Đôi Mắt

Chương 15: Chương 15




Hạ Diệu Diệu ừ một tiếng, đổi tư thế, duỗi cái lưng căng cứng: “Hạ Vũ đón nó đi rồi.” “Vì vậy em ngồi ở đó ngây người.” Cao Trạm Vân vừa nói vừa đi về hướng phòng ngủ: “Anh có thể hiểu rằng có người nào đó nhìn thấy bạn trai cũ đẹp trai của mình, có ý nối lại rồi không?” Hạ Diệu Diệu trừng anh một cái: “Anh thôi đi, cái gì cũng ghen được.”

Cô đang nghĩ câu nói “sẽ xử lý tốt” của Hà Mộc An là ý gì

Cô đặc biệt tìm xem trên báo, người đứng đầu của Tập đoàn Hà Thị và Tập đoàn Mộc thị đều không ở nhà

Vậy người bà trong lời nói của Thượng Thượng không thể nào là bà Hà

Cũng chính là, Hà Mộc An sẽ xử lý người khác, người được3gọi là bà nội, lại còn nói chuyện với Thượng Thượng, chắc là người thân tín của anh.

Cô từng nghe nói về lý lịch của mấy vị quản gia ở núi Hà Quang, nghe nói đều là người có năng lực nắm giữ một phương

Lương của ai cũng cao hơn cô, người nào cũng đều có một câu chuyện của riêng mình, phụ nữ không kém đàn ông, đàn ông thì ý chí kiên cường, gừng càng già càng cay, giống như là một phong cảnh của núi Hà Quang, trở thành truyền thuyết ở nơi đây.

Nếu như người Thượng Thượng đắc tội là bọn họ..

Hạ Diệu Diệu cau mày, đây không phải là chuyện gì tốt..

Nhưng mà, chắc là do cô nghĩ nhiều rồi..

Người quan trọng như vậy sao có thể nói xử lý là xử lý được.

Hi vọng thực sự0chỉ là cổ nghĩ nhiều rồi.

“Diệu Diệu, điện thoại của mẹ...” “Em đến đây...” Hạ Diệu Diệu cầm điện thoại, dựa vào bàn trang điểm ở phòng ngủ, một tay nhàn rỗi nghịch lọ mỹ phẩm trên bàn: “Vâng, ngày mai Trạm Vận được nghỉ bọn con cùng về..

chiều sẽ đến..

hi hi, con biết mẹ vất vả rồi, không phải có mẹ ở đó để bọn con cùng đi dạo phố sao..

Vâng, tuân lệnh mẹ...”

“Những món đồ kia?..

Con lấy rồi, sao mẹ đột nhiên lại hỏi cái này...” Hạ Diệu Diệu cúi đầu, mắt khẽ híp lại, cô vừa làm hòa với mẹ chưa được mấy hôm: “Con làm cho Thượng Thượng chơi đó, cái gì mà tốt hay không..

Mẹ không cần phải mua cho nó...”

Hạ Diệu Diệu thất thần: “Ý của mẹ là bảo con mang về..

Mẹ đương nhiên có thể5yêu cầu như vậy..

Được, con nghiêm túc...”

Sắc mặt Hạ Diệu Diệu khẽ thay đổi: “Trước tiên mẹ nói cho con biết, tại sao đột nhiên nhắc đến những thứ đó..

Con nghi ngờ mẹ gì chứ, cũng không phải thứ gì đáng tiền, hôm nay vứt hai cái mai vứt ba cái, còn lại đều làm dây buộc tóc cho Thượng Thượng rồi.”

Hạ Diệu Diệu vội vàng đưa điện thoại ra xa, tiếng hét vẫn còn vang vọng trong đầu

“Con vứt rồi? Vứt đâu nhặt về cho mẹ, đúng là đồ phá gia chi tử, con có phải bới cũng phải bới về đây cho mẹ

Thứ không quan trọng, mắt nhìn của con kém xa em gái, con biết đống đồ đó đáng bao nhiêu tiền không? Tức chết mất, tức chết mất..

Thuốc của mẹ đâu...”

Hạ Diệu Diệu há miệng, tắt điện thoại:4Mẹ uống thuốc đi

Nghĩ một chút cô lại gọi cho Hạ Vũ.

“Mẹ thế nào..

Không sao là được rồi, em nói gì với mẹ vậy?”

