Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 7: Vết răng




Hoắc gia tổ chức tụ hội thưởng hoa rất lớn, mời gần 1/4 mệnh phụ quý nữ những nhà từ ngũ phẩm trở lên. Từ sáng mẫu thân đã cho người sang giúp nàng chuẩn bị, sợ nha hoàn của nàng nhỏ tuổi không hiểu biết.

Xiêm y hồng đào bằng vân cẩm thêu bách hoa kết hợp với áo khoác linh sa hồng phấn thêu hồ điệp bay múa. Mỗi khi nàng bước đi, váy áo chuyển động khiến người ta có ảo tưởng từng con bướm đang vui đùa bay qua lại giữa những đoá hoa. Búi tóc đơn giản cài hai đoá hoa cát tường bằng lụa trông như thật, trâm hoa cát tường bằng ngọc hồng lựu, phía trên đậu hồ điệp bằng dương chi bạch ngọc, dây lụa bạch vân cẩm rủ xuống theo phần tóc thả dài mềm mại.

Lúc nàng theo mẫu thân và nhị thẩm đến Hoắc phủ, xe ngựa trước cổng đã đậu kín chỗ. Sau khi đưa thiệp mời, đại quản gia Hoắc phủ cử người mời họ lên kiệu đi vào hậu viện. Nghe nói hôm nay còn có nam khách ở ngoại viện. Kiệu dừng lại ở sân lớn hậu viện, Khải Ca theo sau lưng mẫu thân tới bái kiến Hoắc phu nhân đang đứng tiếp đón khách nhân, lại một phen giới thiệu, tặng lễ ra mắt....

Nha hoàn thiếp thân của Hoắc phu nhân dẫn đường cho họ tới chính viện, vào đại sảnh nơi Hoắc thái quân đang tụ họp cùng các vị mệnh phụ nổi danh Kinh thành. Lại giới thiệu, lại ra mắt... Mệt chết nàng, may mà đều là mẫu thân ra mặt, nàng chỉ cần nghiêm chỉnh hành lễ là được. Sau khi tất cả đều biết nàng là nghĩa nữ của Triệu thị lang do đích thân Triệu Đại học sĩ đại nhân tự mình yêu cầu lại coi như ruột thịt, không ngờ nhiệt tình lại tăng thêm, hỏi han sức khoẻ tổ phụ, lại lan man hỏi sang phong tục, tập quán, cảnh đẹp, thức ăn ngon, đặc sản Nguyên Châu. Tất nhiên nàng không thể bỏ qua cơ hội quảng bá cho sản nghiệp của mình ở kinh thành rồi.

Nàng cũng không phải chỉ nói không, mỹ tửu và hương liệu của nàng bây giờ đã nổi tiếng khắp nơi, nhiều thương hữu còn cho nàng biết đơn hàng của họ còn có một phần mang sang các nước lân cận tiêu thụ, vì vậy khẩn thiết mong muốn nàng gia tăng sản xuất, nhưng nàng muốn làm cho chắc chắn, không vội vàng trong chốc lát được, rồi sẽ đến lúc sản nghiệp của nàng trải rộng khắp đại lục này.

Mọi người đang cao hứng muốn nàng giảng thuật về Nguyên Châu thì vài thiếu nữ trẻ tuổi đi vào lần lượt thỉnh an. Lão thái quân từ ái cười vẫy tay với thiếu nữ đi đầu, khi nàng lại gần nắm tay nàng, lại gọi Khải Ca tới gần mình.

“Đây là tôn nữ Triệu Đại học sĩ, sau này hai đứa thân cận một chút nhé”.

Lại quay sang Khải Ca vỗ vỗ tay nàng, cười nhẹ.

“Đây là đại tôn nữ nhà chúng ta, lát nữa hai đứa cùng nhau ra hoa viên chơi đi. Ta cùng tổ mẫu ngươi vốn là khuê mật, nàng vẫn luôn mong có một nữ nhi xinh xắn đáng yêu, không ngờ bây giờ lại có được một tôn nữ hiểu chuyện dễ thương như con chắc là cũng rất vui vẻ đấy, sau này theo Vân Nhi gọi ta nãi nãi, coi như ta chiếm tiện nghi của tổ mẫu con rồi”.

Nàng không biết đây là thật lòng hay khách sáo, cũng vâng lời gọi một tiếng. Mẫu thân vốn nói Triệu phủ và Hoắc phủ giao tình tốt, có lẽ là thật lòng đi.

“Được rồi, hai đứa đưa các vị tiểu thư tới hoa viên đi, chơi cho vui không cần ngồi đây nghe lão thái bà ta nói chuyện nhàm chán nữa”.

Nàng đoán lão thái quân làm vậy là muốn giúp nàng nhanh chóng hoà nhập vào vòng tròn của các thiên kim tiểu thư trong kinh thành, cũng ngoan ngoãn gật đầu, cho mẫu thân một ánh mắt yên tâm rồi theo Vân tiểu thư của Hoắc phủ và các vị tiểu thư khác dời tới hoa viên.

