Đời Không Phải Mơ

Chương 15: Biện luận




Thu Trường Thiên ôm Huỳnh đặt lên trên tảng đá lớn trơn nhẵn bên cạnh ôn tuyền, Huỳnh không có quấn lấy Thu Trường Thiên như trước kia, chỉ im lặng nhìn hắn.

Thu Trường Thiên cúi đầu khẽ hôn lên trán Huỳnh, “Huỳnh tin tưởng ta sao?”

Huỳnh có điểm nghi hoặc, hắn không biết Thiên muốn hắn tin tưởng cái gì, bất quá vô luận là gì hắn đều sẽ tin tưởng.

Thấy Huỳnh gật đầu Thu Trường Thiên mỉm cười, bàn tay khẽ chạm lên khuôn mặt nhẵn mịn của Huỳnh, rồi từ từ trượt xuống, sau là đến cái cổ, xương quai xanh, hai điểm đỏ trước ngực, bụng, cứ thế chạm vào mọi chỗ trên thân thể quyến rũ kia.

Khi tay của Thu Trường Thiên đụng tới vật gì đó ở giữ hai chân Huỳnh, Huỳnh khẽ rên rỉ, thân mình không được tự nhiên liền giật giật liên tục.

Thu Trường Thiên thấy vẻ mặt của Huỳnh lại càng thêm ôn nhu, bất quá tay của hắn không có dừng lại, xoa đùi của Huỳnh, nhớ tới hai chân tuyết trắng mềm mại quấn quanh eo của chính mình, ánh mắt Thu Trường Thiên cũng dần chìm đắm trong dục vọng.

Huỳnh không biết Thiên đang làm cái gì, sau khi lần lượt sờ soạng mọi chỗ của hắn lại bắt đầu chơi đùa ngón chân hắn.

Ngón trỏ của Thu Trường Thiên đặt ở gang bàn chân Huỳnh, không biết Huỳnh đang sợ hay là ngứa liền rụt lùi một chút, bất quá mắt cá chân của hắn bị Thu Trường Thiên nắm chặt, muốn cử động cũng động không được.

Thu Trường Thiên nâng một chân của Huỳnh lên, Huỳnh phối hợp theo từng động tác của hắn, thế nhưng Thu Trường Thiên không giống những lúc bình thường mà đem chân của hắn tách ra, hoặc là đặt lên trên vai, mà là nâng bàn chân của Huỳnh lên, rồi dùng đầu lưỡi liếm một cái.

“Đừng cử động.”

Huỳnh có điểm khó xử, không phải hắn nghĩ muốn động, hắn cũng không biết tại sao chân lại muốn lùi lại.

Thu Trường Thiên dường như ăn được mỹ vị hiếm có, đem ngón chân của Huỳnh liếm mút một hồi, có đôi lúc ngậm cả hai ngón chân liếm vài cái, phát ra thanh âm ‘chụt chụt’.

Cảm giác này thật kỳ lạ, Huỳnh chưa từng trãi qua, kinh nghiệm hắn có được đều học từ Thu Trường Thiên, Huỳnh cũng không biết ngón chân sẽ làm hắn có cảm giác lớn như thế.

Việc này cùng cảm giác trực tiếp vuốt ve có gì đó khác lạ, tim gan giống như đang co thắt liên tục, ngón chân lại bị Thu Trường Thiên gặm mút, giờ phút này đây toàn thân hắn như bị thiêu đốt.

Huỳnh thở nhanh hơn , dần dần nhịn không được mà hừ ra tiếng , một luồng nhiệt nóng hổi chảy về phía bụng dưới, ngay cả hai hạt đậu đỏ trước ngực do bị kích thích đều đã cương cứng.

Thu Trường Thiên đè lấy Huỳnh nghĩ muốn trấn an hắn, “Đừng nhúc nhích.”

Huỳnh nghe theo không giãy dụa nữa, thế nhưng không thắng nổi dục vọng đang dâng trào, hai mắt của hắn dường như cùng hòa mình vào hơi nóng đang bốc lên nghi ngút.

“Thiên…”

“Tin tưởng ta, Huỳnh.”

