Đời Này Kiếp Này

Chương 6: Thiên sứ tống triều




Trong Chiêu Dương cung trước sau như một tĩnh lặng ôn hòa, bởi vì A Uyển thích, cây hoa ngọc lan trước Kinh Hồng điện đã sớm được chuyển qua trước Chiêu Dương cung, cây hoa ngọc lan này năng lực thích ứng trái lại rất mạnh, thay đổi chỗ ở không tới nửa tháng liền hoa nở đầy cây. Hiện giờ thời kỳ ra hoa đầu tiên của cây ngọc lan đã qua, thỉnh thoảng còn có hoa lan trắng như tuyết rơi xuống mặt đất.

Hương hoa ngọc lan này nồng đậm dài lâu, nếu phơi nắng thành hoa khô rồi chế thành túi thơm cũng khá hay, do đó cánh hoa không bao lâu đã được nhóm cung nhân nhặt đi, thực ra nếu bàn về chế hoa khô, nên là hoa nở một nửa hoặc là nụ hoa tươi mới là tốt nhất, nhưng mà chủ tử lại thích hoa ngọc lan này, các cung nữ tất nhiên không dám chưa gì đã hái hoa chưa nở đi.

Lúc này ánh sáng vừa đúng lúc, A Uyển nhìn ra bên ngoài, nổi lên suy nghĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút hiếm thấy, liền cùng Thanh Sam Bạch Lộ còn có Lý Phúc Mãn, đi tới Ngự hoa viên.

Mới bước vào Ngự hoa viên, một nữ tử cung trang màu vàng nhạt đang đưa lưng về phía A Uyển quỳ, ngoại trừ hai cung nữ đang cùng quỳ ở nơi này, xung quanh một người cũng không có.

A Uyển mặc dù chưa từng gặp phải, những vẫn biết từ trước tới giờ Ngự hoa viên luôn là nơi có tỷ lệ thị phi phát sinh cao, không ngờ vận khí hôm nay của mình lại tốt như vậy, thiên vị cho mình đụng phải.

Đi vòng đến trước người con gái này, mới nhìn ra là Trương vinh hoa, A Uyển vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng hiện giờ là người quen biết cũ, nếu không thăm hỏi mà truyền đi lại ra vẻ mình không niệm tình xưa, liền mở miệng hỏi: ”Tại sao Trương vinh hoa lại quỳ ở nơi này?”

Tuy không dự định tham dự vào chuyện tranh đấu giữa những nữ nhân này, nhưng nhìn thấy Trương vinh hoa quỳ gối trên con đường rải đầy những hòn đá nhỏ này, có thể tưởng tượng được là khá đau, hơn nữa nhìn sắc mặt nàng ta trắng bệch, trên môi cũng mất màu, xem ra thời gian quỳ không ngắn.

Trương vinh hoa đang quỳ hơi ngước mắt lên nhìn, rồi lập tức rủ mi xuống: ”Hồi lời của Uyển quý tần tỷ tỷ, tần thiếp bởi va phải Hà quý tần, bị phạt quỳ hơn hai canh giờ.”

Trương vinh hoa này luôn cùng với Lâm quý tần, Tả tiệp dư và Hà quý tần mới tấn vị là một phe, tuy rằng liên minh giữa các nữ nhân trong cung vốn không bền chắc, nhưng có chỗ dựa làm việc gì cũng thuận lợi hơn chút, không biết xảy ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào mà Hà quý tần lại dùng loại phương pháp không nể mặt này để vạch mặt với Trương vinh hoa.

Càng kỳ lạ hơn là, Lâm quý tần cùng Tả tiệp dư nhưng lại chưa từng ra mặt, phải biết rằng ba người các nàng kết minh sớm hơn Hà quý tần rất nhiều.

Chỉ có điều nghĩ đến những chuyện bát nháo này thật quá phí đầu óc, chuyện không liên quan đến mình, A Uyển không muốn hỏi nhiều, nhưng mà nhìn dáng vẻ Trương vinh hoa như sắp ngất đến nơi, mở miệng: ”Ừm, ngươi quỳ ở chỗ này cản đường của bản tần, quấy rầy tâm tình du viên của bản tần, mau hồi cung chép hai mươi lần nữ giới, chưa chép xong không được ra ngoài, bản tần sẽ tự bẩm báo với Hiền phi nương nương.”

