Đời Này Kiếp Này

Chương 21




Tuy là Hoàng thượng đã đồng ý đi thuyền ra hồ hái sen, nhưng vì lúc này đã sắp trưa nắng cũng gay gắt, mà buổi chiều Hoàng thượng còn bận rộn chính sự, tất nhiên là không phải vì đến đây nghỉ hè mà bỏ bê chính sự được, nên việc đi thuyền hái hoa phải dời đến ngày mai.

A Uyển cũng không buồn, đến ngày thứ hai thì mặc thật sạch sẽ thoải mái, chọn quần áo thích hợp để cùng Hoàng thượng chơi thuyền. Không bao lâu sau, tiểu thái giám bên cạnh Hoàng thượng đế Lương Tiêu các bẩm báo, nói Hoàng thượng đã chờ ở trong đình cạnh hồ sen, mời A Uyển sang đó cùng ăn sáng. Ánh nắng lúc này khá mờ nhạt, mặt trời vẫn còn trốn trong mây chưa ló dạng hoàn toàn, ánh sáng yếu ớt chiếu lên người, ấm áp nhưng rất thoải mái, hồ sen cách Lương Tiêu các không quá xa, có thể chậm rãi tản bộ đến đó cũng rất tốt.

Khó có khi A Uyển nhàn hạ thoải mái như vậy, nhóm người Bạch Lộ tất nhiên là mong đợi, chuẩn bị theo sau A Uyển, chậm rãi đi đến ao sen ấy.

Đợi đến lsuc A Uyển bước vào trong đình thì Hoàng thượng cũng đã chờ lâu, A Uyển lập tức thi lễ, “Hoàng thượng vạn phúc vạn an, nô tì đến muộn, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Hơi khụy chân xuống hành lễ, âm thanh lạnh lùng trong trẻo của Hoàng thượng truyền đến, “Đứng dậy đi, cũng không có người ngoài, không cần đa lễ như vậy.”

Cười hì hì đứng dậy, A Uyển ngồi xuống băng đá, cung nhân đã sớm bày đồ ăn sáng trên bàn đá, cũng có thể nhìn ra đồ ăn ở đây khá giống với trong cung, Hoàng thượng đưa một chén cháo tổ yến đến để A Uyển uống hết một nửa, mới đưa thêm những món điểm tâm khác đến cho A Uyển nói, “Có một đầu bếp từ phía Nam mới đến Bích Thủy trang, tay nghề rất được, đây đều là điểm tâm ở phía Nam, nàng nếm thử xem.”

Nói, dùng đũa bạc gắp một khối điểm tâm trong suốt để vào dĩa của A Uyển, “Đây là bánh Nhu Mễ.”

A Uyển nghe tên như thế thì nhìn kĩ khối điểm tâm, phát hiện bên trong khối điểm tâm gần như trong suốt đó có màu hồng phấn như cánh hoa, không giống như làm từ gạo nếp, “Cái này thật ra so với thức ăn thường ngày lại không giống nhỉ.” Thật ra A Uyển đã ăn qua rất nhiều loại nếp, nhưng có thể làm thành hình dạng như bánh này thì là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Đầu bếp có cho thêm hoa sen vào, thế nhưng lại hợp với hoàn cảnh mà.”

A Uyển gật đầu, trí tuệ của con người quả nhiên là vô hạn, trong lòng cảm thán, sau đó gắp điểm tâm lên cắn một góc nhỏ, vị không quá ngọt, trái lại hương vị của nếp cùng cánh hoa hòa quyện với nhau, lại không dính nha.

Đáy mắt Hoàng thượng đầy ý cười, nhưng không biểu hiện trên mặt, chỉ nhìn vật nhỏ thưởng thức điểm tâm, cảm thấy rất thú vị, vui sướng thưởng thức, hai má vì nhai thức ăn mà phồng lên, giống như là chuột nhỏ tìm được kho thóc, làm cho người nhìn có ý muốn chọc vào đó, nhưng mà cuối cùng Hoàng thượng vẫn kiềm chế được.

