Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 4: Hồng trần




Trường Trung Học Phổ Thông Thánh Anh có tổng cộng ba khối. Mỗi khối chia làm bốn ban A, B, C, D cùng một ban nghệ thuật chung dành cho cả ba khối.

Tiết Lạc năm nay học năm cuối ban A. Và Đông Phương Linh cũng cùng học với cô - năm cuối ban A.

Vì đây là lần đầu tiên Tiết Lạc đến trường. Nên có rất nhiều thứ vẫn còn không hiểu. Bởi vậy cho dù cô cảm thấy Đông Phương Linh là một tai hoạ ngầm, không có bao nhiêu tốt đẹp nhưng vẫn phải uỷ khuất đi cùng cô ta vào trường.

Thánh Anh là trường quý tộc, diện tích cũng rất rộng. Nên trong trường cũng có một tuyến bus độc lập chuyên di chuyển xung quanh trường.

Ban A năm cuối nằm ở phía Đông Bắc. Từ cổng trường đến đó cũng khá xa nên Đông Phương Linh đưa Tiết Lạc đến bến xe bus. Cô ta còn giúp cô mua vé, thái độ muốn bao nhiêu nhiệt tình liền có bấy nhiêu nhiệt tình.

" Chị, Thánh Anh có tổng cộng hai mươi tuyến xe bus. Trong đó tuyến số một, hai, ba là tuyến xe di chuyển của giáo viên năm nhất, năm hai và năm cuối. Tuyến bốn, năm, sáu là tuyến của học sinh. Tuyến bảy, tám là tuyến của sân nghệ thuật chung. Tuyến chín, mười, mười một là sân thể dục ba năm. Tuyến mười hai là hồ bơi, tuyến mười ba là sân bóng rổ. Tuyến mười bốn là tuyến văn phòng. Tuyến mười lăm là kí túc xá. Các tuyến còn lại là câu lạc bộ!"

" Ừm, đã biết!"

Tiết Lạc hướng về phía Đông Phương Linh gật nhẹ đầu. Cô nghĩ chuyện này cô ta cũng không dám lừa cô.

Bản thân cô ta đã che giấu lâu như vậy. Nếu như bây giờ cô ta cố tình hướng dẫn sai lệch thì không phải làm gián tiếp chiêu cáo thiên hạ từ trước đến nay đều là cô ta giả vờ sao?

Tiết Lạc tin tưởng Đông Phương Linh không ngốc. Nên dù cô đối với cô ta ngày phòng, đêm phòng cũng không cần thiết phòng cô ta lúc này.

Nói chung, hiện giờ cô ta vẫn còn đáng tin tưởng!

Đông Phương Linh thấy Tiết Lạc không thể hiện thái độ cũng không muốn nói nữa. Cô ta lấy vở bài tập ra, ngoan ngoãn học bài.

Tiết Lạc khép hờ mắt, cô hơi đổi tư thế dựa vào thành ghế. Cô có cảm giác trong xe bus có một vài ánh mắt không có thiện ý chiếu về phía cô.

Tuy không biết những người kia có thân phận thế nào. Nhưng Tiết Lạc đoán có lẽ là bạn học cùng lớp.

Cô nhớ trong tiểu thuyết của An Li có viết, quan hệ của Tiết Lạc và bạn học trong lớp rất tệ.

Không nói đến bọn họ đều là người có gia thế tốt. Bình thường cũng không nguyện ý kết bạn với thiên hạ đệ nhất xú danh vừa ngu ngốc và háo sắc như Tiết Lạc.

Mà chỉ cần nghĩ đến thái độ điệu thấp, luôn giả trang Bạch Liên Hoa yếu đuối của Đông Phương Linh cũng đã khiến mọi người nhìn " người luôn bắt nạt kẻ yếu " như cô không thuận mắt.

Tiết Lạc nhếch khoé môi thành một độ cong nhàn nhạt. Cô vẫn giữ tư thế khép hờ mắt như cũ nhưng tri giác đã sớm bay đến bên người những phần tử đối với cô không thiện ý kia.

Cụ thể là tại ghế ngồi thứ nhất, thứ hai có hai nữ sinh đang chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng bàn luận. Còn bàn luận về cái gì thì dĩ nhiên là Tiết Lạc - người năm bữa, mười thì hiếm hoi lắm mới đến trường một lần.