Trương vinh hoa vốn đang quỳ nghe xong giật mình hơi há miệng, sửng sốt một lúc mới có phản ứng, vội vã cúi đầu tạ ơn: ”Tạ ơn quý tần nương nương ân điển.” Tầm mắt lướt qua đôi hài hơi lộ ra dưới làn váy của Uyển quý tần đứng trước mặt, trên mui hài được khảm chuỗi trân châu với những viên châu hoa kích cỡ đồng đều.

A Uyển ”Ừm” một tiếng, xoay người cùng nhóm cung nhân rời đi.

Mà Trương vinh hoa sau khi được cung nữ đỡ đứng dậy, nhìn đăm đăm bóng dáng A Uyển xa dần, vẻ mặt hiện lên một tia ảm đạm, cung nữ hầu hạ bên người lại nhỏ giọng oán giận nói: ”Uyển quý tần nương nương này đúng là bỏ đá xuống giếng, nương nương chúng ta quỳ thời gian dài như vậy, còn bị phạt chép sách!”

Trong lời nói đều là căm giận bất mãn, Trương vinh hoa mắt lạnh quét tới, cung nữ kia nhất thời ngậm miệng, không dám nói nữa, ”Lắm lời! Chuyện của chủ tử khi nào đến lượt ngươi nói nhảm? Tự vả miệng mình!”

Nói xong, Trương vinh hoa được một cung nữ khác đỡ xoay người khập khiễng đi tới cung của mình, để lại cung nữu kia quỳ gối trong Ngự hoa viên tự phạt. Mình bị Uyển quý tần phạt chép sách, mặt ngoài có vẻ Uyển quý tần ném đá xuống giếng, nhưng đó chẳng phải là giúp mình một tay sao? Nhưng động cơ của Uyển quý tần trái lại khiến người khác đoán không ra.

Trương vinh hoa chợt nhớ tới đôi tú hài mà mình nhìn thấy kia, chỉ là tú hài thêu tay mà đã dụng tâm cỡ đó, có thể thấy Uyển quý tần được thánh sủng quả thật khiến người khác không theo kịp, hiện tại Uyển quý tần, không bao giờ còn là tú nữ khi ở chung một viện nữa, nữ nhi của tiểu quan ngũ phẩm thân phận thấp kém.

Trương vinh hoa khẽ lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.

Mà một nhóm A Uyển vừa mới đi tới trong đình nghỉ ngơi, Bạch Lộ sau khi chuẩn bị tốt nước trà điểm tâm liền đem đệm trải lên mặt ghế đá để cho A Uyển ngồi xuống nghỉ ngơi. Lý Phúc Mãn đứng ở một bên, còn Thanh Sam nhẹ nhàng phẩy quạt cho A Uyển, đi đường nhiều như vậy, đối vwois A Uyển mà nói xem như một phen rèn luyện nho nhỏ, cũng không cảm thấy quá vất vả.

Bạch Lộ khẽ xoa bóp vai A Uyển, hơi có chút khó hiểu hỏi: ”Chủ tử hà tất phải giải thoát cho Trương vinh hoa chứ?”

Người ngoài có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng Bạch Lộ luôn luôn hiểu rõ mọi chuyện, ở trong chuyện này cũng dễ dàng nhìn ra. A Uyênr vừa lòng gật đầu, nhón một viên mứt hoa quả rồi nói: ”Ta sao lại giải vây cho nàng, chủ tử của em rảnh rỗi đến vậy sao?”

”Ý chủ tử là?”

”Chẳng qua là đột nhiên hơi sống yên ổn mà nghĩ đến ngày gian nguy mà thôi, em xem chủ tử em là ta bây giờ tạm thời danh tiếng nổi trội, đến lúc đó chẳng biết từ chỗ nào xông ra một người được sủng ái nhiều hơn ta muốn giẫm lên đầu ta, sợ là người phải quỳ trong Ngự hoa viên này chính là ta.” A Uyển bất chợt phả ra mấy lời cực kỳ tiêu cực này, cả đám người Bạch Lộ đều muốn khuyên chủ tử, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Thế sự thay đổi trong chớp mắt, huống chi thánh sủng vốn khó mà giữ vững, không có chuyện nào chắc chắn, nếu chủ tử có thể được cưng chiều, hiển nhiên kẻ khác cũng có thể, biết khuyên ra sao?