Điểm tâm này Hoàng thượng cũng chỉ để A Uyển ăn trước mà thôi, nếm thử qua là được, không có ý định để A Uyển ăn nhiều, hai người ăn sáng xong, tán gẫu vài câu, đồ ăn sáng liền được dọn xuống, đang định lên thuyền thì Lý Đắc Nhàn vội vã chạy đến, thì thầm vào tai Hoàng thượng một hồi, A Uyển nghĩ không phải là có chuyện khẩn cấp cần Hoàng thượng xử lý đó chứ?

Quả nhiên, sau khi gật đầu với Lý Đắc Nhàn, Hoàng thượng quay lại áy náy nhìn A Uyển nói, “Có cấp báo từ Kinh Thành đưa tới, trẫm phải xử lý, còn không biết đến khi nào mới xong, chuyện đi thuyền chỉ sợ rằng…”

Không đợi Hoàng thượng nói xong, A Uyển đã đáp, “Tất nhiên là chính sự quan trọng hơn, nô tỳ cũng không gấp đi chơi thuyền, vẫn còn nhiều thời gian mà.” Lý Đắc Nhàn là người thức thời, nếu không phải đại sự chắc chắn sẽ không đến đây quấy rầy mình cùng Hoàng thượng, vả lại thời gian ở lại Bích Thủy trang vẫn còn hơn nửa tháng, cũng không cần nóng vội chơi thuyền.

Nhìn vật nhỏ bình thường luôn giống như tiểu hài đồng, nhưng có chuyện lớn xảy ra cũng rất thức thời, Hoàng thượng rất hài lòng, gật nhẹ đầu, dặn dò A Uyển một chút việc vặt, thì nhanh chóng đến Vạn Hòa lâu, A Uyển ở phía sau nâng má, nhìn bóng lưng vội vã của Hoàng thượng, nghĩ chuyện đó nhất định không phải là chuyện nhỏ.

Nghiêng đầu nhìn hướng khác, nhìn đến lá sen nổi trên mặt hồ, lúc cao lúc thấp theo thứ tự, dưới ánh nắng sớm còn có thể thấy vài giọt sương đọng trên lá, chợt có cơn gió nhẹ thổi qua, lay động lá sen, mấy giọt nước tụ lại một chỗ tròn như trân châu, theo chuyển động của lá sen rơi xuống hồ, tầng tầng lớp lớp lá sen che giấu phấn sen ở trung tâm, tư thế khác nhau, hoặc là nở rộ hoặc là nụ hoa chúm chím.

Cảnh đẹp trước mắt, A Uyển cũng cảm thấy hơi buồn nghĩ xem như đây là lần thứ hai Hoàng thượng vì chính sự mà thất hẹn với mình, nhất thời cảm thấy không vui.

Ngồi trong đình một hồi, phân phó vài cung nhân chèo thuyền ra giữa hồ hái vài nụ hoa sắp nở, bó thành bó, A Uyển đứng dậy chuẩn bị trở về.

Vừa mới đứng lên, lại nhìn thấy một thân ảnh váy áo giống như đóa sen đang lượn lờ đến, trong lòng A Uyển nghĩ, thật là càng ngày càng giống mình, trong lúc này phải gác lại dự định trở lại Lương Tiêu các rồi, mới vừa rồi còn là bộ dáng yếu ớt chỉ cần gió thổi là bay, đợi khi nàng kia đến thì A Uyển đã thay đổi thái độ, toàn thân lộ ra vẻ cả vú lấp miệng em, kiêu hoành bạt hỗ (ngang ngược kiêu ngạo).

“Tần thiếp Nhu tiểu nghi thỉnh an Uyển chiêu nghi, Uyển chiêu nghi vạn phúc vạn an.” A Uyển nhìn nàng ta dịu dàng thi lễ, không ngờ nàng ta lại có khí chất mềm mại, thật là một giai nhân nhu nhược, đương nhiên, nếu như nàng ta không cố ý học theo hành động cử chỉ của mình, A Uyển có khi lại thấy nàng ta thuận mắt.

“Miễn lễ, Nhu tiểu nghi đứng lên đi.”

Âm thanh kiều nhu của A Uyển vang lên nhưng trong giọng nói lại không che giấu hàm ý khinh thường chút nào đối với sự hèn mọn của Nhu tiểu nghi, cũng cho phép nàng ta vào trong đình ngồi.

“Tỳ thiếp nghe nói ao sen trong Bích Thủy trang rất đẹp nên nhân lúc nắng không quá gắt đến xem một chút, vừa lúc gặp ngài.” Nghe vậy A Uyển cười một tiếng, giống như là nghe được chuyện cười trong thiên hạ.

