Đời Này Kiếp Này

Chương 26




Không ít phi tần chờ coi trò hay, Uyển chiêu nghi luôn mảnh mai, mười trượng đánh xuống, ha ha, đáng để nhìn.

Hoàng thượng nói xong, A Uyển đang phục quỳ trên mặt đất tạ ân nhận phạt, nhưng mà lúc đứng lên Hoàng thượng có thể thấy rõ được sắc mặt tái nhợt của A Uyển, trên trán mồ hôi hột li ti dầy đặc toát ra, còn chưa kịp lên tiếng, người trước mặt đã thẳng tắp ngã về phía sau.

May mà Lý Phúc Mãn và Bạch Lộ phản ứng nhanh, kinh hô một tiếng “Chủ tủ”, vội vàng nhào tới, làm đệm thịt cho A Uyển mới miễn cho A Uyển không bị dập đầu. Mọi người trong điện ai cũng bị A Uyển đột nhiên ngất khiến cho kinh ngạc, vốn tưởng rằng là Uyển chiêu nghi cố giả bộ té xỉu, nhưng sắc mặt đột biến này đúng là làm cho người ta nhìn không ra giả dối.

Thân thể Hoàng thượng phản ứng nhanh hơn đầu óc, bước nhanh về phái trước ôm A Uyển vào lòng, nhìn vật nhỏ trước mắt khuôn mặt không có chút sắc máu nào, sải bước đi ra ngoài điện, mà Hoàng hậu ở đằng sau nhìn một màn này, cảm giác bất an ở đáy lòng càng phát ra mãnh liệt, nếu hôm nay Uyển chiêu nghi có chuyện gì, mình sợ là không thoát khỏi liên can.

Giữa lúc Hoàng thượng bước ra cửa điện thì ngừng lại, đưa lưng về phía Hoàng hậu nói một câu: “So với Uyển chiêu nghi, Hoàng hậu càng làm cho trẫm thất vọng hơn.”

Những lời này người ngoài nghe không hiểu, nhưng Hoàng hậu lại hiểu rất rõ, Hoàng thượng biết rõ việc này là mình bày kế, mà mình dung túng hậu cung đem lời đồn đại truyền đi xôn xao, Hoàng thượng cũng biết cả!

Rút ra được kết luận, tư thế cả vú lấp miệng em quanh thân Hoàng hậu hoàn toàn biến mất, ngây ngô ngồi ở vị trí đầu một lúc vẫn chưa tỉnh hồn lại. Đợi Hoàng thượng đi xa, Tần chiêu nghi liền hỏi: “Nương nương, người xem chúng ta đây là…”

Hoàng hậu nghe Tần chiêu nghi cắt ngang liếc mắt, Tần chiêu nghi là người cũ trong cung, đối với mình trung thành có thừa nhưng mưu lược không đủ, chắc là không biết xem ánh mắt: “Ý của Hoàng thượng tất cả mọi người chưa hiểu rõ sao? Người đâu, đem…những nô tài này mang xuống đánh trượng chết, các ngươi tự nhận là dung túng cung nhân miệng nói xằng bậy, tới cửa gây chuyện, mau trở về chép nữ huấn nữ giới, đừng mạnh miệng chống cự, sau đó định đoạt thế nào, sẽ xem ý của Hoàng thượng.”

Các phi tần bên dưới người nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một xíu, đối với quyết định của Hoàng hậu hơi khó hiểu, nhưng trong lòng các phi tần đến đây cáo trạng với Hoàng hậu đối với chuyện của Uyển chiêu nghi hoặc ít hoặc nhiều đều có nội tình. Nhìn tư thế vừa rồi, nếu chờ Hoàng thượng nhúng tay vào mới nhận lỗi tất nhiên là chậm, sau khi Hoàng hậu lên tiếng, cũng không một ai lên tiếng, xem chừng tiếp nhận quyết định của Hoàng hậu.

