Đời Không Như Là Mơ

Chương 8: Là hắn?!




Nhị công chúa Cung Thanh Dung tính tình kiêu căng, đây đã là chuyện cả hoàng thành đều biết, huống chi gần đây Tả Trà Nhã còn đoạt hết nổi bật của nàng, khó tránh khỏi không nói vài lời châm chọc Tả Trà Nhã.

Tươi cười trên mặt Tả Trà Nhã chợt tắt, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ lại không biết phải nói gì mới tốt, chỉ có thể bó tay bó chân đứng phía dưới Cung Thanh Dung. Tuy rằng gần đây nàng rất nổi bật nhưng cũng không có nghĩa có thể ở trên đầu công chúa hoàng gia giễu võ giương oai, tốt nhất nên tỏ ra yếu thế đợi nhị công chúa hết giận, nếu không lại trở thành cái gai trong mắt nàng, sau này không chỉ bản thân không thuận lợi mà phụ thân còn quở trách mình.

Gặp bộ dáng yếu đuối của Tả Trà Nhã,Cung Thanh Dung nhất thời cảm thấy tức giận tiêu đi phân nửa, phất tay áo lại ngồi xuống, đối với Tả Trà Nhã nói:”Tả tiểu thư, mời ngồi.”

Tả Trà Nhã gật đầu, đi theo cung nữ tới vị trí của mình ngồi xuống.

Ngồi ở bên phải là Đoan Thân vương quận chúa Tiêu Cầm cố ý hòa giải, mở miệng cười đánh vỡ cục diện bế tắc:”Trà Nhã, hôm nay ngươi tới chậm phạt ngươi tấu cho chúng ta nghe một khúc đi.”

Chúng nữ vội vàng phụ họa theo.

Cung Thanh Dung ngồi ở trên cao hừ hừ hai tiếng nhưng cũng không có ý định cự tuyệt, lúc này Tiêu Cầm mới nhẹ nhàng thở ra.

Tả Trà Nhã đứng lên hướng mọi người thi lễ rồi mới hướng cổ cầm tiến tới, động tác tao nhã nhẹ nhàng ngồi xuống. Nàng tùy ý bát lộng cầm huyền, âm thanh thanh thúy vang lên, là một thanh hảo cầm, đủ để bằng cổ cầm trân ái trong phủ của nàng làm cho Tả Trà Nhã không nhịn được gật gật đầu.

Ngay tại thời điểm Tả Trà Nhã vừa tấu lên được vài âm sắc đầu tiên, một nữ quan thần sắc hoang mang khẩn trương chạy tới bên người Cung Thanh Dung.

Biến cố bất thình lình làm cho mọi người yên lặng, mà Tả Trà Nhã cũng thức thời đè tay lại, đình chỉ đàn tấu.

Nữ quan cúi người bên Cung Thanh Dung nhỏ giọng nói:”Nhị công chúa, trưởng công chúa điện hạ đã trở lại.”

“Cung Trường Nguyệt đã trở lại?” Cung Thanh Dung khẽ nhăn mày, trong mắt cũng lộ ra vài tia khẩn trương.

“Trưởng công chúa điện hạ ghét nhất là bị người khác lấy cái gì của nàng, nếu nàng biết điện hạ ở Thanh Nhã các của nàng cử hành Tao nhã yến không chừng sẽ phát giận mất.” Nữ quan lại nói tiếp, trên mặt cũng có vài phần lo sợ không yên.

Nhớ ngày đó một cung nữ vô ý huých phải trưởng công chúa đã bị sai đánh năm mươi đại bản, lại phạt nhịn ăn, hai ngày sau thì chết, mà khi đó Cung Trường Nguyệt mới có năm tuổi mà thôi.

Bất quá Cung Thanh Dung nghe nữ quan nói lại có phần bất mãn. Không lẽ ta so ra địa vị không bằng Cung Trường Nguyệt, thấy nàng thì phải tránh đi sao?

Vì thế, nàng phất tay, tựa hồ không để ý nói:”Đã trở lại thì thế nào, Tao nhã yến tổ chức trong Thanh Nhã các là ý chỉ của phụ hoàng, cho nàng mười lá gan cũng không dám ngỗ nghịch ý chỉ phụ hoàng. Sợ cái gì? Yến hội tiếp tục!”