“Vậy thì thật là đúng lúc.”

Ao sen này cách Hàng Sương các nơi Nhu tiểu nghi ở khoảng hơn nửa Bích Thủy trang, khoa trương một chút, Nhu tiểu nghi lại lặn lội đường xa đến xảo ngộ (tình cờ gặp gỡ), chỉ sợ là còn có mục đích khác thôi.

Giống như là không nghe được ý trào phúng trong lời của A Uyển, Nhu tiểu nghi vẫn cười, “ Uyển chiêu nghi cũng đang ở đây ngắm sen sao? Hoa sen nở rộ thật sự rất đẹp, quả thật là danh bất hư truyền, không uổng công tỳ thiếp đến xem.”

Lời này của Nhu tiểu nghi làm cho A Uyển nhớ lại, lấy phẩm cấp hiện tại không có kiệu ngồi, chỉ dựa vào đôi chân đi lại, nếu nghị lực cùng thủ đoạn tranh thủ tình cảm không hơn người khác, chỉ sợ là Hoàng thượng sẽ không nhớ rõ.

“Bổn cung đúng là đang ở đây ngắm hoa sen, nhưng mà Nhu tiểu nghi đột nhiên xuất hiện đã làm mất hứng của Bổn cung rồi.”

Nhu tiểu nghi nghe vậy lập tức hành lễ xin lỗi, “Tỳ thiếp lỗ mãng, thỉnh Uyển chiêu nghi thứ tội.”

Nếu hỏi A Uyển ghét loại người nào nhất thì chính là loại người giống Nhu tiểu nghi này, biết rõ là ngươi đang mỉa mai nàng, cũng giả vờ không biết, lại luôn trưng ra nụ cười vô hại với ngươi, khiêm tốn lễ độ biết tiến biết lùi, không biết được trong lòng đã rủa xả ngươi vài ngàn lần, xem như là trong lòng A Uyển tức giận cũng không thể trút giận với Nhu tiểu nghi, phải đè nén xuống, loại người trong ngoài không giống nhau này, dùng từ không thể tương kì hình dung là hoàn toàn chính xác.

Nhìn một người ở bên ngoài bắt chước ngôn hành cử chỉ (lời nói và việc làm) của ngươi, thậm chí còn có xu thế trầm trọng hơn, thật sự là nhìn thế nào cũng không hài lòng.

“Nhu tiểu nghi đâu có lỗ mãng, chỉ là đến chậm một chút thôi, nếu đi nhanh như ta, nói không chừng là đã có thể gặp được người muốn gặp rồi.” A Uyển nhẹ nhàng nói ra câu đó, Nhu tiểu nghi này lấy lòng tin từ đâu vậy, học theo cử chỉ của mình còn dám đến lượn lờ trước mặt chủ nhân, chẳng lẽ nghĩ Hoàng thượng không phân biệt được tốt xấu?

Nhu tiểu nghi vẫn ra vẻ ngây thơ vô tri, “Đầu óc tỳ thiếp luôn chậm chạp, ý của Uyển chiêu nghi, tỳ thiếp không hiểu.”

Lời này làm cho A Uyển cười đến gập cả người lại, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, “Nhu tiểu nghi không cần như vậy, có cảm thấy mệt hay không? Hiện tại cũng không có người ngoài ở đây, vẫn muốn giả vờ với Bổn cung sao?”

Nhu tiểu nghi vẫn ra vẻ sợ hãi như cũ, càng thêm vâng lời, “Tỳ thiếp thật sự không biết Uyển chiêu nghi đã biết được chuyện gì, tỳ thiếp sợ hãi.”

A Uyển tự tiếu phi tiếu, giọng nói cũng không hờn giận, khó có cơ hội được ở riêng với Nhu tiểu nghi, còn không nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, A Uyển cảm thấy thỉnh thoảng nhìn kẻ giả dạng chính mình, chán ghét trong lòng đã chết, “Không ngại, Nhu tiểu nghi nếu đã không hiểu thì thôi, Bổn cung không thích ám chỉ, hôm nay Bổn cung nói những lời này, nếu Nhu tiểu nghi muốn tranh sủng, mặc dù đã chạy đến đây, vì sao còn phải học theo cử chỉ của Bổn cung? Nhu tiểu nghi có nghe qua câu tốt quá hóa dở, vật cực tất phản chưa?”