Bạch Lộ lại nói: ”Trương vinh hoa dù sao cũng là Hà quý tần xử phạt, ngài đột nhiên nhúng tay vào việc này, sợ là Hà quý tần tâm sinh khó chịu.”

Kỳ thật theo lời của Bạch Lộ ở điểm này không ở trong phạm vi lo lắng của A Uyển, trước kia nàng cảm thấy Hà quý tần không dễ đối phó, sau khi từ chỗ Hoàng thượng biết được Hà quý tần cố ý làm rơi con để cầu thăng vị, A Uyển đối với Hà quý tần càng là ”Nhìn với cặp măt khác xưa”, người này tâm tư thật lớn, cũng là người có thể nhịn, sao có thể tùy tiện nhắm vào mình?

A Uyển khoát tay, không thèm để ý nói: ”Yên tâm đi, Hà quý tần không phải người mơ hồ xốc nổi như vậy, trước mắt chủ tử em vẫn còn được thánh sủng, Hà quý tần sẽ không không có não mà tới gây sự.”

Bạch Lộ nghe xong liền không nhiều lời nữa, nhưng mà khi dâng lên một chén trà nóng, A Uyển xua tay khước từ, hôm nay nhiệt độ dần tăng lên, lúc này mà uống trà nóng rất khó chịu, nếu được uống nước ô mai ướp lạnh thì thật tuyệt, chua chua ngọt ngọt cực dễ uống. Mơ mộng đến điểm này, A Uyển giương mắt nhìn Bạch Lộ, trong bụng thầm nghĩ, coi như hết, đã có Bạch Lộ ở đây, nước ô mai ướp lạnh này uống không vào.

A Uyển lại bắt đầu than khóc thân thể ốm yếu của mình, nhưng mà lập tức A Uyển vội lắc đầu để mình tỉnh táo lại, gần đây không biết vì sao bản thân mình lại hay đa sầu đa cảm, loại tâm tình này không thể chấp nhận được!

Nhón miếng bánh ngọt hình con thỏ nhỏ ở trên bàn đang muốn bỏ vào miệng thì ở đình bên kia truyền tới một trận tiếng kêu lo lắng: ”Công chúa, công chúa cẩn thận, ngài đừng đi tới chỗ đó, cẩn thận không bị hoa đâm vào người.”

Cùng với âm thanh đó có một tiểu thân ảnh màu hồng nhạt nện từng bước nhỏ ”Cạch cạch cạch” chạy tới, nhưng mà khi đến trước cái đình này lại dừng bước nghiêng đầu nhìn nhìn A Uyển trong đình, dường như là giật mình sao lại có người ở nơi này, mà A Uyển cũng nhìn chằm chằm bé con đang nhìn mình.

Nghe âm thanh kia cũng biết tiểu gia hỏa trước mắt chính là con nối dòng duy nhất hiện nay của Hoàng thượng, Nguyên Ninh công chúa. Nghe nói lúc đặt tên vì để giữ lại đứa con này, cố ý chọn một chữ ”Ninh”. Tướng mạo Nguyên Ninh công chúa không quá giống Hoàng thượng, trái lại kế thừa dung mạo mỹ lệ của Đức phi, hiện giờ mặc dù mới hơn năm tuổi, song đã có thể nhìn ra là một tiểu mỹ nhân bại hoại.

Nhưng mà Nguyên Ninh công chúa này dù sao cũng là con nối dòng duy nhất của Hoàng thượng, trong ngày thương Đức phi cũng quản chặt, giống như châu như báu, nhóm phi tần tất nhiên là khó gặp, vào cung hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên A Uyển được nhìn vị tiểu công chúa này ở khoảng cách gần.

”Ngươi là ai? Nhìn chằm chằm bản Công chúa làm chi!” Có lẽ là bị A Uyển nhìn có chút không được tự nhiên, Nguyên Ninh công chúa liền lớn tiếng dọa người, đầu khẽ lắc, hai đóa trâm hoa trên đầu cũng khẽ đung đưa theo, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ nhìn thật sự rất đáng yêu.