Câu vừa rồi của Hoàng thượng đã châm biếm lời của nàng, lộ ra ý cực kỳ bất mãn với việc này. Nếu bản thân Uyển chiêu nghi có chuyện bất trắc, mình thực sự sẽ hết đường chối cãi. Nghĩ đến điều này, thái dương Hoàng hậu từng trận co rút lại, thở dài, xoa xoa thái dương liền để cho các phi tần này hồi cung.

Mọi người rời đi Khôn Ninh cung nhất thời yên lặng lạnh lẽo, Hoàng hậu ngồi bên trên tay xoa xoa thái dương. Cung nữ Liên Nguyệt không đành lòng nhìn chủ tử hao tâm tổn sức như vậy, đi lên thay Hoàng hậu ấn thái dương, lực đạo không nặng không nhẹ quả thực làm cho Hoàng hậu thoải mái không ít.

Qua vài lần, Hoàng hậu mới thong thả mở miệng: “Liên Nguyệt, ngươi nói xem bổn cung phải chăng sốt ruột quá mức?” Cũng khó trách Hoàng hậu hỏi như thế, dù sao chuyện tính toán Uyển chiêu nghi, không có một việc nào thuận lợi làm nàng hài lòng, từ trước đến nay Hoàng hậu thích từ từ tính kế, từng bước một dụ dỗ con mồi bước vào bẫy, nhưng gần đây hành sự càng lúc càng không ổn.

Hầu hạ Hoàng hậu đã lâu, Liên Nguyệt đương nhiên biết phong cách xử lý nhất quán của Hoàng hậu, do dự một trận, Liên Nguyệt vẫn mở miệng: “theo nô tì thấy, nương nương đối với chuyện của Uyển chiêu nghi quả thực là nắm vững, chỉ là quá nóng nảy, ngài luôn dạy nô tì làm việc không được qua loa, nhưng việc của Uyển chiêu nghi ngài thực sự xử lý không được thảo đáng.”

Liên Nguyệt không biết vì sao Uyển chiêu nghi lại khiến Hoàng hậu kiêng kị như vậy, đến mức hành động của Hoàng hậu đều cực kỳ đơn giản vội vã, lúc trước Uyển chiêu nghi đến đây bẩm báo Liên Nguyệt đã khuyên Hoàng hậu nên ra tay ngăn chặn lời đồn, như vậy cũng tốt cho việc kết giao với Uyển chiêu nghi, ngày sau đi thêm bậc nữa với chuyện con cái có thể đem mình lấy đi sạch sẽ, nhưng Hoàng hậu không nghe theo.

Hoàng hậu khẽ thở dài, không phải không biết mình xử lý chuyện này không được chu toàn, không công để lại nhược điểm cho Uyển chiêu nghi. Nghĩ đến vào tiết vạn thọ ánh mắt Hoàng thượng nhìn Uyển chiêu nghi tràn ngập sủng nịnh, trong lòng Hoàng hậu không thể kiềm chế được kinh hoàng. Hoàng thượng chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn bất kỳ cô gái nào trong hậu cung, cho dù là tình cảm lúc mới thành hôn cùng mình, ánh mắt Hoàng thượng cũng chưa từng nhu tình cưng chiều như vậy.

Uyển chiêu nghi chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng Hoàng thượng, khiến cho Hoàng hậu đố kị không thôi, không khỏi nghĩ tới cao tổ hoàng đế (hoàng đế đầu tiên của một triều đại) phế truất Hoàng hậu để đưa phi tử cực kỳ sủng ái lên ngôi vị Hoàng hậu. Lại nhớ tới đệ đệ của mình cùng cô nương nhà Vương thái phó sau khi kết thân, trong phủ gà bay chó sủa không được yên bình, mà con đường làm quan của phụ thân cũng càng không thuận lợi, mẫu tộc mình bắt đầu suy sụp thì ngược lại, phụ thân của Uyển chiêu nghi hiện giờ chỉ là tiểu quan chính ngũ phẩm, nhưng anh cả rất có năng lực, tuổi còn trẻ đã là tòng tứ phẩm nội các độc học sĩ, cũng coi như là cận thần của thiên tử.