Có lẽ Huỳnh còn chưa hiểu rõ câu nói kia “Tin tưởng” rốt cuộc là cái ý gì, Thiên nói muốn “Thử xem”, còn không muốn hắn động, hắn liền bất động.

Huỳnh run rẩy cắn đầu ngón tay, ánh mắt nhìn Thu Trường Thiên lại tràn đầy khát cầu.

Thu Trường Thiên thực vừa lòng bởi Huỳnh rất nghe lời hắn, sau liền cắn một hơi thật mạnh xuống gang bàn chân nhỏ nhắn của Huỳnh.

Đột nhiên thân thể của Huỳnh khẽ run lên, rồi càng lúc càng run đến lợi hại, hắn không biết phải hình dung cảm giác bây giờ như thế nào, có chút sợ hãi, có điểm chờ mong, có lẽ là thoải mái, thế nhưng so với thoải mái còn muốn…Còn muốn cái thoải mái khác nữa kìa.

Toàn bộ ý nghĩ mâu thuẫn của Huỳnh đều hiện rõ lên trên gương mặt, Thu Trường Thiên biết hắn thích như vậy, ngậm ngón chân nhỏ xinh của hắn vào trong miệng, dùng răng nanh cọ xát với lực đạo vừa phải.

Huỳnh mất tự chủ liền cắn ngón tay liên tục, tựa hồ cứ như vậy sao có thể ngăn cản được cái gì, nhưng kỳ thật cái gì cũng không ngăn cản được, khóe mắt rơm rớm nước, đôi môi hồng diễm cùng làn da trắng mịn lại càng thêm mê người.

Mà Thu Trường Thiên lúc này cũng không có động tác gì khác, ngón chân kia dường như là vật đẹp nhất thiên hạ gì đó, hắn chỉ cần cắn mút như vậy là đủ rồi.

Đương nhiên loại cảm giác này cùng với trước kia không thể so sánh với nhau được, thế nhưng cảm thấy càng ngày càng mãnh liệt, Huỳnh đã muốn chịu không nổi, hắn nghĩ muốn ngồi xuống tiến sát Thu Trường Thiên, nhưng lại bị ấn nằm trở về tảng đá, chung quy cũng rên rỉ một tiếng liền bắn ra.

Thu Trường Thiên nhẹ nhàng vuốt ve gang bàn chân đối phương, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, “Thoải mái?”

Huỳnh chỉ có thể trả lời hắn bằng tiếng thở dốc cùng thân thể đang run rẩy liên tục.

Thu Trường Thiên giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài đã ướt sũng của Huỳnh, đem một sợi tóc vướng trên khuôn mặt vén ra, rồi mới cúi người hôn lên trán của Huỳnh một nụ hôn nồng cháy.

Cảm giác hậu huyệt đang giãn ra, đột nhiên Huỳnh giật mình một cái, mở to mắt bắt lấy cánh tay của Thu Trường Thiên.

Thu Trường Thiên ngừng lại, hai người đều không nói gì, chỉ có dùng ánh mắt nhìn nhau say đắm, lúc sau Thu Trường Thiên khẽ cười “Ta sẽ nhẹ nhàng.”

Dường như Huỳnh là đang chờ những lời này của hắn, dần dần thả lỏng lực đạo, để cho ngón tay của Thu Trường Thiên trừu sáp trong cơ thể hắn.

Thẳng đến lúc Huỳnh lại run rẩy một lần nữa liền rên rỉ ra tiếng, hai tay chế trụ gắt gao lên tảng đá lớn phía sau, khóc lóc khẩn cầu Thu Trường Thiên.

Rút ngón tay của mình ra, quả thực Thu Trường Thiên làm đúng như lời hắn nói, nhẹ nhàng, ôn nhu âu yếm Huỳnh, rồi mới nâng cây gậy nóng hổi của mình lên, chậm rãi tiến vào bên trong đối phương, sau một lần lên đỉnh thân thể của Huỳnh lại càng mẫn cảm.

Khi Thu Trường Thiên tiến vào được một chút, không biết Huỳnh là đang thoải mái hay là vì chờ đợi đã lâu, lại khóc lên thành tiếng.