Dù Đại Chiêu quốc rất cởi mở với nữ nhân nhưng trong một buổi tụ hội của thiếu nữ quý tộc như thế này cũng không có nhiều hoạt động để tham gia. Cũng chỉ xoay quanh cầm – kỳ - thi – hoạ, cũng may cuối vườn còn có thi đấu bắn cung, cung đều là loại khinh cung nữ nhân có thể sử dụng, mục tiêu là các bia ngắm và thảo cầu to nhỏ khác nhau treo lủng lẳng trên các cành cây.

Hoắc Ngữ Vân là người khá hoạt bát, ra tới hoa viên liền lôi kéo Khải Ca hỏi chuyện líu ríu.

“Khải Ca tỷ tỷ, tỷ có biết cưỡi ngựa không, tháng sau chúng ta đi ngoại ô cưỡi ngựa được không?”.

Ta chưa từng cưỡi ngựa, chỉ biết cưỡi đại cẩu, có được không. Trong khi Khải Ca đang so sánh trong đầu xem cưỡi ngựa và cưỡi Tiểu Ngao cái nào độ khó lớn hơn thì Tiểu Ngao đang lim dim phơi nắng dưới mái hiên chính viện Tịnh Phong Cư, bỗng dưng hắt xì một cái, vui vẻ, tò mò a, ai đang nhớ tới nó nhỉ ?

“Tỷ không biết cũng không sao, muội có thể dạy tỷ a, nhà muội có chuồng ngựa rất lớn, muội sẽ nhờ ca ca chọn một con ngoan hiền cho tỷ, có được không?”.

Nàng thực sự là không chống lại được sự nhiệt tình của cô bé này, đành đồng ý. Ngữ Vân nói cũng không che dấu, nên một vài tiểu thư nhỏ tuổi xung quanh nghe được cũng háo hức muốn tham gia. Bởi vì thói quen lên kế hoạch cho mỗi lền đi dã ngoại, các tiểu thư muốn tham gia lại đều trông có vẻ nhỏ tuổi hơn mình, Khải Ca bỗng chốc thành người có tiếng nói nhất ở đó.

“Vậy các muội muốn mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn mang đi, hay là tới đó rồi làm một tiệc nướng ngoài trời?”.

“Tiệc nướng ngoài trời là cái gì ạ?”.

Ngữ Vân háo hức hỏi.

“Chính là chúng ta chuẩn bị nguyên liệu từ nhà, tới đó rồi mới đốt lửa trại nướng đồ ăn, mọi người cũng có thể đi săn thêm con mồi nếu gần đó có rừng nữa”.

“A, muội muốn tiệc nướng, muội muốn tiệc nướng...”.

“Muội cũng muốn...”.

“Muội nữa, muội không biết cưỡi ngựa nhưng muội muốn đi”.

Mấy cô gái nhỏ ríu rít muốn tham gia, đều là những cô bé ngoan ngoãn lễ phép nên nàng rất thích ý chăm chút cho họ một chút.

“Vậy chúng ta đổi đi cưỡi ngựa thành đi thăm quan dã ngoại được không?Nhưng ai thích vẫn có thể cưỡi ngựa, chúng ta có thể tổ chức một cuộc đi săn nhỏ, ai bắt được con mồi lớn nhất sẽ có phần thưởng, được không?”.

“Được được, vậy phần thưởng là gì?”.

“Bí mật, ta sẽ chuẩn bị phần thưởng cho người giỏi nhất, được không?”.

“Hu hu, vậy còn bọn muội, bọn muội không đi săn sẽ không có phần thường sao?”.

Một bé con có vẻ ít tuổi nhất mếu máo hỏi. Khải Ca nhìn cô bé má tròn phúng phính mềm mịn liền nhớ tới tiểu đệ đệ Tùng Quân đáng yêu nhà mình, liền lập tức mềm lòng, hứa hẹn.

“Vậy sẽ chuẩn bị cả phần thưởng cho người không đi săn, chúng ta thi xem ai là người nướng đồ ăn ngon nhất, được không?”.

“Được ạ”.

Bé con vui vẻ mỉm cười. Bọn họ bên này bàn kế hoạch đi dã ngoại rộn ràng cũng khiến không ít người chú ý đến, vài tiểu thư thích náo nhiệt cũng đề nghị muốn tham gia, nàng cũng vui vẻ đồng ý, lại làm quen với nhau.

Đang bàn bạc vui vẻ, một tiếng cười sảng khoái vang lên từ tường vây bên kia. Nghe kỹ mới biết thì ra có một vị tiểu thư trượt tay bắn tên lên không trung, bay qua tường vây, nhưng hết lực trên không trung nên rơi xuống đầu một nam khách doạ hắn hoảng sợ.