Đối lập như vậy làm cho tâm Hoàng hậu không khỏi nảy sinh khủng hoảng, rối loạn trận cước nên khi hành động càng thêm không có trình tự quy tắc. Bây giờ Hoàng hậu lắc đầu tỉnh táo ngẫm lại, chuyện phế hậu lớn như vậy há có thể dễ dàng làm được như thế chắc? Hoàng thượng là người hành sự qua loa đến thế sao? Hết thảy đều là lòng mình rối loạn mới để cho kẻ khác tạo ra cơ hội, chẳng biết trách ai đây.

Phất tay để cho Liên Nguyệt lui sang một bên, Hoàng hậu đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình một chút: “Ngươi lấy nhân sâm tốt trong khố phòng đem đên Chiêu Dương cung, thay bổn cung đi thăm đi.” Dứt lời, Hoàng hậu đi tới tiểu phật đường trong Khôn Ninh cung, cần phải tĩnh tâm cho tốt.

***

Trong Chiêu Dương cung.

Viện trưởng Thái ý viện bị Lý Đắc Nhàn túm kéo đến Chiêu Dương cung, thở hồng hộc còn chưa kịp nghỉ, đã bị đưa đến bên giường Uyển chiêu nghi bắt đầu bắt mạch.

Hoàng thượng ở một bên nhíu mày không nhúc nhích nhìn chằm chằm viện trưởng, nhưng viện trưởng có lẽ đã hình thành thói quen với trình độ khẩn trương của Hoàng thượng về Uyển chiêu nghi, hoàn toàn không bị quấy rầy, bắt thận bắt mạch, qua một lúc, viện trưởng mới mở miệng.

“Hồi Hoàng thượng, qua mạch tượng cùng xem lưỡi của nương nương, nương nương có triệu chứng tổn thương tim và mật, chắc hẳn là gần đây mất ngủ mơ nhiều nghỉ ngơi không đủ, hơn nửa căn cơ của nương nương bị chấn động nên mới nhất thời bị ngất, dùng một ít viên an thần sẽ không còn gì đáng ngại.”

Viện trưởng nói đơn giản xong, nhưng chân mày Tề Diễn Chi nhíu lại chặt hơn, nhìn về mấy người Bạch Lộ ở một bên: “Vì sao gần đây chủ tử các ngươi mất ngủ?”

Lý Phúc Mãn lập tức quỳ xuống mặt đất, mấy người Bạch Lộ cũng rầm rầm quỳ xuống đầy đất.

“Hoàng thượng, chủ tử không cho bọn nô tài nói với ngài, nhưng nô tài vì chủ tửu đánh bạo nói, đã nhiều ngày nay hơn nửa đêm đến vùng gần Chiêu Dương cung giả thần giả quỷ, quấy nhiễu khiến cho chủ tử không được yên bình, nhưng bọn nô tài vô năng, vài lần đều không bắt được kẻ quấy rối, chủ tử đã nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay lại bị người đánh tới cửa, thật sự là nhất thời giận dữ nên mới…”

Hoàng thượng cau mày chưa hề giãn ra, chỉ gật đầu biểu thị đã biết, sai Bạch Lộ theo viện trưởng trở về lấy thuốc, sau đó ngồi bên giường nhìn vật nhỏ vẫn như cũ chìm trong giấc ngủ không tỉnh. Mấy người Lý Phúc Mãn cực có ánh mắt lui ra ngoài, trong điện chỉ còn lại hai người Hoàng thượng và A Uyển.

Nhìn chằm chằm sắc mặt của vật nhỏ vẫn không có chút sắc máu nào, thiên hạ trên giường bỗng giống như bị bóng đè, trên trán toát ra mồ hôi dày đặc, cơ thể hơi co lại, dáng vẻ trong mộng cũng cực kỳ hoảng hốt, có thể thấy rõ gần đây quả thật là không có cách nào ngủ yên. Hoàng thượng vội vàng đứng dậy đem A Uyển đang bị hoảng sợ mà tỉnh lại ôm vào ngực, vỗ nhẹ sau lưng xoa dịu.

“Đừng sợ đừng sợ, có trẫm ở đây.”