A Uyển thấy thế ngược lại nở nụ cười: ”Ta là Uyển quý nhân Chiêu Dương cung, ta thấy ngươi rất xinh đẹp nha.” Vừa mới nói, nhóm cung nhân hầu hạ Nguyên Ninh Công chúa vỗi vã đuổi tới, ma ma đi đầu gặp A Uyển ở nơi này, cũng chưa quên lễ nghi, đầu tiên hành lễ với A Uyển, rồi mới bước nhanh nhìn Công chúa, chỉ sợ tiểu chủ tử có chỗ nào không thoải mái.

Không nghĩ tới Nguyên Ninh Công chúa không quản cung nhân bên người, sải bước tới chỗ đình của A Uyển ngồi xuống, nhìn chăm chú vào bánh điểm tâm nhỏ hình dáng dễ thương A Uyển mang tới trên bàn đá trong đình.

Đây là bánh ngọt Minh Tố đặc biệt làm riếng cho A Uyển, không phải phân biệt, mà là điểm tâm Ngự thiện phòng chia ra phần lớn là hình dạng quy củ, vả lại từng chiếc bánh điểm tâm này nặn ra cũng phí tâm tư, mặc dù có phòng bếp nhỏ trong cung làm cho, nhưng đột nhiên thấy bánh ngọt đáng yêu như vậy, khó trách Nguyên Ninh Công chúa lại thích, nhưng mà công chúa được Đức phi giáo dục rất tốt, cho dù rất ưa bánh điểm tâm này cũng chỉ nhìn chòng chọc mà thôi, vẫn chưa có động tác khác.

”Công chúa có muốn nếm thử chút?”

Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con chớp chớp mắt nhìn chằm chằm thứ mình thích mà không được, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, A Uyển liền mở miệng cười nói.

Nguyên Ninh công chúa nghe xong lắc đầu: ”Mẫu phi nói, không cho phép ta ăn thứ gì ngoài cung.” Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn cứ thỉnh thoảng lại liếc đến điểm tâm trên bàn mấy lần.

A Uyển sao không biết tâm tư của bé, liền ngồi xuống, cầm lấy bánh ngọt hình con thỏ đưa cho Nguyên Ninh công chúa, ”Ngươi nếm thử xem, bản tần sẽ phái người đi nói cho mẫu phi ngươi biết điểm tâm này là đặc biệt đưa cho ngươi, sẽ không bị coi là ăn đồ ngoài cung, được không?”

Dù sao cũng là đứa bé mới lên năm, mặc dù là được dạy dỗ rất tốt, trong tâm vẫn nên có chút ngây thơ chất phác của một đứa trẻ, mà Đức phi cũng chưa dạy điều gì sai lệch cho công chúa, Nguyên Ninh công chúa tuy trưởng thành sớm nhưng cũng không có ý gì xấu, nghe vậy Nguyên Ninh công chúa liền gật đầu, lúc sắp nhận lấy điểm tâm, ma ma hầu hạ kia lại lên tiếng nói: ”Công chúa nhất định không được quên lời nương nương dặn dò.”

Lời này thật vô lễ, A Uyển mắt lạnh quét qua, cũng không mở miệng, Lý Phúc Mãn vẫn luôn không nói lời nào lập tức bật dậy, đi theo bên người sư phó Lý Đắc Nhàn nhiều năm, Lý Phúc Mãn tất nhiên cũng học được mấy phần bản lĩnh của Lý Đắc Nhàn, trung khí mười phần hô: ”Lớn mật! Vị ma ma này chẳng lẽ đang tố cáo chủ tử nhà ta muốn mưu hại công chúa phải không!”

Mưu hại hoàng tự không phải tội danh nhỏ, tố cáo phi tần mưu hại hoàng tự càng không phải là chuyện mà một cung nhân có khả năng gánh vác được trách nhiệm, bị tiếng nói của Lý Phúc Mãn gầm lên như thế, ma ma kia cúi đầu kêu không dám, liền không dám mở miệng nói chuyện nữa.

