Đời Không Phải Mơ

Chương 51: Chặn đường




Ra khỏi cổng trường, anh đã thấy cô đứng vẫy chào mình, trong lòng không khỏi nổi lên chút ấm áp. Một đám con gái tíu tít xúm lại tặng quà anh... Cảnh này cô nhìn thấy đã quen. Nếu trường mà có trai đẹp mới thì đây là màn chào mừng của tụi con gái. Vì vậy, việc này mất nhiều thời gian lắm đây. Cô còn lâu mới được về nhà... Cười khổ nhìn anh cảm thông. Ai bảo anh đẹp trai quá làm gì?

Nhưng có vẻ cô đã lầm. Anh lạnh lùng làm mọi sự trở nên yên tĩnh, dần tránh xa anh. Sao Thiên lại như này, anh có mặt này nữa à? Khiến cô cũng phải giật mình huống chi là... Rất nhanh trở lại. Anh nhìn cô ấm áp nói:

- Linh! Mình về thôi.

Sự ấm áp của anh với cô vẫn vậy. Bối rối nhìn xung quanh, cô ảm đạm nói với anh:

- Anh Thiên... Mấy quà kia. Nhận nhé! Em không nỡ để các bạn ý cầm về.

Sao Hạ Thiên có thể từ chối lời đề nghị của cô được chứ? Anh vui vẻ gật đầu, đứng chờ cô cầm quà cho. Mặc dù không biết cô lấy về làm gì nhưng chỉ cần cô thích. Cái gì anh cũng cho. Đợi một lúc cô cũng nhận xong. Túi đồ lỉnh kỉnh đặt giỏ xe không vừa, anh lấy từ tay cô treo 2 bên tay lái, khỏi để cô cầm bất cứ thứ gì.

Trên đường đi, không gian yên tĩnh lạ thường khác hẳn với lúc cô thu quà.

Nắng vàng yếu ớt xuyên qua từng kẽ lá, con phố vắng chiều, đôi trai gái trên chiếc xe đạp. Thơ mộng, hữu tình, đẹp đôi, hoàn mỹ tất cả dồn vào họ.

Đang định lên tiếng phá vỡ bầu không khí và kiểm nghiệm xem cô còn ở sau mình không nhưng...

- Anh Thiên. Tâm sự...

- Ừ! Em nói đi. Anh đang nghe đây!

- Ok! Anh Thiên. Nhà anh ở đâu? Bố mẹ anh làm gì? Sao anh lại phải đi thuê nhà?

" Oành!!! " Một tiếng nổ lớn xảy ra trong đầu anh. Sao cô lại hỏi về vấn đề này cơ chứ? Anh trả lời cô:

- Sao em lại hỏi về vấn đề này? Nhà anh...kinh doanh bình thường thôi. Bố anh... làm ở công ty, mẹ anh... bán nước. Anh thuê nhà để học do... được học bổng...

Lời nói có vẻ vấp, lo sợ cô nghi ngờ mình nói dối. Anh yên tĩnh lắng nghe phía sau.

Cô nghe anh nói vậy thì mỉm cười:

- Gia đình anh chắc hạnh phúc lắm nhỉ! Em hỏi vậy vì thấy lạ. Đang dưng anh đến trước mặt em hỏi thuê 10 triệu 1 tháng mà rõ ràng là đắt. Đâu ai tự mang tiền tới cho mình đâu.

Anh nghe cô nói xong mà không khỏi cảm thán. Tại sao cô lại đơn giản như thế. Cái cuộc sống của anh nhìn người ta tự mang tiền đến quen rồi. Với lại... Ấn tượng gặp mặt lần đầu có vẻ hơi chuối...

- Em không lấy tiền thuê nhà của anh nữa đâu. Em cho anh ở cùng đấy. Em muốn có 1 người để tâm sự. Mà thôi anh làm vệ sĩ cho em đi. Mà thôi. Anh đẹp trai thế này đánh nhau phí lắm. Anh ở cạnh em được rồi. Được không anh?

Không hiểu sao, cô rất thích người con trai này. Không phải vì anh đẹp trai mà là tình cảm anh dành cho cô rất ấm áp. Cô thương anh... Hình như vậy. Cô mỉm cười với suy nghĩ của mình, chờ đợi câu trả lời của anh.

