Đời Này Kiếp Này

Chương 22




Người đang đứng trong thư phòng chính là đại ca của A Uyển, Ôn Tuân.

Trải qua một năm lịch luyện trên quan trường, nếu như Ôn Tuân trước kia làm việc có suy nghĩ tính toán, thì bây giờ lại càng lộ ra vẻ ổn trọng thành thục, trên mặt cũng không còn vẻ ngây ngô của thiếu niên, thay vào đó là ánh mắt kiên nghị, chỉ có vóc người cao gầy là không thay đổi đứng giữa thư phòng, dáng người thẳng tắp giống như cây trúc kiên nghị bất khuất, khí khái bình tĩnh của người quân tử.

Vừa nghe đến âm thanh quen thuộc đã lâu không thấy, Ôn Tuân biết là muội muội đã đến, cũng đã gần một năm không gặp muội muội, tuy là trong lòng Ôn Tuân rất nhớ nhưng không thể quên lễ nghi quân thần, cố gắng không nhìn thẳng A Uyển, đưa lưng về phía Hoàng thượng cuối người chắp tay nói, “Uyển chiêu nghi nương nương hữu lễ, thần cho rằng người nên hành lễ trước với Hoàng thượng mới phải.”

A Uyển cũng vì nhất thời quá kinh hỉ, được đại ca nhắc nhỏ mới nhớ lại, “Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc vạn an, nô tì đã lâu không gặn đại ca, nhất thời thất thố, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Hoàng thượng ở trên cao quan sát hai huynh muội này, tướng mạo có vài phần giống nhau, một nguwoif thì tính tình trầm ổn, rất có mưu lược, người còn lại thì tính tình hoạt bát, làm việc luôn không giống với người khác, tính tình ‘trống đánh xuôi, kèn thổi ngược’ như vậy đúng là huynh muội cùng một mẹ sinh ra, cũng thật là thú vị.

“Ôn ái khanh không cần đa lễ, Uyển chiêu nghi đứng lên đi, ban tọa.” Có người ngoài thì Hoàng thượng rất ít khi gọi tên A Uyển, mặc dù đây là đại ca của A Uyển, Hoàng thượng cũng không muốn gọi nhũ danh A Uyển, nhưng chỉ riêng hành động ban tọa này Ôn Tuân cũng có thể thấy được ngày thường muội muội ở trong cung cũng tốt.

“Chẳng biết Hoàng thượng gọi nô tì đến có chuyện gì?” Sauk hi ngồi xuống A Uyển đã mở miệng nói trước, cũng không thèm nhìn đến ánh mắt không hài lòng của ca ca, chỉ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi Hoàng thượng.

Hoàng thượng trầm ngâm một chút, “Để cho đại ca nàng nói với nàng thôi, trẫm nghĩ việc này nàng nên biết.”

Ôn Tuân vẫn đứng thẳng, đây là quân thần chi lễ, tuy Ôn Tuân đã thăng chức, nhưng vẫn không thể đạt đến trình độ ngồi nghị sự cùng Hoàng thượng, nghe vậy thì chắp tay, “Thần tuân chỉ.”

Ngược lại với A Uyển, sắc mặt tương đối nghiêm trọng, “Uyển chiêu nghi nương nương, lần này thần đến Bích Thủy trang là vì muốn cầu xin Hoàng thượng cắt chức quan của phụ thân.”

Nghe được ca ca thông báo tin tức của phụ thân, A Uyển cũng biết là không có chuyện gì tốt rồi, “ Phụ thân đã phạm phải tội gì vậy?”

Nghe vậy, Ôn Tuân liếc mắt xin chỉ thị của Hoàng thượng, được Hoàng thượng đồng ý, Ôn Tuân mới nói hết đầu đuôi sự tình ra, từ lúc sinh thần của Hoàng thượng, không ít đại thần vương công quý tộc đều thấy A Uyển được sủng ái, không ít người bắt đầu nịnh bợ, tuy Ôn Kỳ Chính chỉ là một quan ngũ phẩm, nhưng lại có một nữ nhi có bản lĩnh nha.

Trước kia Ôn đại nhân còn có thể danh chánh ngôn thuận cự tuyệt, nhưng thời gian dài ai đến cũng không cự tuyệt, vũ cơ mỹ thiếp không cần phải nói, vàng bạc tranh chữ đã chất nhiều rương rồi, mà lúc đó Ôn Tuân đang xử lý việc ở phía nam, Ôn phu nhân thì đang bận chiếu cố cho con dâu cả đang mang thai, lại còn bận rộn chuẩn bị cho hôn sự của con trai thứ hai, nhất thời không giúp được, những chuyện ở bên ngoài đều là do Ôn đại nhân xử lý, chờ đến khi tin tức truyền đến tai Ôn phu nhân ở hậu viện thì đã khô thể cứu vãn được nữa rồi.