Hai nữ sinh đều rất xinh đẹp. Một nữ sinh có mái tóc màu nâu đỏ, uốn lọn kiểu cách buông xoã ra vai. Cô ta mặc đồng phục của học sinh năm cuối, nhưng có được biến tấu quá ở mép váy thành một đường tua rua thoạt nhìn qua mềm mại hơn hẳn. Xem ra cũng là một người rất có mắt thẩm mĩ.

Nữ sinh này tên là Chu Tầm Tầm. Đúng là nữ sinh ban A, năm cuối cùng học với Tiết Lạc và Đông Phương Linh. Lúc này cô ta đang nói chuyện với bạn thân cùng lớp Diệp Anh Túc.

" Sao hôm nay cô ta lại đến trường?"

Chu Tầm Tầm cắn cắn môi mỏng, giọng nói mang theo âm sắc chua lè cùng chán ghét không hề che giấu. Vì cô ta nói chuyện không nhỏ nên toàn bộ đều rơi vào tai Tiết Lạc cùng nhiều người khác.

Không khí trong xe nháy mắt yên tĩnh.

Diệp Anh Túc nhướng mày. Cô ta hơi quay đầu nhìn về ghế cuối. Tận mắt nhìn thấy Tiết Lạc đang nhắm mắt. Tai cũng đeo headphone mới nhỏ giọng trả lời.

" Có lẽ là đến gặp Nhật Hàn!"

" Lại vì Nhật Hàn?" Chu Tầm Tầm trố mắt, đan tay vào nhau khoanh lại trước ngực. Khoé môi bĩu ra hàm tiếu khinh thường " Cô ta mặt cũng đủ dày đi!"

" Yên tâm! Nhật Hàn có bao giờ đến trường những ngày cô ta đi học đâu!"

Diệp Anh Túc cười nhạt. Cũng không quên vỗ vỗ tay trấn an Chu Tầm Tầm.

Chu Tầm Tầm nhướng mày tựa hồ có điều suy nghĩ. Liền cũng gật gật đầu đồng tình. Sau đó không tiếp tục nói gì nữa.

Tiết Lạc vẫn giữ trạng thái nhắm mắt nhưng khoé môi từ sớm đã run rẩy, co rúm thành một đoàn. Trong lòng cô bây giờ không ngừng niệm tên Diêu Nhật Hàn. Âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của cậu ta một lần.

Thật đúng là sức hấp dẫn của nam chính luôn đạt tới trình độ level max a!

Không kể nam chính, chỉ nói nữ chính được nhắc đến luôn là hình tượng thánh mẫu Bạch Liên Hoa, nhân hậu, thiện lương, đơn thuần lại còn siêu cấp đáng yêu.

Nam chính, nữ chính là trời sinh một cặp, tiếng thơm trăm bề. Vô tình còn kéo thêm một đội ngũ tiện nữ, tra nam làm thành một đoàn đá kê chân hùng hậu, đông đúc. Triệt để làm nổi bật hình tượng của nam chính, nữ chính vạn người say mê.

Cứ như những tiện nữ, tra nam thì chỉ có đường chết không kịp ngáp. Nếu không phải là bị nam chính nữ chính hành hạ đến chết thì cũng là bị nước bọt của nhân vật quần chúng đi ngang qua phun đến khi chết đuối.

Tiết Lạc cô không phải là được trải nghiệm trực tiếp hay sao?

Thối nam chính! Thối nữ chính!

Tiết Lạc âm thầm rên hừ hừ hai tiếng. Trong lòng hung hăng đưa Diêu Nhật Hàn thành một đối tượng của danh sách không nên thân cận.

Cho ngươi làm nam chính của ngươi. Còn ta tuyệt đối không ham muốn làm nữ phụ!

Đông Phương Linh từ lúc lên xe đã cúi đầu học bài kia cũng không thể nào không nghe đến vài lời bình luận không hay ho hướng về Tiết Lạc. Cô ta hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Lạc đang khép mắt, cũng không nhận ra cô đang giả vờ ngủ. Khoé môi từ từ cong lên thành một nụ cười tràn ngập giễu cợt.

Đông Phương Linh thu nụ cười kia lại rất nhanh, sau lại chăm chỉ cúi đầu học bài của mình. Bởi vậy cô ta không hề hay biết, khi cô ta vừa cúi đầu thì người lẽ ra đang ngủ lại mở mắt, sắc mặt vô cùng tỉnh táo làm gì có vẻ mơ hồ của người vừa tỉnh dậy, lạnh lùng nhìn cô ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.