A Uyển lắc đầu nói, “Lúc trước Bổn cung đã nói, Nhu tiểu nghi cẩn thận vẽ hổ không thành lại hóa chó, vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh, dung mạo tài hoa cũng không kém, nên nghe hiểu, hiện tại nhìn lại, không phải là còn trầm trọng hơn sao? Bổn cung thật ra rất hiếu kỳ, nếu ngươi học theo Bổn cung mà chiếm được sủng ái của Hoàng thượng cũng không sao, bị Hoàng thượng chê nhưng vẫn không đổi, chẳng lẽ Nhu tiểu nghi bắt chước Bổn cung nhiều quá nên nghiện?”

Nhu tiểu nghi bị nói như vậy có chút bẽ mặt, lại cực kỳ ẩn nhẫn, nét mặt không để lộ tâm tình, nếu như không nhìn thấy tay của Nhu tiểu nghi đã siết thành quyền thì A Uyển còn nghĩ là mình đang lẩm bẩm một mình.

“Cũng không biết là Nhu tiểu nghi có thâm cừu đại hận gì với Bổn cung, lại không tiếc bẻ cong chính mình mô phỏng theo Bổn cung, thật sự là rất xấu xí, sở dĩ ngươi không cần trách Bổn cung. Được, Bổn cung phải về, Nhu tiểu nghi cứ từ từ thưởng thức cảnh vật đi.”

Nghe thế Nhu tiểu nghi gật đầu vâng dạ, bộ dáng khúm núm A Uyển thực không dáng khen, đến lúc này A Uyển cũng không muốn cùng Nhu tiểu nghi ở cùng một chỗ, đứng dậy bước ra khỏi đình, đi được vài bước, lại đứng lại, “Được rồi, Bổn cung đi rồi, Nhu tiểu nghi cũng không nên rơi xuống nước, sau khi trở về cũng đừng sinh bệnh hay bị thương dùng khổ nhục kế làm gì, muốn hãm hại Bổn cung không phải là không có cách, nếu ngươi thật sự muốn học Bổn cung, Bổn cung sẽ nói cho ngươi biết, nếu Bổn cung gặp phải chuyện này, nhất định sẽ chạy ngay đến Vạn Hòa lâu cáo trạng, tuyệt đối sẽ không tự tổn thương bản thân mình để tranh thủ sự quan tâm của Hoàng thượng, một chiêu này đối với Hoàng thượng vẫn còn rất hiệu quả, đây xem như là lòng tốt của Bổn cung đi, Nhu tiểu nghi có thể thử xem sao, không cần cảm tạ ta.”

Cuối cùng sắc mặt Nhu tiểu nghi trở nên trắng bệch, lúc này mới nói tần thiếp không dám, không cần phải nhiều lời nữa.

“Nói vậy thì những lời vừa rồi của Bổn cung ngươi đều nghe lọt tai rồi, nếu Nhu tiểu nghi thật sự lấy Bổn cung làm chuẩn, cũng không cần lén lút phỏng đoán ngôn hành cử chỉ của Bổn cung, trực tiếp đến hỏi, để Bổn cung suy nghĩ, Bổn cung chắc chắn sẽ dốc lòng truyền cho.” Hai người ‘giao thủ’ A Uyển cứ thế không để cho Nhu tiểu nghi nói câu nào.

Nhoẻn miệng cười, A Uyển xoay người bước ra khỏi đình, để lại một mình Nhu tiểu nghi ở đó không biết là đang suy nghĩ gì.

A Uyển về đến Lương Tiêu các không bao lâu thi Lý Đắc Nhàn đến thỉnh nàng đi Vạn Hòa lâu, vốn tưởng rằng Hoàng thượng đã xong chính sự, rãnh rỗi triệu kiến mình, không nghĩ đến vừa bước vào thư phòng Vạn Hòa lâu, bên trong ngoại trừ Hoàng thượng còn có một nam nhân mặc trường sam xanh đen, vóc người cao gầy, cùng mình có vài phần giống nhau, nhất thời kinh hỉ không để ý đến lễ nghi, thốt ra:

“Đại ca, sao huynh lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.