Đời Kỹ Nữ

Chương 29




Nghe được những lời nói ấy của Nhạc Nhu, Lục Minh cũng biết thứ mình có thể trả cho Nhạc Phong ngoài vật chất ra thì không có gì khác.

Đối với Lục Minh, những việc chỉ cần sử dụng tiền tài để giải quyết thì không tính là gì, nhưng cố nhiên, anh lại nợ nhân tình với Nhạc Phong. Mấy thứ này không phải là thứ có thể sử dụng tiền để cân nhắc, giải quyết. Lục Minh thản nhiên trả lời Nhạc Nhu:

“Chuyện này, tôi không làm được.” Trên thế giới này không có nước Vong Tinh, càng không có thuốc si tình, anh phải làm thế nào để xóa bỏ tình cảm của Nhạc Phong với Cảnh Y Nhân? “Cậu đã không làm được, vậy mời cậu đặc biệt giúp chuyện này.”2“Là chuyện gì?” “Làm cho Cảnh Y Nhân tuyệt tình với anh trai tôi, cắt đứt tất cả liên hệ với anh trai tôi, cho đến khi anh ấy hết hy vọng, không quan tâm đến Cảnh Y Nhân nữa. Về sau, nhà các cậu có chuyện gì, anh ấy cũng sẽ không để ý nữa.” Nhạc Nhu vừa dứt lời, Lục Minh cười khẽ một tiếng. “Nhạc Nhu, chị thật sự không hiểu gì về Nhạc Phong cả. Chị cho rằng chỉ cần Cảnh Y Nhân nói những lời tuyệt tình, mắng chửi Nhạc Phong thì Nhạc Phong sẽ hết hy vọng sao?”

Trước kia, Cảnh Y Nhân và Nhạc Phong đã đánh nhau không ít lần, lần nào Cảnh Y Nhân cũng ra chiêu đoạt mạng, rất hung ác.

Làm vậy vẫn chưa khiến Nhạc8Phong chạy mất, chỉ bằng mấy câu nói là có thể giải quyết sao? Dù sao Nhạc Nhu cũng chỉ mới quen Nhạc Phong không lâu, nên không biết rõ tính tình của Nhạc Phong. Nếu đã nhận định thì đó là chuyện cả đời.

Nếu thật sự có thể nói mấy câu là đuổi được Nhạc Phong đi thì Lục Minh sẽ là người sung sướng hơn bất cứ ai. Như vậy cũng sẽ không xảy ra một loạt chuyện gây nợ nhân tình kia nữa.

Anh tuyệt đối không muốn Nhạc Phong thay mình chắn phát sáng ấy, nhưng điều chết tiệt là anh ta đã xông lên. Điều duy nhất mà Lục Minh cảm ơn chính là Nhạc Phong chắn phát đạn ấy không chỉ cứu anh mà còn cứu đứa trẻ trong lòng2anh một mạng.

Đối với Lục Minh mà nói, con anh quan trọng hơn mạng sống của anh rất nhiều.

“Nhạc Nhu, chị đã bao nhiêu lần muốn giết Hắc Long, anh ta có hết hy vọng với chị không?”

Nghe Lục Minh nhắc tới Hắc Long, Nhạc Nhu lại nổi giận. “Không giống nhau, hắn ta chỉ muốn bắt tôi về để trả thù, để ngược đãi tôi mà thôi!” Lục Minh thật sự chán ghét Hắc Long, tên đàn ông đó không biết đối nhân xử thế, không hề nói lý lẽ mà chỉ biết ngông cuồng trực tiếp cướp giật. Nhưng không thể không thừa nhận rằng anh ta luôn lấy lòng Nhạc Nhu, cái gì cũng nghe theo Nhạc Nhu. Nhưng có vẻ như Nhạc Nhu không hề nhận ra được điều đó.

Lục Minh2cười khẽ một tiếng: “Chị chăm sóc cho anh trai chị nhé, tôi vẫn giữ lời nói kia, có gì cần cứ việc mở miệng.”

Lục Minh tắt điện thoại. Trong lòng anh thật sự rối rắm, kẻ tình địch Nhạc Phong này thật sự rất khó đối phó, làm anh không hận nổi, cũng không có cách nào ghét được. Sau đó, Lục Minh lại gọi một cuộc cho Bộ Quốc phòng, lạnh nhạt hỏi: “Các anh có tìm được thi thể không?” “Cậu Lục, chúng tôi không tìm được. Dưới vách đá vùng này có sóng rất lớn, chỉ sợ thi thể Tiết Phương Hoa đã sớm bị cuốn đi rồi, rất khó vớt. Bị rơi xuống nơi như thế này chắc chắn sẽ chết.” “Tôi đã biết. Các anh vất vả rồi, rút6quân đi.”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.