A Uyển nghe thế mặc dù trong lòng giận phụ thân không tránh né, nhưng xem như vẫn có thể chịu đựng được mà giữ trong lòng, nhưng nghe những lời tiếp theo của đại ca, quả thật làm cho A Uyển hận đến nghiến rang nghiến lợi, Ôn đại nhân không chỉ tham ô nhận hối lộ, còn có thể đã bị cuốn vào các phe phái phân tranh trên triều rồi, tuy là không biết hướng đi của triều đình, nhưng chuyện các quan viên kết bè kết phái, vị trên kia chắc là sẽ không vui?

A Uyển có thể không rõ ràng lắm, nhưng Ôn Tuân đối với những chuyện này rất minh bạch, Hoàng thượng rất chán ghét những cựu thần cậy già lên mặt này, lúc nào cũng muốn loại bỏ bọn họ, chỉ là thời cơ vẫn chưa đến mà thôi, phụ thân đúng là đã bị nịnh bợ đến nỗi u mê rồi, tự chui đầu vào rọ mà còn không biết.

Bây giờ quan ngự sử đã tấu lên Ôn Kỳ Chính mua quan bán tước, nhận hối lộ, tuy là đầu óc phụ thân mê muội nhưng dù sao cũng là cha ruột, Ôn Tuân chỉ có thể thừa lúc sự tình chưa phát triển quá mức, đến Bích Thủy trang cầu Hoàng thượng nhanh chóng thu hồi chức quan của cha, giữ mạng vẫn hơn.

Đã hiểu rõ chuyện này, A Uyển đứng dậy thi lễ với Hoàng thượng, “Đa tạ Hoàng thượng đã báo chuyện này cho nô tì, phụ thân của nô tì làm ra những chuyện này thật là khó thoát được tội, nô tì cũng thấy rất xấu hổ.”

“Ồ? Uyển chiêu nghi không muốn cầu tình cho phụ thân sao?”

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng không nghe ra thâm ý gì vang lên, A Uyển cũng tiếp tục khẳng định, “Nô tì không dám, mặc dù nô thì thân là nữ tử, cũng biết quy củ đạo lý, tuy người là phụ thân của nô tì, nô tì cũng không dám cầu tình, quốc có quốc pháp, nếu như phụ thân nô tỳ quả thực phạm phải lỗi, thỉnh Hoàng thượng cứ chiếu theo luật pháp mà xử trí, nô tì chỉ cầu xin Hoàng thượng đừng giận chó đánh mèo với ca ca là tốt rồi.”

A Uyển có thể nhìn thấy, tính tình đó của phụ thân có thể làm đến ngũ phẩm lang trung đã là tốt lắm rồi, mà phụ thân tuổi cũng đã lớn, nhân tài mới xuất hiện thì như măng mọc sau mưa, mặc dù phụ thân có thể thăng quan cũng sẽ không thể ngồi vào vị trí cao, mà đại ca Ôn Tuân, chính là tuổi trẻ tài cao, nắm bắt tốt thời gian, không bị phụ thân liên lụy.

Hoàng thượng nghe A Uyển nói những lời này, mâu quang lóe lên, nét mặt không thay đổi, gật đầu, “Nếu chuyện như lời Ôn ái khanh nói, trẫm tự có suy tính, về phần chuyện của Ôn lang trung, trẫm sẽ cho người đi điều tra, Uyển chiêu nghi đã lâu không gặp thân nhân, trẫm cho ngươi một ân huệ đó, trò chuyện với Ôn ái khanh đi.”

A Uyển nghe vậy trên mặt đều là vui mừng, vội vàng tạ ân rồi rời khỏi Vạn Hòa lâu, trở về Lương Tiêu các.

“Nương nương dạo này khỏe không?”

“Đại ca gần đây thế nào?”

Tuy là được Hoàng thượng cho phép, nhưng tổ tiên đã sớm định ra quy cũ rồi giờ thìn gặp gỡ thân nhân, nên hai huynh muội không dám chậm trễ, sau khi về Lương Tiêu các, liền bắt đầu hỏi thăm tình hình của đối phương.