Trong ngực truyền tới âm thanh có chút nghẹn ngào: “Hoàng thượng…thiếp…thần thiếp biết sai rồi…”

Tề Diễn Chi lập tức biết vật nhỏ trong lòng đang khóc, giọng nói ôn nhu dịu dàng dỗ dành: “Ừ, nàng sai rồi.”

Nhất thời cảm thấy ẩm ướt trước ngực càng nhiều, âm thanh mang theo giọng mũi càng thêm oan ức: “Hoàng thượng chẳng phải nói muốn đánh thần thiếp mười trượng sao…Chờ thần thiếp đỡ rồi đánh hoặc là cứ đánh ngay bây giờ đi…”

Trong lòng vừa không muốn vừa buồn cười, Hoàng thượng thay đổi tư thế ôm vật nhỏ trong lòng: “Trẫm nói nàng hôm nay nàng đại náo cung là sai rồi sao?”

A Uyển đang oan oan ức ức cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hoàng thượng, vẻ mặt vô cùng không hiểu.

Đâm đâm trán của vật nhỏ đối diện, Hoàng thượng mới nói: “Nàng ấy à, về sau rất thông minh, dáng vẻ tủi thân trẫm sẽ không muốn phạt nàng đúng không? Lúc trước gặp chuyện không may trong cung không nhớ tới trẫm, sau lại làm nũng với trẫm đúng không? Mới vừa rồi ai ở chỗ Hoàng hậu giống như trâu vậy? Thà thế cũng không chịu nói thật với trẫm hả?”

“Hứ…Lý công công nói gần đây trong triều đình rất loạn, ngài bận rộn đến bể đầu sứt trán, thần thiếp không dám nói chuyện này với ngài.”

A Uyển vốn cũng dự định nhờ Hoàng thượng, sắp xếp tốt việc hậu cung, nhưng lúc trước Hoàng thượng mạnh mẽ vang dội bỏ cũ thay mới không ít quan viên quan trọng. Hoàng thượng còn đang ở Bich Thủy trang thì các phái trong triều cũng không có biện pháp khác, hiện giờ Hoàng thượng trở về lần nữa vào triều nghị sự, các phái không khỏi nhắc lại chuyện xưa, cãi nhau một phen, những cáo già này làm gì có chuyện dễ giao tiếp? Mỗi ngày Hoàng thượng đều sứt đầu mẻ trán.

Hoàng thượng lại đổi tư thế của A Uyển, như giáo huấn trẻ con đánh một phát vào mông thịt A Uyển, còn vang lên âm thanh, nhưng A Uyển không thấy đau, nghiêng đầu không rõ động tác này của Hoàng thượng có ý gì?

“Nên thông minh thì không thông minh, không nên thông minh thì tự cho là thông minh, nàng nói xem nàng có đáng đánh hay không!”

A Uyển mở to hai mắt nhìn đầy lên án: “Hoàng thượng đây là muốn trước dùng hình phạt riêng, sau đó sẽ đánh trượng thần thiếp sao!”

“Ba” một tiếng, Hoàng thượng lại đánh thêm phát: “Trẫm có thể thật sự đánh nàng sao? Nhưng mà lần này nàng hành động thật quá phận, trẫm nếu không phạt nàng trước thì sẽ không chỉ là đánh mười trượng đâu.” Hoàng thượng sao không biết thân thể A Uyển tuyệt đối không chịu nổi mười trượng, mình có thể hạ chỉ, còn không chuẩn bị chu toàn sao?

“Trẫm biết việc này không chỉ là lỗi của nàng, nhưng nàng quang minh chính đại làm ra chuyện này, mọi người đều biết lạc nhân khẩu thực*, nếu trẫm không phạt nặng nàng trước, làm sao có lập trường để phạt những người bắt nạt nàng, hửm?”

*Lạc nhân khẩu thực: chỉ việc làm không được chu toàn, để lại chỗ hở cho kẻ khác công kích.