Hạ Vũ khó hiểu: “Em nói gì với mẹ?” “Không có việc gì, Tiểu Ngư đâu?” “Vừa cho mẹ uống thuốc, nó đang nói chuyện với mẹ, em đưa Thượng Thượng ra ngoài

Chị tìm nó có việc gì? Em bảo nó nghe điện thoại.” “Không cần đâu

Em biết Tiểu Ngư bỏ việc chưa?” “Nó bỏ việc rồi? Vì sao nó bỏ việc? Tiền chị bỏ ra tìm việc cho nó...” Nghĩ đến việc Tiểu Ngư gặp phải, Hạ Vũ ngậm miệng

Bỏ đi: “Chắc là bị dọa rồi, nó muốn ở nhà thì ở nhà đi, đợi qua một thời gian nữa lại tìm việc cũng được.” Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Em để ý mẹ có vấn đề gì9thì gọi cho chị.” “Chị yên tâm, mẹ không sao.” Hạ Diệu Diệu dựa vào bên bàn, suy nghĩ những vấn đề trong đó, sao Hạ Tiểu Ngư lại đột nhiên nhìn ra giá trị của những thứ đó? Đột nhiên có mắt nhìn hơn rồi?

Từ lúc xảy ra chuyện đó việc nào không cần thiết ra ngoài thì nhất định không ra ngoài, luôn trốn trong nhà

Trước đó cô chắc chắn Hạ Tiểu Ngư không biết giá trị của những thứ đó

Mắt nhìn của nó không tốt như vậy, cũng không dám có ý nghĩ viển vông nào, vậy nó biết từ khi nào? Hoặc là nó, nó bắt đầu hoài nghi từ lúc nào? Vì sao nó lại hoài nghi? Sau khi hoài nghi lại làm cái gì? Vì sao thứ Sáu vừa rồi nó lại đột nhiên hỏi cô bao giờ đưa Thượng Thượng về:

Thượng Thượng..

Thượng Thượng...

Hạ Diệu Diệu suy nghĩ, điện thoại trong tay vô thức gọi đi, tận đến lúc phía bên kia truyền đến giọng nói, giọng nói trầm lạnh cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Diệu Diệu

Hạ Diệu Diệu bị dọa lập tức đứng dậy nghiêm chỉnh, nếu như ai đang ngây ngốc đột nhiên bị giọng nói lạnh lùng cắt đứt mạch suy nghĩ như vậy cũng sẽ không có cảm giác tốt lành gì, cô lập tức đứng nghiêm: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi, haha, haha...”

Đã gọi được rồi, cũng không cần do dự có cần hỏi không: “Xin lỗi, có một chuyện muốn hỏi anh, chuyện của Thượng Thượng..

là ai nói cho anh biết?” Vương Phong Long? Tiền Quân? Bọn họ đều sớm đã biết, cũng không phải không có khả năng muộn mấy hôm mới nói cho anh, nhưng muốn đến trùng hợp như vậy?

Hỏi như vậy hình như cũng không được hay lắm, không phải là vạch áo cho người xem lưng à? “Hạ Tiểu Ngư.” Hà Mộc An bất giác bỏ bút xuống, dựa vào ghế, bản đứng Hạ Tiểu Ngư không chút chần chừ, sự thật là như vậy.

Anh không ngờ bây giờ Hạ Diệu Diệu lại hỏi, anh cho rằng một người luôn cho rằng người nhà là người tốt như cô, ít nhất phải đợi đến khi anh thanh toán cho Hạ Tiểu Ngư khoản thù lao đầu tiên mới phát giác

Không ngờ người nào đó thông minh rỗi, hỏi sớm hơn dự kiến của anh.

Cao Trạm Vân đứng dưới lầu gọi lên: “Diệu Diệu, em không mua thức ăn à? Trong tủ lạnh chỉ còn mỗi mỳ thôi, ăn mỳ xào được không?”

Hạ Diệu Diệu ngây ngốc, không ngờ lại là nó.

“Không nói gì thì là ăn mỳ xào nhé.”

Vẻ mặt Hạ Diệu Diệu cổ quái, Tiểu Ngư, haha: “Cảm ơn, phiền anh rồi, tạm biệt.” “Không cần khách...” Sắc mặt Hà Mộc An khó coi khi nghe tiếng tút tút tắt điện thoại

Mỳ xào? Có thể ăn sao? Ở đâu ra món này vậy? Đã được liệt vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.