Hai huynh muội mở lời cùng lúc, không khỏi bèn nhìn nhau cười, dù sao cũng là máu mủ thình thâm, đã một năm không gặp nhau, khó có được ân điển, trong lòng không khỏi có chút kích động cùng hưng phấn.

“Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ca ca đừng gọi muội là nương nương, nghe rất khó chịu.”

Nhìn muội muội vào cung một năm tính tình vẫn thẳng thắn, Ôn Tuân cũng thấy an tâm, dù sao mình cũng là nam nhân, thời gian gặp mặt muội muội cũng khá ngắn, Ôn Tuân cũng không muốn già mồm cãi láo với quy cũ, gật đầu gọi, “A Uyển muội muội.”

Nghe đại ca gọi tên khi còn ở nhà của mình, đáy mắt A Uyển thoáng chốc nổi lệ, thanh âm cũng pha thêm giọng mũi, “Ca ca, A Uyển rất nhớ mọi người ở nhà.”

“Chúng ta sao lại không nhớ muội, nghe nói Hoàng thượng đối với muội rất ưu ái, có thật không? Lúc trước nghe nói muội bị trúng độc, hiện tại đã bình phục hoàn toàn chưa?” Mặc dù có người của tam đệ ở trong cung thỉnh thoảng tìm cách truyền tin tức ra ngoài, cũng nói nhiều lần là Hoàng thượng rất sủng ái A Uyển, nhưng nếu không được chính tai nghe A Uyển nói ra, vẫn không thể an tâm.

“Hoàng thượng đối đãi với muội rất tốt, từ việc Hoàng thượng cho phép muội nói chuyện riêng với đại ca không phải đã chứng minh được rồi sao? Ca ca đừng lo, thái y trong cung y thuật rât tốt, hiện tại đã bình phục rồi. Nhưng hôn lễ của đại ca muội không thể tham gia, thật sự rất đáng tiếc, vừa nãy ca ca nói tẩu tử có thai? Được mấy tháng rồi? Muội thật muốn làm cô cô nha, nhị ca cùng tam ca thế nào rồi? Mẫu thân vẫn khỏe chứ?” A Uyển cứ vậy mà hỏi không ngừng.

Ôn Tuân cưng chiều nhìn A Uyển hai mắt lấp lánh, đáy lòng cảm bỗng dưng thấy rất tự hào, cảm giác như chính mắt nhìn thấy muội muội trong nhà đã trưởng thành mà vui mừng, nhưng cũng có chút tiếc nuối.

“Tẩu tử của muội có thai đã được nửa tháng, lúc trước vì chưa chắc chắn nên không thông báo cho muội, thân thể của nương cũng rất tốt, chỉ là thường xuyên nhắc đến muội, nghe nói muội trúng độc thì cũng ngã bệnh, bây giờ đã không sao rồi, A Trạch vẫn còn học võ ở bên ngoài chưa về, A Hoài làm ăn rất được, phong sinh thủy khởi (gió nổi nước lên, ý chỉ làm ăn phát đạt), thỉnh thoảng còn hay chạy đến Kinh Thành và phía Nam.

Nghe ca ca lời ít ý nhiều đã đem mọi chuyện trong nhà nói ra hết, A Uyển biết mẫu thân lúc trước vì mình mà lâm bệnh không khỏi hổ thẹn, “Như thế là do muội không tốt, trước khi tiến cung còn nói với nương sẽ cố gắng bảo vệ bản thân, không nghĩ lại để cho nương vì muội mà lo lắng.”

Ngược lại A Uyển lại nghĩ đến dì và bọn muội muội, “Việc vặt trong nhà rất nhiều, mà phụ thân lại gây chuyện, nương sẽ không tránh khỏi đau đầu, ca ca nên khuyên người, đừng để cho nương quá mệt nhọc, tránh lao tâm mà ngã bệnh.”

Ôn Tuân nghe vậy thì gật đầu, “Đó là đương nhiên, trong cung hiểm ác đáng sợ, vi huynh nghe người khác nói muội ở trong cung làm việc xúc phạm nhiều người, làm người thanh cao cao ngạo ỷ được cưng chiều mà kiêu, huynh biết trong lòng muội có sắp xếp, làm như thế cũng có ý của mình, nhưng hiện tại muội được sủng ái, cũng nên vì tương lai của mình mà suy tính kỹ càng.” Ôn Tuân nói thế, chẳng qua lo cho sau này A Uyển chẳng may bị thất sủng lại không có con trai bên cạnh thì tác phong như bay giwof sẽ bị người ta trả thù.