Thu Trường Thiên thong thả đong đưa phần eo của chính mình, lại dịu dàng cúi xuống hôn lên đôi môi hồng đào của Huỳnh, hắn chưa từng đối thân thể Huỳnh ôn nhu như bây giờ, Huỳnh thực không sao giải thích được cảm giác lúc này, hắn muốn Thu Trường Thiên nhanh hơn một chút, lại mạnh một chút, nhưng lại lưu luyến cảm giác như được quý trọng này.

Thu Trường Thiên vẫn hôn Huỳnh say đắm, chắc chắn nếu có ai nhìn thấy hẳn cũng phải hít thở không thông, hai cái đầu dựa vào cùng một chỗ, thở dốc liên tục.

“Ngươi xem, ta không hề chán ghét, còn rất thích.”

Có thể nói Huỳnh kém hơn Thu Trường Thiên rất nhiều, hắn đã muốn ngay cả một câu cũng không nói ra được, đến cả khí lực để nhìn Thu Trường Thiên cũng không còn.

Rõ ràng là nằm trên tảng đá bên cạnh ôn tuyền, nhưng bởi vì cảm xúc mãnh liệt lúc này làm cho mồ hôi chảy đến nỗi cả người đều ướt sũng.

Thu Trường Thiên dần dần không khống chế được cảm xúc liền bắt đầu di chuyển nhanh hơn một chút, hắn còn mơ hồ nhớ rõ mình không thể thô bạo, thế nhưng điều này làm cho hắn suy nghĩ về một tháng trước, người đã tra tấn hắn một tháng nay đang ở dưới thân hắn, mặc cho hắn hưởng thụ.

“…Huỳnh…Không được rời xa ta một lần nào nữa…Ta sẽ không để cho ngươi rời đi…”

Thần trí của Huỳnh đã sớm không còn tỉnh táo, hai chân gắt gao quấn quanh thắt lưng Thu Trường Thiên, phối hợp theo từng động tác lên xuống của hắn.

“…Ta…Ta…” Thu Trường Thiên không biết mình muốn nói cái gì, hắn chỉ biết rằng, trong một tháng Huỳnh mất tích, hắn đã muốn nói rất nhiều chuyện với Huỳnh, thế nhưng Huỳnh lại biến mất. Hiện tại Huỳnh đã trở lại, hắn có thể đem tất cả nỗi lòng nói cho Huỳnh biết được hay không?

Huỳnh đã đạt tới cao trào, hai chân của hắn từ từ trượt xuống, thế nhưng hậu huyệt lại càng thắt chặt hơn.

Lúc này Thu Trường Thiên muốn nói ra nhưng không sao mở miệng được, hắn chỉ có thể dựa theo dục vọng của mình, nâng mông Huỳnh lên, dùng sức sát nhập càng sâu.

Rốt cuộc Huỳnh nhịn không được, ngón tay lại bấu chặt lên tảng đá lớn phía sau, dường như vừa thống khổ lại vừa sung sướng, sau đó một đạo chất lỏng màu trắng bắn ra, mà trong hậu huyệt của hắn cũng tràn đầy tinh hoa của Thu Trường Thiên.

Thu Trường Thiên đứng ở trong nước, cảm thụ dư vị khoái cảm, híp mắt nhìn cả người Huỳnh đã thầm đầy mồ hôi, trên người còn dính chút dịch thể của hắn, tựa hồ như theo bản năng liền cúi đầu xuống, hắn lại hôn lên môi Huỳnh.

Cũng không phải tính toán lại muốn Huỳnh, chỉ là muốn hôn hắn, nghĩ muốn bảo vệ hắn, muốn ôm hắn thật chặt, để cho hắn muốn đi cũng đi không được.

Nhìn cái bụng bằng phẳng của Huỳnh, Thu Trường Thiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia.

Trong lòng Thu Trường Thiên đang cười nhạo chính mình, rốt cuộc vẫn là chìm đắm, bất quá cũng không cảm thấy đó là chuyện xấu, coi như là ý trời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.