Còn anh thật vui vẻ, muốn ôm cô thật chặt và cũng vì vậy càng muốn giấu chuyện đó đi. Mỉm cười:

- Được! Anh đồng ý!

Nghe câu trả lời của anh, cô rất vui. Muốn kể cho anh về cuộc sống của mình. Cô là vậy, thương ai là thương cho chót, cái gì của mình của kể tuốt tuồn tuột cho người ta nghe.

- Anh có muốn nghe cguyện gia đình em không?

Mặc kệ anh có muốn hay không, cô bắt đầu kể:

- Tên em là Đào Linh, em có mẹ là Hạ Ly, baba là Đào Viễn Chính. Baba em và mẹ kết hôn trong sự phản đối của nhà nội. Ông nội em không cho đâu. Vì chê mẹ nghèo. Không hiểu ông nội nghĩ sao? Em chưa biết mặt ông ta đâu đấy. Thật là... Baba và mẹ vần lấy nhau vì tình yêu. Họ sống trong căn nhà mà ông bà ngoại em cho. Tự tay xây dựng cuộc sống mới, nhưng bi kịch tới, vào mùa đông của 10 năm trước, chiếc xe tải khốn kiếp đã cướp đi baba của em. Trên đời chỉ còn em và mẹ. Mẹ rất kiên cường, lo cho em ăn học, lo cho em vào trường tốt. Có điểm giỏi nào em cũng về khoe mẹ và baba hết nha. Anh đừng nghĩ em hâm. Baba không nói được thôi chứ mọi việc em làm ông ấy đều biết hết đấy. Đến năm em 10 tuổi thì gặp chú Mạnh. Không biết do duyên trời sắp đặt hay sao. Hôm ý em đi lạc, được chú đưa về, tình cờ mới biết được chú là bạn cũ của mẹ. 2 năm trước khi biết yêu là gì em mới lí giải được tại sao chú lại hay đến nhà em, dành cho mẹ em và em những món quà đẹp nha. Chú là người theo đuôimẹ từ hồi sinh viên, nhưng bị baba dành mất. Baba em giỏi đúng không? Hì hì... Em âm thầm hợp tác cho họ nên duyên đó. Chắc baba không trách em chứ? Em làm chỉ để cho mẹ hạnh phúc thôi mà. Còn về lí do em nhận tiền cho anh ở nhờ là... cơ nghiệp mẹ và baba gầy dựng bị hỏa hoạn cuốn sạch. Em không biết đứa nào đốt đó. Cả 1 dãy đó khoảng 7-8 nhà cháy hết một lượt luôn. Nhìn biển lửa mà em thẫn thờ. Kỉ niệm, công sức của baba mất hết. Em muốn gây dựng lại. Nhưng mẹ đi với chú Mạnh rồi, em còn đang đi học nữa. Nên thôi, đợi bao giờ em đi làm có tiền rồi sẽ làm lại sau. Em muốn tự làm lại bằng tiền của mình làm ra. Em không thu tiền của anh nữa là vậy.

Giọng cô lúc trầm lúc bổng, lúc mang theo chút giận dữ lại bi thương làm người nghe phải xót xa, anh nghe xong càng thương cô nhiều hơn. Một cô gái chịu nhiều bất hạnh như vậy. Anh quyết tâm làm mọi thứ cho cô.

- Thiên. Tên của anh rất hay. Anh có biết ý nghĩa là gì không?

Cô tò mò hỏi anh. Tính cô rất xấu. Đang từ chuyện này nhảy luôn sang chuyện khác. Đôi khi làm người khác khó chịu nhưng... anh thì không. Vui vẻ đáp lời cô:

- Hạ Thiên nghĩa là chỉ cúi mình trước trời.

Cô nghe xong trêu chọc anh:

- Ngang tàn quá đi. Anh không sợ ai sao? Aizz... Em sẽ làm anh sợ em. Để em một chữ Thiên. Bầu trời rộng. Không gọi anh Thiên đâu.

Chỉ tính trêu chọc anh thôi, nhưng cô đâu ngờ anh lại vui vẻ đáp ứng:

- Được. Một chữ Thiên cho em. Chỉ mình em thôi. Mình em gọi. Nhớ xưng anh - em nghe không?

Cũng chiều đó. Họ như gần nhau thêm một chút. Cô và anh, hai người vui vẻ tíu tít. Có thể nghe thấy họ đang bàn về tối nay ăn gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.