A Uyển không để ý, “A Uyển tất nhiên biết điều này, chỉ là trong cung phức tạp, Hoàng hậu cùng với Hiền phi đều chia phe phái, phi tần mới tấn vị cũng mượn hơi, muội muội sao có thể lên kế hoạch? Bây giờ chỉ muốn lo cho bản thân thôi, Hoàng thượng sủng ái muôi cũng không hẳn là không có nguyên nhân. Ca ca đừng lo, muội tự có tính toán.”

Trọng tâm câu chuyện đột nhiên thay đổi, A Uyển cũng trở nên nghiêm túc, “Ca ca cho rằng chuyện của phụ thân là do ai ở phía sau tính kế?”

A Uyển tuyệt đối không nghĩ chuyện này chỉ đơn giản là phụ thân chỉ vì chút mặt mũi mà làm vậy, hậu cung cùng triều đình trước nay luôn có thiên ty vạn lũ liên hệ (gắn bó chặt chẽ), khó tránh khỏi việc nữ nhân trong cung tạm thời không nhúc nhích được thì để cho người nhà của mình khai đao, A Uyển không bài trừ khả năng này.

Bất quá chỉ có thể khẳng định là, có thể để cho phụ thân gánh tội danh tham ô hối lộ, mua quan bán tước, người đứng sau chuyện này địa vị sẽ không tầm thường.

Ôn Tuân tán dương nhìn A Uyển, muội muội từ nhỏ đã thông minh, không nói ra không có nghĩa là nàng nhìn không thấu, nếu như ở trong cung mà vẫn cảnh giác như vậy, mình cũng an tâm rất nhiều, “Theo điều tra của huynh người đến tặng quà là quan viên và thương nhân, quan hệ phía sau rất loạn, trong nhất thời không thể tìm ra được lai lịch, nhưng mà người này lai lịch nhất định không nhỏ.”

Điểm này cùng với suy nghĩ của A Uyển không mưu mà hợp, hai huynh muội cứ như vậy trò chuyện với nhau, lại không uống một giọt trà nào, vẫn chưa nói chuyện được bao lâu thì thái giám ngoài cửa đã giục, nói là đã đến giờ rồi, Ôn đại nhân phải đi.

A Uyển lập tức đứng dậy tiễn, Ôn Tuân thở dài, giống như lúc còn ở nhà xoa đầu A Uyển, nói “Bảo trọng chính mình” rồi rời khỏi Bích Thủy trang, mà A Uyển hai mắt đã rưng rưng, khẽ cắn môi dưới gật mạnh đầu, không nói câu nào, chỉ nhìn theo thân ảnh đã đi xa của ca ca.

A Uyển còn chưa thoát khỏi tâm tình phức tạp khi vừa được gặp lại ca ca, Lý Đắc Nhàn đã nhanh chóng đi vào Lương Tiêu các, thỉnh an A Uyển, “Chiêu nghi nương nương vạn phúc vạn an, Hoàng thượng lệnh nô tài đến thỉnh nương nương đến Vạn Hòa lâu.”

Thật là đúng lúc, ca ca chân trước vừa mới rời di, Hoàng thượng đã sai người đến gọi, chỉ là hiện tại A Uyển mắt vẫn còn đỏ, đem bộ dạng này đi gặp Hoàng thượng thì thật là không tốt, Lý Đắc Nhàn cũng rất thức thời, chỉ nói chờ A Uyển chuẩn bị xong sẽ xuất phát.

Thu dọn tâm tình cùng quần áo thỏa đáng, A Uyển xuất phát đến Vạn Hòa lâu, Hoàng thượng lúc này đã rời khỏi thư phòng, đến ngồi bên bàn, trước mặt còn đặt một bàn cờ, giống như là đang chờ A Uyển đến đánh cờ với mình.

Còn chưa kịp thỉnh an Hoàng thượng đã nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của A Uyển, biết vật nhỏ vừa rồi đã khóc, thì vẫy tay bảo A Uyển đến ngồi đối diện, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy? Trẫm cố ý an bày cho nàng gặp đại ca, sao còn không vui?”

A Uyển lập tức nhào vào lòng Hoàng thượng, mặc kệ ván cờ trắng đen bên cạnh, “Người ta khổ sở thôi mà.”

Vật nhỏ kiều kiều nhu nhu yêu thương nhung nhớ như vậy, Hoàng thượng tất nhiên là rất hưởng thụ, nhưng người trong lòng đang đỏ mắt như vậy, đoán chừng sẽ khóc to một trận.

“Trẫm bảo người chưng lam mực cho nàng ăn nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.