“Tiểu Phùng, ngươi cũng quá nhát gan đi, bị doạ sợ ngã ra như vậy”.

“Thì đó, Tiểu Phùng, có cần ta sai người tìm hung thủ bắt nàng phụ trách nửa đời sau này của ngươi không”.

“Tiểu Phùng, biết đâu lại là một vị tiểu thư xinh đẹp thì sao”.

“Ừ ta đây cũng muốn chiêm ngưỡng dung nhan của vị muội muội bắn tên chọn rể đây”.

Biết là không có ai bị thương khiến vài cô nương chỗ bắn cung cũng thở phào, nhưng vị tiểu thư bắn ra mũi tên đó lại đang đỏ mặt quẫn bách vì những lời trêu đùa truyền qua từ tường vây bên kia.

Cũng may nàng được giải vây khi có thêm rất nhiều các vị tiểu thư mới đi vào hoa viên. Khải Ca nhìn thấy Điền Linh Lung và Trần Khả Nhu trong đó, cũng tiến lên tụ họp lại. Kể cho hai người về chuyến dã ngoại, bọn họ cũng cũng háo hức muốn tham gia.

“Vậy Ngữ Vân muội cho người hỏi thăm Tư Thiên Giám chọn một ngày đẹp trời thích hợp xuất hành, sau đó thông báo cho các vị tiểu thư, chúng ta hẹn nhau giờ Thìn tại cổng thành Đông tập hợp, các muội muội hẹn nhóm vài người đi chung một xe nhé, còn ai cưỡi ngựa thì mang ngựa đi”.

“Được, muội nhất định giành được phần thưởng cho mà xem”.

Ngữ Vân hai mắt toả sáng hạ quyết tâm. Tư Thiên Giám chọn được là 3 ngày sau, ngày hoàng đạo, thích hợp xuất hành, động thổ, cưới hỏi..... Nói chung đã có ngày hẹn chính xác. Nàng cũng bắt tay vào chuẩn bị, lên thực đơn, giao cho Hương Cư chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cũng chuẩn bị phần thưởng cho cuộc đi săn. Vàng bạc đá quý chắc bọn họ cũng không thiếu, nàng chọn một lọ “Hoa lộ” của Phiêu Hương Các. Chính là một dạng nước hoa đơn giản đang trong giai đoạn dùng thử, được chế tác từ tinh dầu bạch mân côi, phong lữ thảo, hoa linh lan, bạch hương trà, gỗ tuyết tùng và xạ hương. Tinh dầu hoa rất khó chưng cất được ở thời cổ đại này, nên lọ nhỏ bằng lưu ly chỉ rộng một tấc cao một ngón tay này thực sự là giá trị thiên kim chứ không hề nói chơi.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Ngao biết được nàng sẽ đi dã ngoại cũng háo hức quấn lấy đòi đi theo. Tiểu Ngao còn đòi thực đơn hải sản, nàng tưởng chỉ có mèo thích ăn cá, hoá ra chó cũng thích tôm cua ngao sò à?

Lần này đồng ý cho cả 4 nha hoàn bên người đi theo. Các nàng chỉ chơi vui vậy thôi chứ nàng cũng không dám chắc món ăn họ nướng có trong sống ngoài khét hay là thành than đen luôn hay không, cứ dặn người chuẩn bị nhiều chút cho chắc. Lại chọn các loại rau củ có thể nướng, các loại nấm đặc sắc của Hương Cư, còn muốn Đạm Hương Lâu chuẩn bị điểm tâm và trà trái cây đi kèm. Coi như tranh thủ gián tiếp quảng cáo đi.

Tất nhiên nàng phải xin phép mẫu thân, biết được là cùng đi dã ngoại với các tiểu thư quen biết ở Hoắc gia, bà rất vui vẻ Ca Nhi có thể dung hoà nhanh như vậy. Công công cũng từng khen Ca Nhi rất thông minh, nàng cũng không lo lắng nhiều, chỉ sợ con bé quen với cuộc sống thoải mái ở Nguyên Châu rồi, khi tới kinh thành bị gò bó sẽ không vui. Nhưng không ngờ con bé rất nhanh đã học xong lễ nghi, còn học được rất tốt. Sau đó cũng rất nhanh hoà hợp vào vòng tròn của những vị thiên kim tiểu thư tại kinh thành. Nàng nghĩ với trí tuệ của con bé, không lâu sau sẽ có được vòng trong nhỏ của mình, cũng có thể phong sinh thuỷ khởi tại kinh thành.

Triệu đại phu nhân đang nghĩ tới vài hôm nữa cửa hàng hương liệu của Khải Ca sẽ khai trương, nàng có lẽ nên rủ vài bằng hữu tới đó chọn mua một chút, lại cùng đi Đạm Hương Lâu và Hương Cư, kéo vài khách hàng cho khuê nữ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.