Đời Này Kiếp Này

Chương 3: Anh hùng muôn năm cũ




"Tĩnh Tri, uống thuốc đi!" Đúng tám giờ sáng, giọng nói của Mạnh Thiệu Tiệm lại vang lên. Người đàn ông này, tất cả quần áo mặc đều của nhãn hàng GOBOSS, một nhãn hiệu của nước Đức lừng danh thế giới, thiết kế và hình dáng đều hết sức nam tính, tuyệt không có trang trí dư thừa, cực kỳ chú trọng đến hình tượng nam tính nên được xã hội tán thành. Trong mắt những nhân sĩ thành công đều lấy kiểu mẫu này làm tiêu chuẩn, do không làm mất đi bản sắc thủ công lại làm cho người ta trở nên không bị cảm giác tẻ nhạt vô vị.

Kiểu người như Mạnh Thiệu Tiệm này, có thái độ nghiêm cẩn trong sinh hoạt, trừ phi trời sập xuống, nếu không thì mỗi ngày vào đúng 7:30 sáng, nhất định anh ta ngồi ở nơi bàn ăn dùng bữa sáng, xem báo.

Tĩnh Tri bọc người trong chiếc áo bông thật dày ngồi ở trên ghế sofa, mũi vẫn còn hồng hồng, mặt gầy một vòng, lại càng tôn lên đôi mắt to đầy thần sắc. Mạnh Thiệu Tiệm đặt viên thuốc ở trước mặt cô, bưng tới một ly nước ấm.

Tĩnh Tri cũng không nhăn mi nuốt hết số thuốc đó, uống hết nửa chén nước mới chậm rãi nở nụ cười: "Cảm ơn anh."

"Thiệu Đình không có ở đây, tôi thân là anh cả tất nhiên phải có nghĩa vụ chăm sóc cô." Thấy cô uống thuốc xong, anh ta cũng không ở lại lâu, dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt sau đó liền xoay người ra khỏi phòng.

Trên thế giới, thứ dễ dàng bỏ phí nhất là thời gian. Trên thế giới, thứ dày vò nhất cũng là thời gian.

Năm mới sắp qua, nhà họ Mạnh không ăn bữa cơm đoàn viên. Người con trai mà Mạnh phu nhân thương yêu nhất lẫn chồng của bà cũng không ở bên người, nên không có tâm tình, trong phòng khách to như vậy, chỉ để lại Tĩnh Tri và Mạnh Thiệu Tiệm đón giao thừa.

Thời điểm mười hai giờ đêm, pháo hoa cháy sáng trên bầu trời đêm của thành phố, đánh thức một năm mới. Tĩnh Tri gọi điện thoại cho mẹ chúc mừng năm mới, sau đó, giữ chặt ống nghe trong tay rất lâu, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của Mạnh ThiệuĐình...

Thực xin lỗi, người sở hữu số điện thoại vừa gọi đã tắt máy...

Trong trái tim Tĩnh tri dâng lên nỗi chua xót nặng nề lẫn mất mác, cô nắm ống nghe rất lâu cũng không chịu buông xuống, nước Mĩ đang giữa trưa, vì sao anh lại tắt máy?

"Hiện nay Thiệu Đình không có công việc, hàng năm nó đều từ Trung Quốc đi Newyork để nghỉ ngơi." Giọng nói của Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi vang lên. Tĩnh Tri xoay mặt lại, nhưng thốt nhiên lui lại về phía sau một bước, anh ta đã đứng ở sau lưng cách cô không xa, khoảng cách gần đến nỗi làm cho người ta không được tự nhiên.

Tĩnh Tri miễn cưỡng hạ một ý cười, "Em đi lên lầu trước, anh cả, năm mới vui vẻ."

Cô xoay người dự định lên lầu, một bàn tay vươn ra chắn ngang ngăn trở đường đi của cô. Tĩnh Tri ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Mạnh Thiệu Tiệm, cô khó hiểu, có chút khẩn trương: "Anh cả?"

"Năm mới vui vẻ." Anh ta nói cực kỳ chậm, nhưng giọng nói đã mất đi vẻ vững vàng cùng bình tĩnh của ngày xưa, mang theo chút ôn nhu. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy da đầu một trận run lên, cô cúi đầu thấp hơn, đi vòng qua anh ta dự định đi lên lầu, nhưng một nụ hôn mới đã hạ xuống.

Chính vào trên trán cô, ướt át mà lại mềm mại, như là một mảnh lông chim đảo qua da thịt của cô. Toàn thân Tĩnh tri đột nhiên hết sức căng thẳng, tự nhiên một trận buồn nôn từ trong đáy lòng cô nổi lên, bất quá chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của cô đã hiện ra cảm xúc trong đáy lòng của mình. Sắc mặt của Mạnh Thiệu Tiệm đầy âm lãnh, hai tay không khỏi nắm chặt, ngay khi anh ta dự bị ra tay, thì một khắc...

"Thiệu Tiệm, Phó Tĩnh Tri, các người đang làm gì vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.