Tuy là trên miệng nói vậy nhưng Cung Thanh Dung lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng vị đại tỷ nhận hết ngàn vạn sủng ái kia. Khung cảnh sáng lạn, trên mặt hồ đầy hoa sen kia dường như đều vì cô gái nhỏ phía trước mà ảm đạm, thất sắc, một thân huyền y giống như thu nhận toàn bộ tôn quý, phồn hoa của thế gian. Đôi con ngươi kia, vốn chỉ là cô gái nhỏ mới vài tuổi nhưng lại tựa hồ gặp qua vô số tang thương, long anh ánh sáng, như bầu trời đầy sao thâm thúy mà xa xôi, sâu không lường được.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đột nhiên phát lạnh, chợt cảm thấy vài phần hối hận vì lời nói chưa kịp suy nghĩ lúc nãy, nhưng phần hối hận vừa thoát ra chút manh mối đã bị bóp chết ở trong lòng. Nàng là Cung Thanh Dung, làm sao có thể sợ hãi.

Vì thế, nàng theo bản năng hơi hơi nâng cằm, bộ dáng vô cùng cao ngạo, nhưng ngẩng cao đầu đi chăng nữa cũng không thể che giấu chút run rẩy rất nhỏ của nàng.

Cung Thanh Dung lên tiếng, Tả Trà Nhã tự nhiên hơi vuốt cằm, một lần nữa bát lộng cầm huyền, từ đầu ngón tay hạ xuống một khúc hay nhất của nàng “Thanh Bình Điều”, tiếng đàn ở trong gió nhẹ nhàng, sung sướng truyền xa rất xa, làm cho tâm tình mỗi người đều vui vẻ.

Đáng tiếc, mỗi người ở đây không bao gồm Cung Thanh Dung, nàng căn bản là nghe không vào.

Đúng lúc này một nữ tử mặc một cái váy lụa trắng dài, tay ôm kiếm, trên mặt là nụ cười dài, hướng tới chỗ Tao nhã yến bước đi, trong thanh âm mang theo vài phần nội lực ẩn giấu, làm cho mỗi vị quý nữ ngồi trên chỗ Tao nhã yến đều có thể nghe rành mạch:”Chủ tử nhà ta có lệnh, ai không có bổn phận có thể rời đi.”

Một cô gái rõ ràng đáng yêu như ánh mặt trời nhưng lời nói ra lại lãnh khốc, thậm chí mang theo vài phần sát ý.

Tiếng đàn của Tả Trà Nhã lại một lần nữa ngừng lại.

Tả Trà Nhã có chút nổi giận. Thân là một nhạc công, nàng ghét nhất chính là ở thời điểm đánh đàn có người chen ngang. Lúc trước thì là Cung Thanh Dung xảy ra biến cố còn chưa tính, dù sao công chúa vẫn là người có thân phận cao quý, mà hiện tại lại thêm một cô gái không biết từ đâu tới đột nhiên chen ngang.

Nàng nhịn không được quay đầu về phía sau xem thử, lại thấy là một thân ảnh có chút quen thuộc – chính là một trong ba người vừa gặp ở cửa cung sao? Vốn tưởng rằng đối phương tới tham dự Tao nhã yến không nghĩ rằng cư nhiên không thấy nàng, mà hiện tại người có vẻ là thị nữ kia lại lớn mật dám tiến lên Tao nhã yến nói ẩu nói tả.

“Ngươi là người nào?” Những lời này đương nhiên không thể là Tả Trà Nhã nói, nàng đương nhiên am hiểu đạo lý không thể tỏ ra cường ngạnh, dù trong lòng đang vô cùng tức giận nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra. Người nói chính là người ngồi bên phải nàng, quận chúa Đoan thân vương phủ, Tiêu Cầm, nàng chau mày vung ống tay áo đứng lên, rất có bộ dáng không giận mà uy.

“Tiện tỳ bất tài, chỉ là một tỳ nữ mà thôi.” Cô gái tay ôm kiếm cười tủm tỉm nói, nhưng trên mặt cũng không có chút biểu hiện mình ti tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.