A Uyển chỉ cầm bánh ngọt đưa cho Nguyên Ninh, ôn nhu nói: ”Mau nếm thử đi, đây là nhân bánh đậu đỏ, không biết ngươi có thích hay không.” Thấy Nguyên Ninh công chúa chưa bị chịu ảnh hưởng, ăn say sưa, A Uyển mới thờ ơ lặng lẽ liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói: ”Ngươi trái lại một lòng trung thành, nhưng mà ngươi nên yên tâm mới đúng, cho dù muốn mưu hại công chúa, bản tần sẽ không ngu xuẩn làm chuyện này trước mặt mọi người, không công khiến người ta nắm được nhược điểm.”

Nói xong mấy câu nhẹ bẫng ma ma kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng càng phát giác thấy Uyển quý tần được sủng ái này không phải người dễ động vào.

Giữ công chúa lại một lát, nếm xong mấy món điểm tâm, trẻ con khá dễ dụ, như thế A Uyển liền xem như thân quen với Nguyên Ninh công chúa, cười nói với bé: ”Ngươi đã ra ngoài lâu như vậy, chắc hẳn mẫu phi ngươi đang tìm ngươi đấy, ngươi vẫn nên mau chóng trở về đi.” Nhìn tình huống vừa rồi, A Uyển không nghĩ cũng biết Nguyên Ninh công chúa tự mình chạy đến.

Nhưng mà trước khi chia tay A Uyển lại dặn dò Nguyên Ninh: ”Trẻ con không nên ăn nhiều bánh ngọt, nếu không răng sẽ hư.” Thấy Nguyên Ninh gật đầu, A Uyển lại nói với ma ma hầu hạ ban nãy: ”Sau khi trở về dùng muối thanh chà răng chô chủ tử các ngươi, đỡ đau răng.”

Ma ma đồng ý rồi nhanh chóng mang Nguyên Ninh công chúa hồi cung, mà Nguyên Ninh đang trên nửa đường cũng quay lại cười vẫy tay với A Uyển: ”Uyển quý tần, hẹn gặp lại!” khiến cho tâm tình của A Uyển lập tức yên ổn lại, cũng thu dọn một phen, đi tới Chiêu Dương cung.

***

Trong Di Cảnh cung.

Hà quý tần biết được chuyện xảy ra trong Ngự hoa viên, nhưng không nổi giận, chỉ tỉ mỉ nâng mép chén không nói lời nào, dáng vẻ như vậy so với nổi giận còn đáng sợ u ám hơn nhiều.

”Chủ tử, việc này…” Đại cung nữ hầu hạ nhìn sắc mặt này của chủ tử, liền mở miệng hỏi.

Mà Hà quý tần lại nhoẻn miệng cười, giọng nói kiều mị: ”Không sao.” Dù sao chỉ cần Trương vinh hoa quỳ ở Ngự hoa viên trong chốc lát, mình cũng coi như tỏ rõ thái độ với vị kia, về phần Uyển quý tần trên đường nhúng tay, cũng không quá ảnh hưởng.

Hà quý tần tự nhận không phải người dễ xúc động, Uyển quý tần hiện nay là thiên hạ trong tim của Hoàng thượng, không có kế sách cẩn thận không sơ hở, ai muốn tự tìm đường chết đi đối phó nàng ta?

Trong cung này nặng nề thâm trầm, còn chưa biết cuối cùng ai thắng ai đâu, chỉ cần mình dựa vào vị kia, cẩn thận tiến hành, chưa hẳn không có ngày hơn được Uyển quý tần.

A Uyển trở lại trong Chiêu Dương cung không bao lâu, liền có nhóm cung nhân của Di Cảnh cung cùng Vĩnh Thọ cung tới đưa hậu lễ, về phần Vĩnh Thọ cung nói là Đức phi nương nương cảm tạ Uyển quý tần chăm sóc Nguyên Ninh công chúa, lễ này coi như A Uyển có thể nhận, nhưng Di Cảnh cung của Hà quý tần trái lại cũng tặng lễ, nói là lúc trước thân thể không khỏe, khi Uyển quý tần trúng độc lại không thể đến thăm, đây coi như là bồi lễ.

Thấy đây không phải là lễ vật hậu hĩnh, trong lòng A Uyển càng ngày càng không dám coi khinh Hà quý tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.