Phen giải thích này của Hoàng thượng, A Uyển đã hiểu rõ ý của Hoàng thượng, ngoài mặt là phạt mình mười trượng, thực tế lại là bao che khuyết điểm, nếu không phải là mình ngất xỉu, các phi tần này chắc chắn không trốn thoát.(lina: đây chính là cách anh TDC bao bọc chị đấy, đáng yêu hơm ~~)

“Nếu lần tới nàng còn hành động lỗ mãng như vậy nữa, trẫm quyết không che chở nàng biết chưa?”

Lời này của Hoàng thượng giống như uy hiếp, nhưng A Uyển vẫn cảm nhận được tình cảm ấm áp: “Hoàng thượng mới không nỡ đâu, thật ra, thần thiếp không phải không có đầu óc đến vậy, không phải thần thiếp đi hết cung điện của tất cả phi tần, chỉ đi đến cung của mấy người làm ầm ĩ nhất thôi, mấy phi tần đó cáo trạng với Hoàng hậu nương nương chẳng qua là chột dạ mà thôi.”

Xoa xoa đầu A Uyển, vừa đúng lúc Bạch Lộ bưng thuốc tới, dụ A Uyển uống thuốc rồi ngủ, Hoàng thượng liền đứng dậy ra khỏi Chiêu Dương cung, phân phó Lý Đắc Nhàn: “Đi Khôn Ninh cung.”

Dường như đoán chắc Hoàng thượng nhất định sẽ đến Khôn Ninh cung, khi Hoàng thượng bước vào trong điện thì Hoang hậu đã chờ ở trong điện, thấy Hoàng thượng tiến đến lập tức đứng dậy thỉnh an.

Hoàng thượng phất tay ý bảo Hoàng hậu đứng lên, sau khi ngồi xuống ghế, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lần này Hoàng hậu mưu tính có chút vụng về, không giống bút tích vốn có của nàng.”

Nghe vậy thân thể Hoàng hậu chấn động, nhưng vẫn gắng trấn định như cũ: “Hoàng thượng là vì khối thịt của đỉnh quả tim kia mà đến vấn tội thần thiếp?”

Cười lạnh một tiếng, Hoàng thượng nhìn chằm chằm dung nhan hoàn mĩ không nhìn ra một chút bối rối của Hoàng hậu trước mắt, nói: “Vấn tội là không sai, không nói chuyện của Uyển chiêu nghi, lẽ nào Hoàng hậu cho là mình không hề sai lầm? Dung túng lời đồn lưu truyền ở hậu cung, xui khiến phi tần ức hiếp lẫn nhau, khiến cho toàn bộ hậu cung chướng khí mù mịt, chẳng nhẽ đây là Hoàng hậu quản tốt hậu cung?”

Tiếp đó, Hoàng thượng đi tới trước mặt Hoàng hậu, từ trên cao nhìn xuống Hoàng hậu, trong mắt một mảnh lạnh lùng: “Trẫm cho rằng sau khi Hoàng hậu đóng cửa hối lỗi, nên có tiến bộ mới phải, nếu hậu cung còn tiếp tục loạn thêm nữa, trẫm thực sự muốn hoài nghi Hoàng hậu có thích hợp chưởng quản hậu cung hay không.”

Lạnh lùng bỏ xuống câu này, Hoàng thượng không quay đầu sải bước ra khỏi Khôn Ninh cung, Hoàng hậu ở đằng sau có phản ứng thế nào, không hề nằm trong phạm vi suy tính của Hoàng thượng.

Ngày hôm sau, Hoàng thượng hạ chỉ bởi vì Uyển chiêu nghi thân yếu, phạt mười trượng đổi thành cấm túc nửa tháng, ở trong Chiêu Dương cung sao kinh Phật không được ra ngoài, mà những phi tần còn lại có liên quan đến việc này cũng chiếu theo mà làm, trong lúc nhất thời hậu cung trái lại yên tĩnh không ít.

Nửa tháng không nhanh không chậm qua đi, cách Trung thu còn một tháng, thái hậu nương nương từ Ngũ Thai sơn trở về hoàng cung, càng làm cho phi tần hậu cung chú ý hơn là hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa bồi bên người thái hậu, nghe nói là chất nữ nhà mẹ đẻ thái hậu, nói như vậy, đây chính là biểu muội của Hoàng thượng?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.