khí hội trường càng quái dị.

Mặt Lưu Tích Nhân lúc này đã biến thành màu đỏ tím, ông ta không dám tin vào tai mình, chỉ nghĩ đây rõ ràng là thời không thác loạn rồi, sao có thể thế này?

Người phát biểu lúc nãy là Chân Củng sao? Anh ta bị điên rồi, hay bị người ta dội canh vào rồi? Nhất thời thần kinh ông ta có chút hoảng hốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.